4

16.

Bị vẻ mặt đáng yêu của hắn dụ dỗ, Lang Vương thiếu chút nữa đồng ý.

“Làm sao nguy hiểm? Ta không thấy như vậy a?” Nhìn trái nhìn phải, hắn không thấy như vậy a?

“Nguy hiểm thấy được sẽ không là nguy hiểm, chuyện ca ca cưng bổn vương tự mình làm chủ, cưng ngoan ngoãn ở bên người bổn vương, đừng để bổn vương phân tâm, được không?” Nghịch mái tóc hồng xinh đẹp của hắn, Lang Vương nói ra lo lắng.

Vật nhỏ này là điểm yếu của y, nếu hắn xảy ra chuyện gì, không phải là muốn lấy mạng y hay sao?!

“Ta…” Kim Cát vẫn là muốn vì chính mình tranh thủ ích lợi.

“Tiểu đệ, nghe lời Lang Vương, cùng y đi đi.” Kim Hồ hợp thời lên tiếng.

“Vậy được rồi, ca ca, ca phải cẩn thận một chút nga.” Gặp ca ca cũng đã lên tiếng, Kim Cát dẩu môi gật gật đầu.

Lang Vương cũng không có lên tiếng, nắm bàn tay nhỏ bé đi ra doanh trướng, nhìn hắn cẩn thận mỗi bước đi, trong lòng liền hiểu ra, liền hạ lệnh tăng cường thị vệ, Kim Cát mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Kim Cát nhất cử nhất động đều động tâm Lang Vương, thấy hắn một lòng nghĩ tới Kim Hồ, Lang Vương lòng tràn đầy tức giận.

“Tiểu Cát Cát, trong lòng cưng là Kim Hồ quan trọng hay là bổn vương quan trọng?” Vừa đi vừa hỏi, Lang Vương giống như không chút để ý, kì thực lỗ tai đã dựng cả lên.

“Đương nhiên là ca ca…” Kim Cát không chút nghĩ ngợi, như thế trả lời.

Mặt Lang Vương hiện đầy hắc tuyến (_  ___||||||||), bàn tay to niết chặt đến hắn kêu ô ô.

“Ôi, ngươi niết ta làm gì?” Ngốc Kim Cát la lối, đảo cặp mắt trắng dã, trừng mắt hắn.

“Chẳng lẽ bổn vương ở cưng trong lòng một chút địa vị đều không có? Vậy cưng còn đáp ứng gả cho bổn vương làm gì?” Cười lạnh một tiếng, đem hắn ôm vào trong lòng.

“Không phải ta muốn gả , rõ ràng là ngươi thú (cưới) ta, hơn nữa ngươi đều đem ta cật kiền mạt tịnh (ăn sạch sẽ), còn không chịu trách nhiệm sao?” Kim Cát dẩu lên cái miệng nhỏ nhắn.

Nói ra thì y là người tự nói muốn thú hắn, từ tù binh đến kết thân, hắn có lúc nào xen miệng vào để có ý kiến sao?

“Cưng cho rằng bổn vương thú cưng là vì trách nhiệm? Bổn vương đã sớm cho cưng thấy tâm tình mình, ngay cả vị trí Lang Hậu đều cho cưng, chẳng lẽ cưng chưa từng thích bổn vương?” Lang Vương nổi giận, y làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ muốn Kim Cát yêu thương y thôi.

“Ta… Ta đây vì… Ngươi thật sự làm cho ta làm Lang Hậu sao?” Lắp bắp, Kim Cát cảm thấy hình như là chính mình đuối lý.

Lang Hậu sao? Tựa như mẫu thân độc hưởng sủng ái của phụ thân sao?

Hắn luôn hâm mộ cha mẹ, hi vọng sau này có thể tìm được bạn đời tri kỉ ân ái quí trọng nhau như vậy. Chẳng lẽ Hắc Trạch thật sự là chân mệnh thiên tử của hắn sao?

“Nói cho bổn vương, trong lòng cưng nếu thật sự không có bổn vương, ta lập tức thả cưng đi, hôn sự hủy bỏ!” Lang mục đỏ sẫm, Lang Vương ngoan tâm hạ mãnh dược.

Kim Hồ tựa như một cái ghim trong lòng Kim Cát. Nếu hắn thủy chung không bỏ Kim Hồ xuống được, y không ngại chính mình động thủ rút cây ghim này ra.

“Không… Không cần, không cần hủy bỏ…” Kim Cát nức nở, mũi cũng hồng hồng.

Hắn chỉ là có chút tưởng niệm ca ca, hắn không nghĩ rời đi Hắc Trạch, không nghĩ!

Nghĩ Hắc Trạch lại đem sủng hạnh này cho nữ tử khác, tâm hắn rối bời đau xót nhức nhối không thôi…

“Vậy cưng là muốn ở bên người ta, hay là đi vào bồi Kim Hồ?” Chỉ vào doanh trướng, bắt hắn lựa chọn.

Kim Cát quay đầu nhìn thoáng qua, do dự một lúc lâu, mới xụ khuôn mặt nhỏ nhắn, cầm lấy góc áo y.

Thấp giọng hỏi nói: “Ta… Không cần đuổi ta đi được không?”

Hắn thật sự nói không nên lời, hắn luyến tiếc Hắc Trạch, hắn biết hôm nay thật sự lựa chọn ca ca, về sau sẽ vĩnh viễn mất đi y, cho nên hắn dùng hành động nói cho Lang Vương quyết định của chính mình.

“Thật sự là không có biện pháp với cưng a! Chính miệng thừa nhận thích bổn vương khó như vậy sao?” Hôn khóe mắt đẫm nước, biết được tâm ý hắn, Lang Vương hơi hơi lộ ra ý cười, ôm hắn lại thân lại sờ.

“Trên lưng ta có phải có cái gì hay không? Vì sao ca ca cũng chấp nhận hôn sự của chúng ta?” Cầm lấy tóc dài đen bóng của Lang Vương, tùy ý hắn xằng bậy.

Trong đầu lại hiện lên một màn trần trụi vừa rồi, vẻ mặt đỏ ửng đem nghi vấn vẫn chiếm cứ trong lòng nói ra.

“Đi, hồi trướng rồi, ta chậm rãi nói cho cưng.” Nắm bàn tay nhỏ bé, Lang Vương lòng tràn đầy vui mừng đi nhanh về phía trước.


“Còn làm gì? Buổi chiều không phải đã làm sao?” Kim Cát khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liều mạng ôm hạ thân chạy trốn.

“Buổi chiều là buổi chiều, hiện tại là hiện tại, không thể nhập lại làm một, cưng không hiếu kỳ chính mình sau lưng có cái gì sao?” Bàn tay to trượt trên làn da mềm mại, Lang Vương trong mắt thiêu đốt lửa dục vọng.

“Nhưng là… Nhưng là cũng không cần cởi hết a!” Tuy rằng toàn thân sớm bị Hắc Trạch xem không sót chỗ nào, nhưng hắn vẫn thực thẹn thùng như cũ.

“Tiểu Cát Cát xinh đẹp như vậy, bổn vương trăm xem ngàn xem cũng không phiền, còn muốn nhìn xem nhiều nhiều, cũng không được sao?” Dễ dàng đem hắn ôm vào lòng, bàn tay to chà xát phân thân thanh tú, thuần thục niết lộng.

“Đừng… Đừng sờ loạn a!” Giống như không tình nguyện, nhưng đỉnh phân thân đã chảy ra chất lỏng trong suốt, Kim Cát thống khổ thở phì phò.

 

17.

“Bổn vương không có sờ loạn, đều sờ chỗ cưng thích a, hắc hắc.” Tà tà cười, bên vành tai mẫn cảm thổi một một hơi nhiệt khí, bàn tay to bận việc không ngừng, đem Kim Cát ngã vào lòng y khóc lóc xin tha thứ.

“A…” Nâng eo thon, hướng bàn tay to không ngừng trừu động thắt lưng, đầu đầy mồ hôi Kim Cát chìm đắm trong dục vọng hét lớn.

“Tiểu Cát Cát, thực hưng phấn a?” Hôn hai má đẫm mồ hôi, Lang Vương vụng trộm nở nụ cười.

Y biết Tiểu Cát Cát của y ngăn không được tình dục dụ hoặc, ai kêu hắn là mị hồ cực phẩm Hỏa Hồ!

“Ta… Ta thật sự không được…” Nháy mắt trùng mình một cái, thân dưới phun ra tinh hoa, dính đầy bàn tay to của Hắc Trạch.

Thở hổn hển, thắt lưng đều bất lực, toàn bộ thân thể đều dựa vào lòng Hắc Trạch, híp hồng mâu, lúc này Kim Cát kiều mị vô cùng.

“Lang Hậu của bổn vương như thế nào lại không được? Coi cái miệng nhỏ nhắn hé ra khép lại, không phải hy vọng bổn vương lâm hạnh sao?” Bàn tay dính ướt nhũ bạch đưa xuống tham nhập tiểu huyệt đỏ hồng, cẩn thận khai mở.

Mị thịt phấn hồng nhanh co rút lại toát ra một cỗ mùi hương thơm động lòng người, Hắc Trạch nhắm mắt hít sâu, lang căn lập tức dài ra một thốn, nhảy lên không ngừng.

Hắc Trạch trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Hồ tộc mị hương thật sự là lợi hại, bất quá chỉ nghe qua thôi sẽ không hình dung hết được!

“Ngươi như thế nào nổi sắc quá độ như vậy? Làm thiếu một lần sẽ chết sao!” Sau huyệt hư không làm cho hắn mở mắt, xương sống thắt lưng vô lực, hắn nhịn không được liếc Hắc Trạch một cái.

“Cưng không thích bổn vương đối với cưng nổi sắc sao? Thân thể của cưng xem ra thực thích a, mỗi lần đều phối hợp bổn vương, làm bổn vương yêu cực!”

Y chen vào giữa hai chân hắn, kéo hai chân thon dài quấn quanh thắt lưng y. Tóc đen rơi trên người Kim Cát nhột nhạt khó tả, gắt gao vòng tay ôm chặt hắn.

“Hảo nóng, tránh ra…” Bỉu môi, Kim Cát tròn mắt nhìn cự vật dưới thân.

“Tiểu đệ đệ này không quá nghe lời bổn vương, ngươi bảo bổn vương giáo huấn nó như thế nào?” Ngửi mị hương mê người như một tiếng trống làm tinh thần Hắc Trạch hăng hái thêm, đâm đến chỗ sâu nhất bên trong, liền không hề nhúc nhích.

“Oa… Đâm chết ta …” Oa oa quát to một tiếng, Kim Cát hai chân lại gắt gao xiết thắt lưng Hắc Trạch.

Cự vật nóng hổi ở sâu bên trong, quy đầu đâm ngay điểm mẫn cảm, Kim Cát hai mắt trắng dã, không có khí lực để tức giận.

“Thích tiểu đệ đệ của bổn vương không?” Chậm rãi rút ra, cố ý không cho hắn thỏa mãn, Hắc Trạch híp hai mắt, liếm vành tai hắn.

“Hỉ… Thích…” Thanh âm mang theo khóc nức nở, nhưng không có thật sự khóc, khàn khàn cổ họng, không ngừng thở phì phò.

Đâm sâu nữa đi, đâm càng sâu hắn càng thích…

“Yêu tiểu đệ đệ của bổn vương không?” Lang Vương thanh âm phá lệ gợi cảm.

Ấm áp ẩm ướt tiểu huyệt làm cho y bừng bừng phấn chấn, nhưng Kim Cát vừa đáng yêu lại kiều mỵ, y nhịn không được muốn khi dễ hắn, cắn răng do dự mãi, cuối cùng hạ quyết tâm rút ra cự vật.

“Yêu, yêu a, mau cho ta!” Thét chói tai, tiểu huyệt một trận kịch liệt co rút lại, kỳ vọng lang căn lại lần nữa tiến vào.

“Đến, cưng không phải muốn xem sau lưng cưng có cái gì sao? Bổn vương chỉ cho cưng xem!”

Bàn tay to vung lên xuất hiện một tầng hắc mang, hiện ra thủy kính, hoa văn cổ xưa xinh đẹp viền chung quanh, làm nổi bật thủy kính quang chói loá mắt.

“Kính… Gương…” Gian nan quay đầu lại nhìn sau lưng mình, Kim Cát ngây dại.

Kẻ có làn da ngọc phấn hồng, đôi mắt Hỏa Hồng to tròn, môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, quyến rũ nằm ở dưới thân Lang Vương là hắn sao?

“Tiểu Cát Cát của ta, rất đẹp phải không?” Ôm lấy hắn để trước thủy kính, tinh tế miêu tả hình dáng động lòng người của hắn.

“Xinh đẹp… Xinh đẹp cực…” Lăng lăng nhìn mình trong kính, hắn nhìn đến ngây dại.

Nguyên lai hắn cũng có thể đẹp như vậy…

Kim Hồ đại ca cao cao tại thượng cũng ko so được với hắn, ôn nhu Ngân Hồ nhị tỷ lại càng kém cỏi, hắn là độc nhất vô nhị Hỏa Hồ!

“Thấy rõ ràng, đây chính là Lang Vương cả đời chỉ một lần chích văn đồ đằng (vẽ biểu tượng vật tổ), chỉ có Lang Hậu mới xứng có được, ta hiện tại tặng nó cho cưng, tiểu hồ ly thân ái của ta.” Nói xong, hôn hôn bả vai bóng loáng của hắn.

Xoay qua nhìn thấy Ngân Hồ Đồ Án trên lưng, Kim Cát hốc mắt đỏ hồng, trong lòng ấm áp, cái mũi nhỏ lại ê ẩm .

Nguyên lai, Hắc Trạch đem vật trọng yếu như vậy cho hắn, có thể bảo hắn không cảm động sao?

“Thật là đẹp mắt!” Kinh thán tán dương Ngân Lang chói loá mắt, hắn hận không thể tự mình sờ.

“Lang Hậu của ta, cưng đã thật yêu bổn vương?” Nâng lên cằm hắn, hôn lên miệng hắn, nháy mắt đoạt đi hô hấp.

“Ngô…” Chữ ‘yêu’ lần thứ hai còn chưa nói ra đến miệng.

“Lang Hậu của ta, cưng không được nghĩ tới người khác, hiện tại cưng chỉ cần hảo hảo thỏa mãn bổn vương, trong đầu chỉ được nghĩ đến bổn vương.” Lần nữa tham nhập tiểu huyệt nóng bỏng, Hắc Trạch thỏa mãn thở ra một hơi dài.

“Trạch, cho ta đi, đều cho ta đi!” Trong mắt, trong lòng đều là thân ảnh Hắc Trạch, hắn hét lớn chủ động nâng lên thắt lưng, ngồi xuống trên người y.

“Tiểu Cát Cát, đem tình cảm trao hết cho bổn vương, bổn vương chỉ cần của tâm của cưng!” Nanh sói cứ vờn quanh khuôn ngực nhỏ đang phập phồng kịch liệt, muốn cắn nhưng lại không nỡ.

“Tâm của ta… Tâm của ta sớm đã không phải của ta nữa rồi…” Bắt lấy hai vai Hắc Trạch, điên cuồng kích thích, tác cầu vô độ.

Ngay lần đầu đầu tiên gặp Lang Vương, tâm hắn đã không còn …

“Tiểu Cát Cát, bổn vương thật sự là yêu cưng chết mất!”

Y hét lớn, đem hắn áp đảo ở trên giường, mồ hôi như mưa, xuất hoàn toàn tinh lực, muốn uy tiểu yêu tinh dưới thân ăn thật no, nhưng y tựa hồ không ngờ được, mị hồ thân thể hoàn toàn mở ra, ép y thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.

Này một đêm rất dài, rất dài…

 

18.

Sáng sớm, Kim Cát cả người mệt mỏi uể oải tỉnh dậy, theo thói quen xoay người về bên phải lăn một vòng, liền rớt xuống đất, lúc này mới phát hiện Hắc Trạch không ở bên người.

“Mới sáng sớm, đã chạy đi đâu?” Nhu nhu mắt, mơ mơ màng màng nhìn quét bốn phía.

Thẳng đến khi xác định Hắc Trạch không ở trong trướng, hắn mới đánh ngáp, dịch chuyển thắt lưng, rồi mới xuống giường đi vài vòng.

“Chẳng lẽ là thói quen… Thắt lưng cũng không nhức như vậy?” Xoay xoay thắt lưng, cũng có chút đau nhức a, nhưng không như ngày xưa đi cũng không nổi.

“Ha ha, thừa dịp y không ở, ta đi gặp ca ca, thuận tiện đòi lại pháp lực của ta.” Hồ mắt vòng chuyển, thần thanh khí sảng.

Lòng tràn đầy vui mừng bước ra ngoài, lại bị thị vệ ngăn cản.

“Ngươi lại ngăn ta làm chi?” Cao ngạo ngẩng đầu lên, mặt không hiện tí hòa nhã nào.

“Vương có lệnh, ngài không thể tùy ý xuất nhập doanh trướng.” Thị vệ vẫn như cũ phụng phịu.

Trừng mắt liếc thị vệ, vung quyền khoa tay múa chân một chút, Kim Cát oán hận nói: “Ta đi gặp đại ca của ta, không gọi tùy ý xuất nhập, hiểu chưa?”

“Vậy ngài, tốt nhất chờ Vương trở về lại đi, thỉnh đừng làm thuộc hạ khó xử.” Lang tộc thị vệ mồ hôi như mưa hạ.

“Tốt, chờ Trạch trở về, ta liền nói với y là ngươi phi lễ ta.” Khẽ cười một tiếng, Kim Cát chu lên cái miệng nhỏ nhắn, hai tay khoanh trước ngực.

“Phi… Phi lễ… Tội này thuộc hạ gánh không nổi…” Thị vệ mặt từ xanh biến trắng, lại từ trắng biến thành đen.

Nhớ tới Lang Vương khủng bố, chân thị vệ run lẩy bẩy.

“Vậy ngươi còn chưa tránh ra!”

“Này…”

Gặp thị vệ giống đầu gỗ đứng ở trước mặt mình, sớm không kiên nhẫn, Kim Cát đẩy hắn ra, hướng doanh trướng của Kim Hồ bước đi, thị vệ gặp ngăn cản hắn không được, xoay người bay nhanh tới một hướng khác.

Dựa vào trí nhớ, hắn rất nhanh đi đến trướng ngoại Kim Hồ, thị vệ tuần tra bốn phía thấy hắn đến đều bị dọa đến bất động, chăm chú nhìn hắn.

“Đừng có xen vào chuyện của ta, ta đến để gặp ca ca ta thôi.” Kim Cát cười hì hì phất tay, thừa dịp bọn họ còn sững sờ liền vọt vào doanh trướng.

“Ca, ta đến xem ca a.”

“Tiểu Cát, đệ không phải ở bên người Lang Vương sao? Như thế nào chạy đến đây?” Kim Hồ kinh ngạc nhìn hắn.

“Ai biết y a, sáng sớm đã không thấy bóng dáng, nên ta đến kiếm ca a.” Tùy ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống, Kim Cát ngẩng đầu cười đến xán lạn.

“Chuyện gì cười vui vẻ đến vậy? Vừa thành tân nương tử, liền cao hứng như vậy.” Kim Hồ nhéo nhéo mặt hắn, chọc ghẹo hắn.

“Thế nào… Nào có…” Thẹn thùng xoay người, làn da trắng lại lần nữa nổi lên một tầng đỏ ửng.

“Lang Vương có đối tốt với đệ không?” Kim Hồ chỉ vào hồng ngân trên cổ hắn.

“Ách… Dù sao không xấu !” Nhớ tới đêm qua kích tình triền miên, đầu của hắn đều nhanh nóng đến bốc hơi .

“Đệ lần này thật sự là nhân họa đắc phúc, nếu không phải Lang Vương coi trọng đệ, chỉ sợ…”

“Ca, ca không biết… Đại sắc lang kia chiếm hết tiện nghi lần đầu tiên của ta, làm hại ta xương sống thắt lưng đau kinh khủng, vài ngày đều không xuống giường được!” Nghĩ đến chính mình bị ủy khuất, sớm đem ngượng ngùng quăng sau đầu, gân cổ kể lể với ca ca tiếng lòng mình.

“Xem ra đệ thực may mắn, Lang Vương thật đúng là là sủng ái đệ, Lang Vương chưa bao giờ sủng hạnh ai quá ba lần!” Kim Hồ nở nụ cười.

“A… Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Ai nha, ta cũng không đếm được …” Giơ ngón tay đếm lại đếm, như thế nào cũng không đếm được.

Hảo phiền a, hắn rốt cuộc cùng Hắc Trạch làm bao nhiêu lần? Chục lần hay là vài chục lần?

“Tốt lắm, tốt lắm, tính rõ ràng như vậy làm gì, ca ca biết Lang Vương đối với đệ yêu thích không buông tay!” Lắc lắc đầu, đối với tiểu đệ này của hắn, hắn cũng là không có biện pháp.

“Ca, ta muốn Trạch thả ca đi được không? Chuyện mị hương, ta ở tại chỗ này, cùng y chậm rãi tra.” Không thể nhìn ca ca chịu ủy khuất, hắn tự mình tính toán giải cứu ca ca a.

“Ngốc tiểu đệ, tại loại thời điểm này, ta không thể rời đi Lang tộc, chuyện mị hương còn chưa điều tra rõ, nếu ta đi rồi, chỉ sợ thật sự sẽ khiến cho hai tộc đại chiến.” Kim Hồ lý trí lắc đầu.

“Kim Hồ, ta biết ngươi là hung thủ, trốn không dễ như vậy đâu!” Hắc Sâm vén màn bước vào, âm u nhìn huynh đệ Hồ tộc.

“Hắc Sâm, ngươi không cần ngậm máu phun người, Lang Vương còn chưa định tội ta, ngươi dựa vào cái gì nói lung tung?!” Đối với khách không mời mà đến, Kim Hồ lập tức phản kích.

“Chính là, chính là, ca ca ta rõ ràng không phải hung thủ, ngươi không cần vu hãm hắn!” Kim Cát đứng lên, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Hắc Sâm.

“Hồ tộc đều giảo hoạt, ngươi nói xạo cũng vô dụng, sự thật đã rõ ràng rồi!” Tuy rằng lời nói hướng Kim Hồ, nhưng một đôi màu xám sắc bén lại gắt gao nhìn chằm chằm Kim Cát, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống.

“Các ngươi Lang tộc mới giảo hoạt, mặt ngươi hiện toàn ý nghĩ xấu, không phải cái gì thứ tốt!” Khoái nhân khoái ngữ (người chân thật nói lời thẳng thắn) Kim Cát, đứng ở trước người ca ca, chỉ vào mũi Hắc Sâm chửi ầm lên.

Hắn chán ghét ý cười xấu xa của Hắc Sâm, luôn không có hảo ý nhìn mình!

“Tiểu tử kia, đừng có hung dữ như vậy, mấy ngày không gặp liền càng thêm mê người, chờ Hắc Trạch ngoạn chán ngươi, ngươi chính là của ta, đến lúc đó xem ta có hay không chỉnh tử ngươi.” Vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, Hắc Sâm hận không thể hiện tại liền đem hắn ăn cả vào bụng.

19.

“Ta phi… Ta là Lang Hậu tương lai, ngươi to gan dám vũ nhục ta? Xem ta có bảo Trạch đem ngươi xé ra tám mảnh, thảy cho chó ăn không?” Bị ánh mắt dâm tà của Hắc Sâm làm cho khó chịu, Kim Cát trốn sau lưng ca ca làm mặt quỉ.

“Lang Hậu? Haha, Hắc Trạch như thế nào để cho một chích hồ làm Lang Hậu? Ngươi không nằm mơ chứ!” Thấy Lang Vương không có ở đây, Hắc Sâm lớn mật tiến lên, làm càn bắt lấy tay Kim Cát.

“Cút ngay, không được đụng đến ta!” Nhíu mày chán ghét, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu đến vặn vẹo.

Kim Hồ liền nắm tay hắn kéo về, trong nháy mắt phóng qua phía bên kia doanh trướng. Hắc Sâm cười một tiếng, lập tức đuổi theo.

Nếu là ngày thường, Kim Hồ đối phó Hắc Sâm không thành vấn đề, nhưng lần này bởi vì phải mang theo Kim Cát, pháp lực tiêu hao quá lớn. Có vài lần Hắc Sâm thiếu chút nữa đã bắt tới góc áo Kim Cát.

“Hắc Sâm, ngươi làm gì đấy?” Từ trong cơn gió lốc màu đen Lang Vương xuất hiện, uy nghiêm đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn.

“Trạch, cái tên hỗn đản kia khi dễ ta, ngươi phải giáo huấn hắn!” Gặp Lang Vương xuất hiện, Kim Cát bỏ tay ca ca, lao tới nhào vào lòng y làm nũng.

“Biết rồi, biết rồi, ai dám khi dễ Tiểu Cát Cát của ta, quả thật là chán sống rồi.” Vẻ mặt Lang Vương trong nháy mắt ôn nhu hẳn lên, yêu thương vỗ về lưng Kim Cát.

Chợt, y quay đầu khôi phục vẻ lãnh khốc uy nghiêm, hai mắt phóng ra hàn quang.

“Đại ca, hắn giả mạo Lang Hậu, ta thật sự không nhịn được mới ra tay.” Hắc Sâm ác tâm lên tiếng buộc tội Kim Cát.

“Ta vốn chính là Lang Hậu, không phải giả mạo.” Kim Cát le lưỡi, từ trong lòng Lang Vương quay đầu lại trừng Hắc Sâm.

“Hắc Sâm, Kim Cát chính là đại tẩu tương lai của ngươi, nhìn thấy hắn cũng như nhìn thấy bổn vương, ngươi phải tôn kính hắn như đối với bổn vương, hiểu chưa?”

“Nhưng mà, nhưng mà…!” Dưới ánh mắt sắc bén của Lang Vương, Hắc Sâm mồ hôi đầm đìa, lời muốn nói đều nén xuống.

“Lần này ta bỏ qua, lần sau còn để tái diễn một lần nữa, ngươi tự đoạn một chân luôn đi.” Mắt lạnh lùng quét qua Hắc Sâm.

Hắc mang chợt lóe, mặt Hắc Sâm bị rạch một đường đầy máu, đau đớn đến phát run, không có dũng cảm sờ vết thương.

“Ta biết tội, ta biết tội.”

Hắc Sâm đảo mắt, ôm đầu lắc cái đuôi xám xịt chạy ra khỏi trướng, trước khi đi còn quay đầu oán hận liếc Lang Vương.

“Trạch, sao ngươi không hảo hảo giáo huấn hắn? Hắn muốn chiếm tiện nghi của ta a!” Bất mãn Hắc Trạch để Hắc Sâm thoát dễ dàng, Kim Cát phồng má, oán giận hét lên.

“Không phải không chiếm được sao? Bổn vương đã giáo huấn hắn rồi, nếu hắn thật sự đụng cưng, xem bổn vương có hay không lột da hắn!”

Đối với tâm địa đệ đệ y hoàn toàn hiểu rõ, nhưng y đã từng phát thệ vĩnh viễn sẽ không huynh đệ tương tàn.

“Nhưng là, hắn…”

“Tốt lắm, cưng muốn biết sáng nay bổn vương đi đâu không?” Điểm chóp mũi xinh xắn, Lang Vương đem Kim Cát ôm vào lòng.

“Đi đâu vậy? Ta ngủ dậy đã tìm ngươi, không thấy ngươi nên mới chạy đến đây với đại ca a.” Ngu ngơ cười một tiếng, đem mặt vùi vào lòng Hắc Trạch, giả bộ như cái gì cũng chưa phát sinh.

“Bảo cưng không được chạy loạn lại đi quấy lung tung! Đêm qua, thị vệ bắt được bạc phát (tóc màu bạc) Hồ nữ, tự xưng là cựu thức (người quen cũ) của cưng. Trong tộc đang có chuyện giết người bằng mị hương, bổn vương nghi ngờ nàng là gian tế, cho nên tự mình đi thẩm vấn.”

“Bạc phát Hồ nữ? Người quen cũ? Nàng tên gì?” Trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh nhỏ bé xinh xắn.

“Nàng nói nàng gọi là Tiểu Tinh, cưng biết nàng?”

“Ca, Tiểu Tinh tới, là Tiểu Tinh tới.” Vỗ bàn tay nhỏ bé, Kim Cát lập tức leo xuống khỏi lòng Hắc Trạch, chạy nhanh bắt lấy tay Kim Hồ, chạy loanh quanh.

Lang Vương nhìn chướng mắt, nhíu mi hướng Kim Hồ chờ hắn trả lời.

Kim Hồ cười cười, đáp: “Tiểu Tinh là thị nữ của ta, cũng là thanh mai trúc mã của tiểu đệ …”

“Hảo một cái thanh mai trúc mã!” Lang Vương lạnh lùng cười, lộ ra nanh sói sắc bén.

“Trạch, mang ta đi gặp Tiểu Tinh đi, ta muốn gặp nàng.” Hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt Hắc Trạch, Kim Cát lòng tràn đầy vui sướng, lôi kéo Hắc Trạch đi ra khỏi trướng.

“Chậm đã, cưng ở lại đây đi, bổn vương sai người đem nàng đến đây.” Hắc Trạch nghiêm mặt, Lang Vương đem hắn ấn vào lòng, vòng tay ôm chặt eo nhỏ.

“Hảo, lâu rồi ta không gặp Tiểu Tinh, không biết nàng thế nào rồi?” Sớm đã bỏ tư tưởng thành thân với Tiểu Tinh, Kim Cát cũng không hề ngượng ngùng khi nhắc tới nàng.

Nhưng Lang Vương không nghĩ vậy, nâng cằm hắn lên, nghiêm mặt hỏi: “Cưng rất thích Tiểu Tinh này sao?”

“Trước kia vốn là rất thích, bây giờ cũng thích, bất quá bây giờ thích không giống như trước kia, ha ha.” Cười khúc khích, Kim Cát bắt đầu hồi tưởng khoảng thời gian trước.

Nương khi hoài thai hắn bị kinh động, dẫn đến sinh hắn ra đã bị thương nguyên khí, nằm mãi ở giường. Lúc đó trong Hồ tộc xảy ra đại sự, cha chỉ chiếu cố được nương, không chăm sóc hắn. Cha đem hắn giao cho đại ca Kim Hồ, đại ca vốn là rất yêu thương hắn nhưng vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, không thể thường xuyên bồi hắn. Chỉ có Tiểu Tinh ngang ngang tuổi hắn, cùng hắn chơi đùa, cho nên hắn từng nghĩ sau này sẽ lấy nàng làm vợ. Nhưng bây giờ đã không có khả năng rồi . . .

“Cái gì gọi là bây giờ thích không giống như trước kia?” Lang Vương cũng bị hắn làm cho hồ đồ.

“Hắc hắc, không nói cho ngươi.” Nhón chân, hôn một cái trên mặt Hắc Trạch.

Hắn sẽ không ngu đến mức nói rõ cho Hắc Trạch a, hắn cũng không muốn bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn a!

Không lâu sau, thị vệ áp giải bạc phát Hồ nữ đến, nàng vừa tiến vào, Kim Cát liền bỏ qua vẻ mặt xanh mét của Hắc Trạch mà phóng tới.

“Tiểu Tinh—-”

20.

“Kim… Cát…” Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, run như cầy sấy nhìn hắn, lắp bắp, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lạnh run.

“Tiểu Tinh, sao ngươi lại tới đây?” Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, Kim Cát nghiêng nghiêng đầu hỏi.

“Ta… Ta… Nghĩ muốn… Gặp… Đại… Công… Tử…” Tiểu Tinh trong mắt ngập nước ướt đẫm hai hàng lông mi, cẩn cẩn dực dực nhìn Kim Hồ.

“Ngươi a, sợ hãi liền cà lăm, tật xấu này không sửa được a.” Kim Cát lắc đầu, thân mật vuốt mái tóc màu bạc của nàng.

“Tiểu Cát Cát, còn không mau quay về bên người bổn vương.” Một đôi lang mục thủy chung trừng mắt nhìn bọn họ, hai tay xiết chặt, Hắc Trạch hét lớn một tiếng, tiến lên đem hắn kéo vào trong lòng, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Tinh.

Tiểu Tinh tựa hồ bị Lang Vương hù dọa, thân thể run rẩy, trốn phía sau Kim Hồ, chỉ lộ ra đôi mắt to sợ hãi.

“Hắc Trạch, nhìn ngươi dọa nàng kìa!” Tức giận liếc Hắc Trạch, Kim Cát bĩu môi.

“Bổn vương lúc nào hù dọa nàng?” Lạnh lùng quét mắt qua Tiểu Tinh, Hắc Trạch bụng đầy chua xót.

Đầu tiên là Kim Hồ, bây giờ là bạc phát Hồ nữ, lúc nào trong mắt Tiểu Cát Cát cũng không chỉ có một mình y!

“Không… Trách… Y… Vốn là… Ta… Tự… Đã…” Tiểu Tinh run rẩy, không dám giương mắt nhìn Lang Vương.

“Có nghe hay không, chính nàng cũng thừa nhận bổn vương không có hù dọa nàng.” Hắc Trạch nhíu mày, cao cao ngẩng đầu lên, bày ra bộ dáng không liên quan đến ta.

“Quên đi, Tiểu Tinh, trong tộc không có phát hiện ngươi rời đi sao?”

“Không… Ta len lén chạy đến…” Thoáng ổn định tinh thần, nàng cũng không cà lăm nữa.

“Ngươi biết trong tộc gần đây có phát sinh chuyện mất mị hương không?” Nhớ tới nghi vấn trong lòng, Kim Cát tiếp theo hỏi.

“Không… Không có…” Thân thể của nàng run rẩy một chút, lập tức lại khôi phục bình thường.

“Được rồi, lần trước ngươi nghe ai nói Lang tộc muốn đánh chúng ta?”

Ngày ấy, vốn là nghe lời nàng nên mới nghĩ đến muốn ám sát Lang Vương…

“Không… Không phải ta nói… Ta cũng vậy. Nghe người khác nói…” Lắc mạnh đầu, Tiểu Tinh mặt tái nhợt, nhất quyết phủ nhận.

“Ngươi là nghe ai nói?” Kim Cát không buông tha, tiếp tục tra hỏi, nghĩ muốn biết rõ ràng là ai hại hắn.

“Vốn là… Có lần ta lấy ở khe núi, trong lúc vô tình nghe được hai Lang tộc nói…”

“Bộ dáng hai tên đó như thế nào?” Lang Vương đột nhiên hỏi, trong ánh mắt lạnh lẽo.

“Lúc ấy, rất sợ hãi… Ta… Ta cũng không nhớ rõ…” Tiểu Tinh lại rụt lui về phía sau.

“Trạch, nàng hẳn không nhớ rõ rồi, nàng nổi danh nhát gan trong tộc chúng ta đấy!” Kim Cát nói đỡ giúp nàng.

“Thật sự?” Ánh mắt Hắc Trạch nhìn Tiểu Tinh tràn ngập đùa cợt.

Một hồi lâu, Kim Cát cũng không nói gì, ôm mặt, nghiêng đầu, thở dài lại ai thán, nhìn Tiểu Tinh trốn sau người Đại ca, rồi hắn đem ánh mắt nhìn về Lang Vương.

“Trạch, Tiểu Tinh là tới tìm Đại ca thôi, ngươi để nàng đi đi.”

“Không ổn, mặc dù nàng nói là tìm đến Kim Hồ, nhưng không thể cam đoan không có mục đích khác, hay là đợi tra rõ chuyện mị hương, sẽ để nàng rời đi.” Hắc Trạch lắc đầu.

Này hồ nữ xuất hiện rất không phải lúc, mặc dù Tiểu Cát Cát đã mở miệng, hắn cũng không có thể để nàng đi.

“Nọ vậy… Ngươi nghĩ muốn xử trí nàng như thế nào?”

“…” Nhìn tiểu tình nhân trừng lớn mắt, Hắc Trạch không biết làm như thế nào cho phải.

“Này không được, kia cũng không được, dứt khoát ngươi cũng nghi ngờ ta. Ngươi đối với Hồ tộc có hiềm nghi!” Kim Cát mất hứng, xoay lưng, hai tay khoanh trước ngực, phùng hai má.

“Nói bậy, cưng không thể giết người!” Kéo tay Kim Cát, Hắc Trạch không đồng ý, nhéo hắn một chút.

“Lang Vương, nếu Tiểu Tinh vốn là tới tìm ta, để cho Tiểu Tinh bên cạnh ta đi.” Kim Hồ cuối cùng cũng nói chuyện, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Tinh đang trốn phía sau mình.

Thông minh như Lang Vương vừa nghe liền hiểu ý của hắn, liền gật đầu, nếu anh vợ chủ động giúp y, y chẳng phải từ chối làm gì để chịu thiệt.

Kim Cát không rõ nội tình, cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Mặc dù bị Lang Vương nhét trong lòng, nhưng thủy chung vẫn dùng ánh mắt để an ủi Tiểu Tinh còn đang bị dọa cho kinh hồn.

“Tiểu Cát Cát, cưng còn nhìn nàng như vậy, bổn vương liền đem nàng xử tử…” Cắn vành tai hắn, Lang Vương thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi, bàn tay to sờ bắp đùi trong mềm mại.

“Đừng, đừng, ta không nhìn nàng là được…” Vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt đỏ hồng.

Này tử sắc lang, giấm chua (ghen) cũng lớn quá a, hắn bất quá chỉ nhìn Tiểu Tinh, y đã chua thành như vậy!

“Tốt lắm, việc này cứ như vậy xử lý, Kim Hồ ngươi có thể xem trọng tiểu thị nữ, nhưng nếu bị bổn vương phát hiện nàng thật sự có chuyện, cũng không nên trách bổn vương nhẫn tâm.”

“Sẽ không đâu, Tiểu Tinh không phải là người xấu!” Kim Cát lại nhảy ra, liều mạng chống lại bàn tay to quấy rối trên người mình.

“Xem ra không giáo huấn cưng là không được.” Nói xong, Lang Vương gầm nhẹ một tiếng, trước mặt mọi người hôn lên môi hắn.

“Đừng…”

Khóe mắt lia đến khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Tinh, Kim Cát xấu hổ dùng sức đấm vào ngực Hắc Trạch, lại bị y gắt gao ôm lấy, không thể động đậy.

“Chuyên tâm nào!” Lang Vương bất mãn luồn tay vào vạt áo hắn, nhéo lên cặp mông căng tròn vểnh lên khiêu gợi.

“Ha…” Kim Cát hít thở không thông, thắt lưng mềm nhũn, thiếu chút nữa té trên mặt đất.

“Xem, tiểu đệ đệ của bổn vương lại muốn cưng rồi!” Hoa huyệt mềm mại lập tức cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc, xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, lang căn lần nữa đâm vào mông hắn.

21.

“A…” Nhiệt lưu phun trào mạnh mẽ, tiểu huyệt cũng ẩm ướt hơn phân nửa.

Lang Vương để lại hôn ngân liên tiếp chạy dọc trên thân thể Kim Cát.

Kim Cát cũng không tự kìm được rên rỉ, tay nhỏ bé xoa khuôn ngực to lớn của Lang Vương, lung tung sờ mó  …

“Khụ khụ…” Kim Hồ thấy mình sắp xem một màn xuân cung sống, không tự nhiên ho một tiếng, kéo Tiểu Tinh ra phía sau mình, ngăn trở tầm mắt nàng.

“Có… Có người…”

Nghe được âm thanh của ca ca, Kim Cát tỉnh táo lại, tức giận đẩy đẩy Hắc Trạch, kiểm nhi (khuôn mặt nhỏ) đỏ lên, lập tức thu hồi hai tay, hận không thể tìm một cái động để chui vào.

“Quản hắn làm gì, nơi này của bổn vương, ai dám quản bổn vương chứ?” Hận không thể một phát nuốt hắn vào bụng, Lang Vương trong mắt hiện đầy tơ máu.

“Đừng xằng bậy, ca ta nhìn…” Đỉnh đầu hắn đều muốn bốc khói rồi.

“Chỉ cần hắn không ở đây thì ta có thể xằng bậy?” Lang Vương cố ý bẻ cong ý tứ hắn, dù sao y cũng không có ý định buông tha hắn a. Y há mồm hết cắn lại mút cái cổ xinh đẹp.

“Coi như ta cầu ngươi, đừng ở chỗ này…” Khóe mắt chứa đầy lạc thú, dục vọng hoàn toàn bị khơi mào, nhưng hắn lại cố kỵ ca ca cùng Tiểu Tinh ở đây.

Hắn cắn chặt hàm răng đẩy Hắc Trạch ra, đỏ mặt che lại vạt áo phía trước bị xé.

“Chúng ta quay về trướng mới tiếp tục?” Hắc Trạch cười gian, đem hắn ôm lên.

Nếu không Kim Hồ ở đây, y khẳng định ăn hắn không còn một mảnh, vật nhỏ này càng ngày càng mê người rồi, ngay cả trừng mắt cũng đầy phong tình!

“Ngươi…” Không biết nói cái gì cho phải, dứt khoát đem mặt chôn vào trong lòng y.

“Cưng là Lang Hậu của bổn vương, chúng ta làm vợ chồng chi lễ, có cái gì thẹn thùng?” Nói xong, Hắc Trạch lạnh lùng nhìn Tiểu Tinh đang trốn phía sau Kim Hồ.

“Ban ngày… Ngươi lại muốn? Đêm qua không phải đã làm rồi sao?”

“Vốn chính là không đủ a, thân thể mê người này của cưng toát ra mị hương chết người a, lại còn tiểu huyệt ấm ướt, bổn vương thật sự là yêu muốn chết!” Ghé vào lỗ tai hắn thì thào thân ngữ, liếm liếm vành tai mượt mà.

“…” Bên tai nghe toàn lời dâm mỹ làm hắn mặt đỏ tới mang tai, cả người cũng chôn sâu vào trong lòng Hắc Trạch.

Thân thể phản ứng quá chân thật, bất quá…

Cả người như hỏa thiêu, tiểu huyệt hư không sớm đã ướt át dị thường, hắn muốn, muốn lang căn to lớn luôn làm hắn vừa yêu vừa hận đến chết!

“Tiểu Cát Cát, cưng muốn ôm bổn vương tới khi nào?” Vỗ vỗ cặp mông căng tròn, Hắc Trạch cười rất khoa trương.

“Di… Ca của ta cùng Tiểu Tinh đâu?” Trừng lớn hai tròng mắt, nhìn quét bốn phía, không còn bóng dáng bọn họ nữa.

“Đây là doanh trướng của bổn vương, buổi sáng vừa rời đi mà giờ đã quên?” Thừa dịp Kim Cát ngẩn người, nhanh như chớp lột hết quần áo vướng bận trên người hắn.

“Vốn là… ngô… Khó trách nhìn quen mắt như vậy…” Đợi hắn phục hồi tinh thần lại, sớm đã trần trụi nằm dưới thân Lang Vương vừa bị cắn vừa bị liếm.

Kim Cát thoải mái đến cực điểm híp hai tròng mắt, tùy ý Hắc Trạch liếm huyệt khẩu, phối hợp mở rộng bắp đùi, nghênh đón ngón tay dò xét đi vào.

“Tiểu Cát Cát, cưng thích tiểu Hồ nữ Tiểu Tinh kia có phải không?” Ngón tay thon dài vô tình rút ra, lại hướng lên hai đầu vú đỏ tươi miết mạnh.

“Ngô… Ngươi như thế nào biết?” Kinh suyễn một tiếng, khép chặt hai chân.

“Bổn vương không phải kẻ ngu, có mắt dĩ nhiên thấy được!” Hắc Trạch ngừng động tác, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Tiểu ngu ngốc này, trong lòng nghĩ tới cái gì, trên mặt liền viết ra hết!

“Ha hả… Nọ vậy cũng là chuyện trước kia rồi, khi còn bé nàng bồi ta, chiếu cố ta… Hơn nữa này cũng là chuyện thật lâu trước kia, bây giờ…” Cười khúc khích hai tiếng.

Tự biết mình đuối lý, hắn lộ ra bộ dạng tiểu tức phụ (người vợ nhỏ), nắm chặt hai vai Hắc Trạch, lấy lòng chủ động hôn lên môi y.

“Bây giờ thế nào?” Lang mâu khẽ nhíu, hỏi tới.

“Bây giờ ta cũng đã gả cho ngươi rồi sao? Ngay cả thân thể đều là của ngươi… Chẳng lẽ ngươi lại ghen sao?” Ngượng ngùng nâng lên hai mắt, hắn cũng không dám chắc nghi vấn của mình.

Hắc Trạch cứ hỏi dồn như vậy, làm hắn có cảm giác y nổi sóng ghen tuông a.

“Bổn vương không ăn giấm chua!” Bị nói trúng tim đen, Lang Vương đỏ mặt quay sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.

“Không ăn giấm, vậy sao làm trò hôn ta trước mặt đại ca và Tiểu Tinh?” Con ngươi to tròn màu hồng xinh đẹp đảo vòng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cong đôi mông đỏ mọng.

Còn nói không ăn giấm, mặt đã hồng thành như vậy, thật thú vị!

“Cưng là Lang Hậu của ta, ta muốn hôn lúc nào cũng được!” Thẹn quá hóa giận, Hắc Trạch hét lớn một tiếng, hôm ngấu nghiến lên đôi môi mê người đó.

Kim Cát trong lòng dâng lên tình ý ngọt lịm nồng say, nguyên lai Hắc Trạch cũng ghen, bộ dáng y ghen thật sự là…

Hắc hắc, hắn thích, thích Lang Vương bá đạo này, cũng thích bộ dáng y ăn giấm chua a!

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment