1

Chương 1.

Thời điểm Chung Kì Nguyên sinh ra, thật sự gây ra cho Tu Chân Giới một hồi chấn động không lớn không nhỏ. Dù sao, thiên linh căn chính là một mầm tu chân tốt hiếm có.

Chung gia là một trong tứ đại gia tộc của Tu Chân Giới, chưa bao giờ thiếu những đệ tử tộc nhân tư chất hơn người. Nhưng thiên linh căn, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong sử kí gia tộc Chung gia từ xưa tới nay.

Chung gia cũng không nguyện bỏ qua cơ hội khoe khoang lớn lần này, thế là quảng phát thiếp anh hùng, cho Chung Kì Nguyên làm một bữa tiệc đầy tháng oanh oanh liệt liệt thể thể diện diện, lấy việc Chung Kì Nguyên có được thiên linh căn chiêu cáo cho các môn phái cùng gia tộc tu chân.

Chung lão gia tử tự mình ôm tiểu Kì Nguyên trắng trẻo mập mạp đến các bàn thay phiên kính rượu, nhận lấy từ môn phái gia tộc khác các loại ánh mắt hoặc là thiện ý, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen tị.

Trong lúc nhất thời, thanh danh của Chung Kì Nguyên vụt cao.

Cả Tu Chân Giới đều biết Chung gia có một thiên thủy linh căn. Chỉ cần không có đường rẽ nào, trong tương lai không lâu Chung Kì Nguyên sẽ trở thành nguyên anh tu sĩ thứ hai của Chung gia. Đến lúc đó, Chung gia có thể nói sức mạnh tăng gấp bội.

Các môn các phái cũng có tâm tình phức tạp. Cục diện vốn dĩ tương đối cân bằng rất có thể sẽ bởi vì một thiên linh căn mà phát sinh biến hóa. Thế là, có bên tích cực cùng Chung gia giao hảo, có bên co rút lại tránh đi mũi nhọn, có bên âm thầm tìm cơ hội hạ độc thủ…

Mặc kệ các môn phái khác có tâm tư như thế nào, Chung Kì Nguyên dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Chung gia, đi lên con đường tu tiên.

Năm tháng như thoi đưa, hết thảy đều phát sinh dựa theo kỳ vọng của người Chung gia.

Chung gia là đại tộc tu chân, trong tộc có xây dựng học đường vỡ lòng, chuyên môn truyền thụ ngũ hành đạo pháp trụ cột. Tộc nhân trong tộc bị nghiệm ra có linh căn, vô luận tư chất như thế nào, đều phải đến học đường này học tập.

Học đường không chỉ truyền thụ ngũ hành đạo pháp trụ cột nhất, đồng thời cũng giống như học đường của thế tục truyền thụ cho tộc nhân còn nhỏ tuổi luyện văn viết chữ. Dù sao, vô luận là công pháp khẩu quyết hay là phù lục trận pháp, đều thâm thúy tối nghĩa, một người dốt đặc cán mai không có khả năng có nhiều đất dụng võ trong việc tu hành.

Tiểu Kì Nguyên làm hy vọng tương lai trong tộc, ba tuổi đã bị đưa vào học đường. Mà tộc nhân bình thường, đều là hơn kém năm tuổi mới tiến vào học đường vỡ lòng.

Chung gia gia trưởng tự mình cũng là một tu sĩ có chút thành tựu, hắn hiểu được, con đường tu tiên kỳ thật chính là không ngừng tẩy cân dịch tủy, đem phàm thai tục cốt tu luyện thành tiên nhân tiên cốt. Mà Chung Kì Nguyên thân là thiên linh căn, càng sớm bước trên con đường tu tiên, càng sớm thông qua tu luyện để tẩy cân dịch tủy, đối với tu hành ngày sau lại càng có lợi.

Cho nên, Chung Kì Nguyên còn tuổi nhỏ đã gánh vác tất cả hy vọng của Chung gia, ở cái tuổi đến nói còn chưa thuận đã tiến vào thế giới tu tiên.

Chung Kì Nguyên cũng không cô phụ kỳ vọng của Chung gia, chỉ dùng thời gian bảy năm ngắn ngủi đã đem luyện khí mười tầng tu luyện đến đại viên mãn, đã có thể bắt đầu đánh sâu vào trúc cơ.

Thiên linh căn ở trong quá trình tu luyện biểu hiện ra ưu thế may mắn, tĩnh tọa phun nạp, số lượng nguyên khí thiên địa mà Chung Kì Nguyên hấp thu không phải người tu luyện bình thường có thể nghĩ đến. Bởi vì linh căn chúc thủy, nếu ở ngày mưa hoặc là nơi tu luyện thủy khí sung túc, tốc độ tu luyện của y lại tăng gấp đôi.

Quả nhiên, sau khi củng cố việc luyện khí đại viên mãn, hai năm sau khi Chung Kì Nguyên đánh sâu vào trúc cơ thì hầu như không gặp gỡ bình cảnh liền thuận lợi trúc cơ thành công, trở thành trúc cơ tu sĩ trẻ tuổi nhất Chung gia.

15 tuổi, sau ba năm trúc cơ thành công, Chung Kì Nguyên từ trúc cơ tiền kì tiến đến trúc cơ trung kì.

20 tuổi, Chung Kì Nguyên giữ nguyên tốc độ tu luyện kinh người làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi, trong năm năm đã đột phá trúc cơ trung kì đạt tới trúc cơ hậu kì.

Vào thời điểm tất cả mọi người đang chờ đợi Chung Kì Nguyên vào lúc nào lại mang đến cho mọi người kinh hỉ lớn hơn nữa, y lại rời khỏi động phủ Chung gia chuẩn bị riêng cho y ở sau núi, đi gặp phụ thân của y.

“Ý con là tu vi của con đã hai tháng rồi không hề tiến giai?” Phụ thân của Chung Kì Nguyên, đồng thời cũng là tộc trưởng đương nhiệm của Chung gia Chung Thiên Hữu hỏi.

“Đúng vậy, phụ thân.” Bởi vì từ nhỏ đã một mình tu hành, hơn nữa người tu hành bình thường đều trời sinh tính đạm mạc, cho nên Chung Kì Nguyên đối phụ thân cũng không thân cận.

“Nói rõ xem là chuyện thế nào.” Chung phụ đối với đạm mạc của đứa con không hề để ý. Đều nói đại đạo vô tình, bản thân Chung Thiên Hữu cùng là một người tình cảm đạm mạc. Từ lúc bọn họ đi lên con đường tu tiên này, thì nhất định bọn họ phải vứt bỏ phần lớn tình cảm, bởi vì đại hỉ đại bi dễ dàng ảnh hưởng tâm tình, bất lợi với việc tu hành.

Thế là Chung Kì Nguyên đem tình huống khác thường xuất hiện gần đây trong tu luyện của mình nhất nhất nói ra. Thân là thiên linh căn thủy tính, tu hành của Chung Kì Nguyên có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mỗi lần tiến giai đều là nước chảy thành sông không hề cản trở. Nhưng không nghĩ tới, tiểu bình cảnh không gặp được, vừa gặp liền trực tiếp là đại bình cảnh khó giải.

Sau khi y tiến giai đến trúc cơ hậu kì, dựa theo thông lệ lúc trước, củng cố tốt cảnh giới xong, y mới bắt đầu đánh sâu vào giai đoạn tiếp theo. Chỉ là, không lâu sau y phát hiện mình gặp phiền toái lớn. Y thử tự mình giải quyết, nhưng y đem tất cả phương pháp mà mình biết đều thử qua một lần, phiền toái vẫn tồn tại như cũ. Y bất đắc dĩ, đành phải xin giúp đỡ của phụ thân mình, tộc trưởng đương nhiệm của Chung gia.

“Tất cả nguyên khí thiên địa hấp thu vào đều tán loạn, không thể ngưng tụ ở trong kinh mạch. Thân thể tựa như cái chén đã rót đầy nước, không thể tiếp tục rót thêm nước vào nữa, nếu mạnh mẽ rót vào cũng tràn ra toàn bộ.” Chung Kì Nguyên miêu tả cho Chung phụ tình huống trước mắt của mình.

Chung phụ lặng yên không nói. Tình huống xuất hiện của đứa con hắn cũng không xa lạ, hắn nhìn thấy trên người rất nhiều người tu luyện, đó là tình trạng tu luyện đến cuối. Nhưng tình huống như vậy hẳn sẽ không xuất hiện trên người đứa con có thiên linh căn!

Người tu luyện sở dĩ khác với phàm nhân thế tục bình thường, chính là trên người bọn họ có mang linh căn, có thể cảm giác được nguyên khí ngũ hành của thiên địa, cũng thông qua tu luyện đem nguyên khí thiên địa cảm giác được chuyển hóa thành tu vi của bản thân. Linh căn khác nhau, sẽ chế ước tốc độ tu luyện cùng chiều sâu tu luyện của mỗi người. Giống như tứ linh căn hoặc ngũ linh căn được xưng là “ngụy linh căn”, vào lúc tu luyện bởi vì linh căn rất tạp làm nguyên khí thiên địa cảm giác được cũng lộn xộn, cho nên tốc độ tu luyện rất có hạn, nếu không phải có thiên đại kỳ ngộ, linh căn như vậy có thể trúc cơ đã là rất giỏi.

Trái ngược với nó, chính là thiên linh căn. Thiên linh căn thuộc tính chỉ có một, bởi vậy khi cảm giác nguyên khí thiên địa có thể trực tiếp cảm giác được nguyên khí thuần khiết giống như thuộc tính của bản thân, hầu như không cần phải tinh lọc lại là có thể trực tiếp luyện hóa, đây cũng là nguyên nhân mà tốc độ tu luyện của thiên linh căn dù có nhanh hơn nữa cũng không đụng tới bình cảnh.

Hiện tại tình huống của Chung Kì Nguyên thoạt nhìn giống như tu luyện đến cuối.

Tình hình như vậy, ở trong số những người tu luyện cấp thấp chỗ nào cũng có. Chịu tư chất có hạn, loại người tu luyện này bởi vì nguyên khí luyện hóa quá mức hỗn độn, trong kinh mạch tràn ngập một số lượng lớn các loại nguyên khí chưa chiết xuất, cho nên kinh mạch không được mở rộng tốt, sau khi kinh mạch thừa nhận tới cực hạn sẽ xuất hiện tình huống nước chứa tràn đầy giống như Chung Kì Nguyên. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, liền chứng minh tu luyện của người đó đã đến cùng, trừ phi có kỳ duyên khác, nếu không sẽ bị nhốt vào cảnh giới hiện tại, đến chết cũng vô pháp lại có hy vọng tiến giai.

Nhưng bi kịch như vậy không nên xuất hiện ở trên người Chung Kì Nguyên! Chung Kì Nguyên luyện hóa vẫn luôn là thủy hệ công pháp thuần túy nhất, vì để y có điều kiện tu luyện tốt nhất Chung gia còn đặc biệt xây dựng động phủ ở nơi thủy khí đậm đặc nhất sau núi cho y. Có thủy nguyên khí thuần túy giống như vậy đến mở rộng kinh mạch, không có lý do ngay cả kim đan cũng không hết được?

Nhất định là xảy ra vấn đề gì đó! Chung phụ thầm nghĩ.

“Kì Nguyên, con có biết, con là người đầu tiên từ trước đến nay có truyền thừa thiên linh căn của Chung gia chúng ta. Nói thật, thiên linh căn tu luyện như thế nào vi phụ cũng không biết rõ, công pháp hiện tại con đang tu luyện là do tổ tiên Chung gia chúng ta truyền lại. Con gặp phải bình cảnh như vậy, có lẽ là công pháp tu luyện không thích hợp với con nữa! Như vậy đi, vi phụ đi gặp lão tổ tông, có lẽ chỗ lão tổ tông sẽ có phương pháp giải quyết.” Chung phụ nói.

Chung Kì Nguyên gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy! Chính y cũng tìm đọc không ít điển tịch trong tộc, tìm khắp nơi cũng không thấy thông tin có liên quan để giải quyết vấn đề, hiện tại hy vọng duy nhất chỉ có thể ký thác trên người lão tổ tông đã sống vài trăm năm.

Chương 2.

Ba ngày sau, Chung phụ lặng yên đi vào động phủ của Chung Kì Nguyên, mật đàm cùng đứa con suốt một ngày, rồi sau đó mới lại lặng yên rời đi.

Mà sau khi phụ thân rời đi, Chung Kì Nguyên ngồi im ba ngày. Ai cũng không biết trong ba ngày đó y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ biết là ba ngày sau gã sai vặt Thạch Đầu chuyên hầu hạ y nhận được phân phó của y, y muốn bế quan khổ tu, chỉ cần cứ cách năm ngày mang đến cho y chút nước trong cùng hoa quả tươi là được.

Từ lúc đó về sau, Chung Kì Nguyên không còn bước ra động phủ một bước.

Xuân đi thu đến, thời gian hai năm đảo mắt đã trôi qua.

Hôm nay, Thạch Đầu như thường lệ đưa nước trong cùng hoa quả đến cho chủ tử.

“Hả?” Đại môn động phủ không còn đóng chặt như ngày xưa nữa, hiện đang khép hờ. Thạch Đầu nghi hoặc đẩy đại môn ra, bài trí ngay ngắn đơn giản bên trong thu hết vào đáy mắt, lạnh tanh, không có nửa điểm nhân khí, “Công tử xuất quan?”

Chung Kì Nguyên xuất quan, nhưng không phải hăng hái xuất quan, mà là hôi đầu hôi mặt bất đắc dĩ xuất quan.

Y của lúc này, đang ngồi ở trước mặt Chung phụ, sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt của Chung phụ cũng không đẹp, hắn biết, hiện tại đứa con ngồi ở trước mặt hắn chứng minh nó đã làm ra lựa chọn. Hắn từng nghĩ lấy tư chất ngút trời của đứa con, nói không chừng có thể dựa vào năng lực tự thân mà đột phá bình cảnh, không nghĩ tới cho dù qua hai năm, đứa con vẫn như cũ không bước qua được đạo khảm[1]kia.

[1] đạo khảm: đạo (道) nghĩa là con đường, ở đây là con đường tu đạo, khảm (坎) nghĩa là gờ đất hay hố trũng ổ gà. Nghĩa của từ này ở đây là ý chỉ Chung Kì Nguyên bị vấp phải một chướng ngại vật trên con đường tu luyện, nó gây cản trở cho việc luyện lên cấp độ cao hơn.

“Con đã nghĩ tốt rồi?” Chung Hữu Thiên thở dài, bất đắc dĩ hỏi.

Chung Kì Nguyên cười khổ, trừ phi y nguyện ý vây chết cả đời ở trúc cơ hậu kì, bằng không chưa đến cuối cùng y còn chưa muốn khuất phục. Y đã phải dùng thời gian hai năm để chứng minh, chỉ dựa vào bản thân y thì không thể đột phá bình cảnh trước mắt.

Hai năm trước, Chung phụ mang đến lời nhắn của lão tổ tông. Lời nhắn nói, trong một số điển tịch cổ có ghi lại tình huống tu luyện của thiên linh căn[2], bên trong cũng nhắc tới tình huống giống như Chung Kì Nguyên. Chung Kì Nguyên như bây giờ, căn nguyên nằm ở trên linh căn của bản thân. Đan linh căn thuộc tính là một, có thể cảm giác được thuộc tính nguyên khí thuần túy nhất, ở giai đoạn tu luyện trước thật sự có thể tiến triển cực nhanh, nhưng con đường tu tiên càng đến hậu kì, càng chú ý ngũ hành quy nhất. Mà bởi vì thiên linh căn chỉ có thể cảm giác nguyên khí của thuộc tính trong người, lại cảm thụ không được nguyên khí của tứ hành còn lại, trong cơ thể chân nguyên chỉ có một loại không phù hợp với quy tắc thiên địa trong ngũ hành quy nhất, cho nên tu vi chỉ có thể trì trệ không tiến.

[2] thiên linh căn: mỗi người tu đạo đều cần có đạo cốt, gần như một chồi mầm để từ đó tu luyện tăng tu vi tiến gần đến cảnh giới thành tiên (cũng tương tự như trong thập nhị yêu tinh hệ liệt, các yêu tinh trong đó đều được đại tiên ban cho căn cốt để có thể tu luyện thành tiên yêu), thiên linh căn ở đây cũng là một căn cốt như vậy. Chỉ khác là nó cực kỳ quí hiếm. (giải thích by Hà Hi)

Muốn giải quyết vấn đề này, người xưa tổng kết ra hai phương pháp:

Phương pháp thứ nhất, trưởng bối có tu vi cao trong sư môn dùng tu vi bản thân giúp môn nhân ép buộc mở rộng kinh mạch để độ phát bình cảnh, nhưng lại phải dùng một số linh đan diệu dược giá cả xa xỉ làm phụ trợ. Phương pháp này tuy rằng ổn thỏa, nhưng tai hại cũng không ít. Bởi vì là mượn ngoại lực để đột phá bình cảnh, cho nên dù cảnh giới có tăng cao nhưng lại chỉ có cảnh giới mà không có tu vi, nếu cùng tu sĩ ngang cấp đấu pháp, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, chỉ cần có một lần dựa vào ngoại lực tăng lên cảnh giới, như vậy sau này mỗi lần đều phải dùng phương pháp tương tự mới có thể đột phá bình cảnh tăng lên cảnh giới, nói cách khác, quyền chủ động tu hành sau này nắm ở trong tay người khác.

Phương pháp thứ hai đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có hai chữ: song tu. Nếu thiên linh căn là bởi vì thuộc tính chỉ có một mà làm cho tu vi đình trệ, vậy liền dễ dàng giải quyết, chỉ cần tìm một bạn lữ song tu thuộc tính bất đồng, trong quá trình song tu là có thể đạt được thuộc tính nguyên khí khác! Nhưng phương pháp này nhìn như đơn giản nhưng đối với Chung Kì Nguyên mà nói cũng không đơn giản như vậy.

Công pháp tu luyện của Chung gia có yêu cầu rất nghiêm khắc với thân đồng tử, giống như phụ thân của Chung Kì Nguyên đến hơn bốn mươi tuổi khi tu luyện tới kết đan, tự nhận có thể được xem như có chút thành quả mới được trưởng lão gia tộc cho phép thành thân. Còn như Chung Kì Nguyên, mới vào trúc cơ hậu kì đã xác định bạn lữ song tu, tuy có thể nhất thời đột phá bình cảnh, nhưng đối với tu luyện ngày sau có thể sẽ xuất hiện tình huống căn cơ bất ổn.

Mặt khác còn có một vấn đề làm Chung Kì Nguyên đau đầu là, bạn lữ song tu không dễ tìm. Ở tu chân giới vốn là âm thịnh dương suy, những nữ tu sĩ có chút tu vi đều thường thủ hóa. Hơn nữa, song tu còn phải yêu cầu tu vi của hai bên không thể kém nhiều lắm, nói cách khác, hiệu quả của song tu cực kỳ bé nhỏ. Nhưng Chung Kì Nguyên trời sinh thủy tính thiên linh căn, ở phương diện tu luyện đã sớm bỏ xa đồng bối, hiện tại muốn tìm một người tu vi không khác nhau lắm ở đồng bối thật đúng là tìm không thấy.

Trong tộc nhân lớn tuổi hơn Chung Kì Nguyên một bối thậm chí hai bối thật ra cũng có nữ tử thích hợp, Chung gia tuy là gia tộc tu chân, đã vượt qua thế tục phàm trần, nhưng phải làm ra loại chuyện tiểu bối lấy trưởng bối kinh thế hãi tục này, Chung gia trăm triệu không thể làm được.

Cho nên, đi con đường song tu này, với Chung Kì Nguyên mà nói cũng rất khó khăn.

Nhưng cho dù khó khăn, y vẫn sẽ lựa chọn đi con đường song tu này.

Bằng không y sẽ vây ở cảnh giới hiện tại cả đời, chỉ là chọn người –––

Ngay thời điểm hai phụ tử ngồi im không nói gì, một thanh âm uyển chuyển hàm xúc vang lên ở phòng khách.

“Phu quân, Nguyên nhi, đừng lo lắng.” Một nữ tử mỹ mạo hơn ba mươi tuổi từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi đến.

“Nương.” Chung Kì Nguyên đứng lên quy củ làm lễ.

Mỹ phụ thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng tuổi thực đã sắp bảy mươi. Người tu chân đều có trú nhan thuật, Chung phụ năm nay hơn bảy mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ là bộ dáng bốn mươi tuổi, khủng bố nhất chính là Chung gia lão tổ tông, đã sắp ba trăm tuổi nhìn lại tựa như lão nhân sáu mươi tuổi.

“Nguyên nhi, chuyện của con ta đã nghe phụ thân con nói, chỉ là hai năm này nương vẫn luôn bế quan cho nên cũng không thể giúp gì.” Chung mẫu nói chuyện lời chậm giọng nhẹ, đúng tiêu chuẩn của nữ tử Giang Nam.

Chung mẫu chuyển hướng Chung phụ nói: “Phu quân, thiếp thân vừa rồi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, có lẽ sẽ có trợ giúp với Nguyên nhi, cho nên mới đặc biệt xuất quan chạy tới.”

“Phu nhân mời nói.” Chung phụ cảm thấy tò mò với chuyện lạ khi thê tử đột nhiên trịnh trọng xuất quan, nếu không phải chuyện trọng đại, bình thường sẽ không gián đoạn trên đường tu luyện mà xuất quan.

“Ha ha, không biết phu quân có còn nhớ hai vị tiền bối vào cuối buổi tiệc đầy tháng của Nguyên nhi mới đến dự hay không?”

“Đầy tháng Nguyên nhi? Hai vị tiền bối?” Chung phụ nhíu mày nhớ lại.

Một lát…

“A –––” Chung phụ thét lên một tiếng kinh hãi, tựa hồ nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, “Phu nhân nàng nói chính là hai vị tiền bối Lữ Tống?”

“Đúng vậy. Nếu thiếp thân nhớ không lầm, lúc ấy hai vị tiền bối thật sự ở ngay tại chỗ đem đồ nhi của họ hứa cho Nguyên nhi làm bạn lữ, lão tổ tông lúc ấy cũng đồng ý.” Chung mẫu cười trả lời.

“Đúng, ta cũng có ở đó, đích xác có chuyện như vậy.” Chung phụ mừng không tự kìm hãm được, nếu đúng như lời hai vị kia, vậy chuyện Nguyên nhi liền giải quyết dễ dàng.

Đồ đệ của hai vị kia, tu vi khẳng định sẽ không quá thấp, tuổi cũng không tính lớn, phối với đứa con của mình vừa vặn thích hợp. Nhớ rõ năm đó hai vị kia nói đồ đệ của bọn họ mới sáu tuổi. Chênh lệch vài năm, ở trong sinh mệnh dài dằng dặc của người tu tiên gần như có thể xem nhẹ không nói tới. Quan trọng nhất là, nếu có thể có quan hệ với hai vị kia, vô luận là đối Chung gia hay là đối Chung Kì Nguyên đều là chuyện tốt vô cùng.

––– nhưng mà, “Có thể là hai vị tiền bối nhất thời nói đùa hay không?” Chung phụ lo lắng.

Thiên linh căn tuy rằng hiếm lạ, nhưng lấy bối phận cùng nhãn giới của hai vị kia, còn không đến nỗi mong muốn cùng Chung gia kết cửa thân này!

“Hẳn là sẽ không. Cho dù là lời nói đùa, vì Nguyên nhi cũng nên thử một lần! Ý tứ của thiếp thân là, phu quân không ngại đi xin chỉ thị của lão tổ tông, nhìn xem lão tổ tông nói thế nào, nếu lão tổ tông có thể ra mặt vậy không thể tốt hơn.”

“Cũng đúng. Ta đây đi gặp lão tổ tông trước.” Chung phụ cũng không trì hoãn, lập tức vội vàng rời đi.

Khẽ thở dài, Chung mẫu mới chậm rãi nói, “Nguyên nhi cũng rất hiếu kỳ chuyện nương nói với phụ thân vừa rồi đúng không?”

Chung Kì Nguyên gật gật đầu. Nói không hiếu kỳ là giả. Nghe nội dung cha mẹ y nói chuyện, chính là hai mươi năm trước y còn có một người vợ, hơn nữa dường như lai lịch sư phụ của vợ rất lợi hại.

“Năm ấy con sinh ra, sau khi được nghiệm ra thân chứa thiên linh căn, lại làm chúng ta vui vẻ vô cùng. Lão tổ tông lúc ấy kiên trì muốn tổ chức cho con một bữa tiệc đầy tháng thật náo nhiệt. Ngày đó, đến đây có rất nhiều tân khách, rất nhiều đại môn đại phái đều phái tinh anh trong tộc tới tham gia. Đó là lần đầu tiên nương thấy nhiều kết đan, nguyên anh tu sĩ như vậy. Nhưng mà, những điều này đều so ra kém hai vị tới cuối cùng kia.”

“Hai vị tiền bối đại danh đỉnh đỉnh kia một người họ Lữ, một người họ Tống. Nương từ lúc còn rất nhỏ đã nghe đại danh của hai vị này như sấm bên tai. Nghe nói, không ai biết tu vi của họ sâu bao nhiêu, cũng không ai biết họ đã sống bao nhiêu năm, chỉ biết là nguyên anh tu sĩ ở trước mặt họ đều phải chấp lễ tiểu bối.”

Chung Kì Nguyên hoảng hốt trong lòng, nguyên anh tu sĩ đều phải hành lễ tiểu bối, vậy rốt cuộc là tu vi thâm hậu như thế nào! Phải biết rằng, y hiện tại đối với lão tổ tông cảnh giới nguyên anh đều là thấy cao như núi.

Chung mẫu tiếp tục nói, “Hai vị tiền bối đến đây xong, Lữ tiền bối còn muốn ôm con vào trong ngực cẩn thận xem xét một hồi, rồi mới vui vẻ nói ‘không tồi không tồi, thật sự là thiên linh căn’, mà Tống tiền bối lại nói với lão tổ tông một câu kinh người ‘đôi ta mới thu một tiểu đồ đệ, năm nay sáu tuổi, ta xem cùng lệnh tôn rất xứng, không bằng cho hai đứa bé kết thân, ý của đạo hữu như thế nào?”

“Có thể có quan hệ với hai vị tiền bối, lão tổ tông đương nhiên lập tức đáp ứng. Ngọc long bội hiện tại con đeo chính là tín vật đính hôn năm đó Lữ tiền bối cho. Nhưng mà, đến sau này hai vị tiền bối lại không có tin tức gì, Chung gia chúng ta cũng không biết năm đó họ thật tâm hay chỉ là một câu nói đùa. Hiện tại con đột phá bình cảnh cần song tu, vậy cùng với việc tìm một vị nữ tử ở trong tộc vô luận tu vi hay là tư chất đều kém xa không bằng con, không bằng thử xem có thể làm cho hai vị tiền bối thực hiện ước định ngày đó hay không. Có thể lọt vào pháp nhãn của hai vị kia, khẳng định tư chất đồ đệ của họ sẽ không quá kém.”

Chung Kì Nguyên cúi thấp đầu vuốt ve long ngọc đeo ở bên hông, trong lòng còn đang tỉ mỉ nghĩ lại lời nói của mẫu thân. Ngọc bội này y đeo hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe nói vốn dĩ là tín vật.

Nếu mẫu thân nói là sự thật, nếu hai vị tiền bối kia thật sự gả đồ đệ cho y, vậy đó đúng là một chuyện đại hỷ! Không nghĩ tới mình cư nhiên còn có một nương tử lai lịch như thế.

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment