2

ệ nhị chương:

 

 

Reng reng! Reng reng!

 

Bên tai Hạ Nguyệt Quang không ngừng truyền đến tiếng chuông điện ầm ĩ, cậu dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, cầm lấy đồng hồ báo thức thử nhìn, mới năm giờ thôi, thời gian đi học không phải là tám giờ điểm danh, tám rưỡi mới bắt đầu học sao! Là ai sáng sớm đến quấy nhiễu cậu!

 

Hạ Nguyệt Quang thở phì phì bò xuống giường, đi đến trước cửa mở cửa ra, liền thấy ông anh họ thân yêu của mình tay cầm khăn trắng, tay cầm kéo chuyên dùng để cắt tóc đứng bên ngoài.

 

“Sớm nha! Em họ.” Hạ Ức Vân cười ha ha tiêu sái đi vào phòng Hạ Nguyệt Quang, đóng cửa lại, thuận tiện kéo Hạ Nguyệt Quang còn chưa bắt đầu chửi người vào phòng tắm.

 

“Anh họ! Anh muốn làm gì!” Hạ Nguyệt Quang bị cưỡng chế ép ngồi lên trên ghế, còn chưa hiểu Hạ Ức Vân muốn làm gì đã thấy khăn trắng buộc lên cổ cậu, bên tai vang lên tiếng răng rắc, răng rắc.

 

Hạ Ức Vân vẻ mặt tự nhiên nhìn Hạ Nguyệt Quang cười nói: “Em họ à! Anh thật sự không thể chịu được việc em để quả đầu xấu xí như thế, thật sự là ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của em, vì thế anh sẽ tốt bụng giúp em sửa một chút!” Hạ Ức Vân vừa nói vừa bắt đầu chỉnh sửa lại kiểu tóc tầm thường đến khó chịu của Hạ Nguyệt Quang.

 

“Cái gì! Anh thấy không thuận mắt thì đừng nhìn nữa, việc gì lại phải cắt tóc em? Em không muốn!” Nói giỡn à! Đây là cậu cố ý đem chính mình biến thành như vậy, anh họ sao lại phải làm gà mẹ(ý nói bạn Ức Vân lo chuyện bào đồng) như vậy!

 

Hạ Ức Vân cười ha ha nói với Hạ Nguyệt Quang: “Em an tâm, anh họ em đã học qua lớp cắt tóc rồi, sẽ không cắt hỏng tóc em đâu.”

 

Hạ Nguyệt Quang nhìn mình trong gương, quả đầu quái đản dần dần biến đổi, tóc ngắn đi nhưng vẫn có các lớp, so với kiểu tóc ban đầu, kiểu tóc này quả thật còn đẹp mắt hơn. Thế nhưng cậu một chút vui vẻ cũng không có, bởi vì mục đích của cậu là trở nên biến dạng một chút!

 

“Em không cắt! Anh mau dừng lại đi!” Hạ Nguyệt Quang sốt ruột nhìn tóc mình mỗi ngày một ngắn, nội tâm khẩn trương, nhưng lại không thể tùy tiện lộn xộn, vạn nhất y giật mình, cắt mất một mảng lớn tóc cậu thì phải làm sao? Cậu tuy cố ý làm mình xấu đi, nhưng cũng là kẻ sĩ diện, không muốn đầu mình trở nên trọc lốc đâu! Đành phải há mồm kháng nghị với ông anh họ thân ái của cậu.

 

“Sẽ nhanh cắt xong, đừng lộn xộn!” Hạ Ức Vân vẫn như cũ cắt tóc cho Hạ Nguyệt Quang, thủ pháp thật thành thục, chỉ sau một chút, kiểu tóc ngắn nhiều lớp dưới tay y đã hoàn thành.

 

“Anh họ! Anh thật nhiều chuyện!” Hạ Nguyệt Quang thở phì phì đứng lên phẫn nộ nói, cổ bị tóc đâm vào có chút không thoải mái, cậu đem Hạ Ức Vân đẩy ra ngoài, sau đó đem cửa phòng tắm đóng lại.

 

Hạ Ức Vân bị đẩy ra ngoài bất đắc dĩ nói: “Anh là đang quan tâm đến em đó! Thật là dữ tợn!”

 

“Tóc đã cắt xong rồi, anh nhanh đi ra ngoài đi! Nhớ phải đóng cửa vào đấy.” Hạ Nguyệt Quang vừa cởi quần áo vừa nói với Hạ Ức Vân đang đứng bên ngoài.

 

Hạ Ức Vân định kháng nghị, nhưng thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, y đành phải ngậm miệng lại, rời khỏi phòng Hạ Nguyệt Quang. Y vốn là muốn hỏi cậu tột cùng sẽ vào tinh cung nào. Quên đi! Dù sao chờ lát nữa hỏi cũng được.

 

Hạ Nguyệt Quang tắm xong, liền đem một chiếc khăn quàng lên vai, sau đó từ phòng tắm đi ra, lấy từ tủ quần áo bộ đồng phục vừa được nhận hôm trước mặc vào.

 

Hôm qua ốm nặng, cũng may là đã uống thuốc cảm, hơn nữa có được một giấc ngủ sung túc, hôm nay cuối cùng đã có thể đi học, không biết phòng học lớn đến mức nào, liệu có phải giống như tòa thành không?

 

Hạ Nguyệt Quang đeo cặp kinh thô bỉ lên, nhìn mình trong gương, oa! Mới đến nơi này có ba ngày, làn da sao đã trắng trở lại rồi? Thật là! Lắc lắc đầu, cậu quyết định không quan tâm nhiều nữa, tóc bị sửa cũng không làm sao, da biến trắng cũng không làm sao, dù sao đeo cặp kình này, cậu vẫn xấu như cũ, chỉ cần không tháo cặp kình này xuống là được rồi.

 

Đem bài vở ngày hôm qua ốm sửa sang lại rồi ôm vào trong lòng, đem huy hiệu trường cài lên trước ngực, sau đó ra khỏi cửa, chỉ thấy ông anh họ thân yêu đang bị một đám con trai vây quanh.

 

Hạ Ức Vân vừa thấy Hạ Nguyệt Quang đi ra, liền cao hứng hướng về Hạ Nguyệt Vân đang muốn lén lút trốn đi mà phất tay gọi: “Em họ! Chúng ta cùng nhau đi thôi!”

 

Hạ Nguyệt Quang bất đắc dĩ nhìn Hạ Ức Vân chạy về phía mình, mà đám con trai phía sau y kia tựa hồ thực mất hứng, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh họ kéo ra khỏi tòa thành.

 

Vừa đi ra, đã có rất nhiều xe ngựa đứng ở bên ngoài. Một chiếc xe ngựa có thể chở được năm, sáu người, nhưng vào trong ngồi lại chỉ có ba người. Đã thế, mỗi xe lại hướng về một phía khác nhau, trên thùng xe còn có biểu tượng của mỗi tinh cung, người thuộc tinh cung nào liền đứng ở bãi xe của tinh cung ấy chờ xe ngựa. Tuy có mười hai trạm xe của mỗi tinh cung, và còn có rất nhiều xe ngựa không hoạt động, nhưng con đường rộng lớn không vì thế mà trở nên chật chội, xe ngựa cũng không rối loạn mà trật tự đứng, thật sự là nghiêm túc tuân thủ quy định.

 

“Em họ, anh nói em nghe! Nơi này là bãi xe ngựa của chúng ta! Không còn nơi nào khác đâu! Chỉ tiếc anh với em không cùng tinh cung, em họ em phải hảo hảo tự chiếu cố mình đấy! Anh sang bên kia trước đợi xe đây!” Hạ Ức Vân vỗ vỗ Hạ Nguyệt Quang bị dọa ngốc mà cười ha ha nói, sau đó đi về hướng đám nam sinh lúc nãy vây quanh y.

 

Hạ Nguyệt Quang ngớ ra, cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn mấy người đang xếp hàng kia, chạy nhanh đi theo xếp hàng. Cho dù ngày đầu tiên nghỉ học, cậu cũng không mong ngày hôm sau đến muộn đâu!

 

Phía trước của mỗi trạm xe đều có một người mặc quân phục phụ trách chỉ huy mọi người đứng thành đội ngũ. Mỗi đội có ba hàng, hàng một vào trước, tiếp đến hàng hai, cuối cùng mới là hàng ba.

 

“Không đi cùng bạn xin đứng vào hàng ba, có bạn xin đứng vào hàng hai, hàng một xin tiến vào trước.” Người đứng ở phía trước cao giọng hô to khiến Hạ Nguyệt Quang đang đứng ở hàng ba không thể không bội phục y. Nhiều người như vậy, y thế nhưng lại có thể hô to như thế, hơn nữa cổ họng vẫn chưa bị hỏng!

 

Người đứng hàng ba, phần lớn là học sinh mới vào ngày hôm trước, này cũng bao gồm Hạ Nguyệt Quang, mà người hàng hai đa phần không biết đi đâu,  nhiều lắm cũng chỉ tầm ba mươi người, mà người hàng đầu đặc biệt hơn, hơn nữa xe ngựa cũng không giống, đặc biệt cao quý hoa mĩ, bên trong tựa hồ còn có một người đang ngồi, không biết đang làm gì.

 

“Ôi! Cậu là bạn học xấu xấu hôm trước đó sao? Cậu thay đổi kiểu tóc, khiến mình chút nữa không nhận ra được!” Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh biếc đẩy Hạ Nguyệt Quang đang ngớ người nói.

 

Hạ Nguyệt Quang thiếu chút nữa làm rơi mắt kính, tức giận nhìn kẻ kia: “Tôi hình như không quen cậu?” Cái gì mà xấu xấu? Thiếu gia cậu là so với y còn đẹp hơn gấp trăm lần!

 

“Mình là Ly Phi, cũng là học sinh mới đến hôm trước, xem ra chúng ta cùng một tinh cung đấy! Xin giúp đỡ nhiều.” Ly Phi cười nói rồi chìa tay ra trước với Hạ Nguyệt Quang.

 

Người kia đã lễ phép như vậy, cậu lại lạnh lùng nói với y, không phải là cậu tỏ ra mình là một kẻ lòng dạ hẹp hòi sao? Suy nghĩ một chút, Hạ Nguyệt Quang cũng vươn tay nắm lấy tay Ly Phi nói: “Mình tên Hạ Nguyệt Quang, cậu có thể gọi là Nguyệt Quang cũng được.”

 

“Nguyệt Quang nha! Moonlight, thật sự là một cái tên dễ nghe.” Ly Phi cười ha ha cầm tay Hạ Nguyệt Quang, vui vẻ khen ngợi.

 

Hạ Nguyệt Quang cũng lộ ra nụ cười một chút, cậu là thuộc loại mà người ta đối tốt cậu, cậu liền đối tốt với người ta, tính tình tuy có điểm tùy hứng, nhưng không phải là người kiêu căng.

 

“Nguyệt Quang, cậu đã muốn tìm một người làm người yêu chưa? Với tư sắc của mình, đại khái chỉ có thể cùng với người mang huy hiệu phỉ thúy thôi. Anh họ Nguyệt Quang chắc có thể kết giao với người mang huy hiệu bạch kim hay người mang huy hiệu kim cương!” Ly Phi hâm mộ nói với Hạ Nguyệt Quang, đối với việc tướng mạo chính mình chỉ có thể tìm được người có địa vị cao một chút thấy hơi đáng tiếc. Mục tiêu của y có vẻ hơi xa, bất quá có vẫn hơn không, không đủ khôi ngô thì phải biết chấp nhận số phận mình thôi!

 

Hạ Nguyệt Quang nghe xong, thiếu chút nữa bị lời nói của Ly Phi hù chết, mở to hai mắt kinh ngạc hỏi: “ Tìm…Tìm người yêu?” Ly Phi sẽ không là đồng tính luyến ái đi?

 

“Là thế này! Trường học này, tuy rằng có vẻ tốt, nhưng cũng không khác so với các trường phổ thông bình thường, nếu cậu không tìm người có quyền lực cao một chút bảo hộ, cậu ở trong này sẽ bị khi dễ thực thảm, không có tư sắc, có lẽ phải dựa vào nịnh hót, thay người ta làm chân chạy vặt hay là làm thủ hạ. Ở trường học bình thường cậu chỉ cần trả tiền bảo kê sẽ không bị ức hiếp nữa, còn được bảo hộ, có điều nơi này nha! Bọn họ có quá nhiều tiền, căn bản không quan tâm đến một chút tiền của chúng ta, hơn nữa lại ở trường nam sinh lâu chưa được phát tiết, đối tượng phát tiết duy nhất có thể là đàn ông. Cho nên thân thể chúng ta, tự nhiên là lợi thế để giao dịch, nếu có thể, tìm thầy giáo để dựa vào cũng tốt!” Ly Phi gật đầu nói, không biết lời nói của y khiến Hạ Nguyệt Quang giật mình đến mức nào.

 

“Thầy giáo?!” Cái này khiến Hạ Nguyệt Quang càng giật mình, ngay cả thầy giáo cũng là đồng tính luyến ái?! Bất quá cậu có tìm hiểu qua thông tin trường, thầy giáo ở đây cũng có người ngày trước là học sinh, thân phận cũng thật cao quý, hơn nữa đại bộ phận thầy giáo đều trẻ tuổi, nên cũng khó trách Ly Phi nói vậy. Nhưng đối với cậu mà nói, quả thực rất giật mình, rất khủng bố, đây là trường học kiểu gì vậy?! Ngay cả thầy giáo cũng có thể cùng học sinh làm bậy?

 

Ly Phi kéo tay Hạ Nguyệt Quang chỉ vào đám người hàng một đang lộn xộn lên xe nói: “Cậu xem! Hàng thứ nhất đều là người có huy hiệu lam thủy tinh được huy hiệu bạch kim bao dưỡng, bọn họ đều có người đón đưa. Hơn nữa, vào bữa trưa và bữa tối, đều có thể được ở phòng ăn cá nhân đấy! Mặt khác nha, người có thân phận cao quý nơi này, đều có thể có hai tình nhân! Song cậu muốn độc chiếm cũng được, vậy còn phải xem kỹ thuật của cậu như thế nào.”

 

“Kỹ thuật?” Nghe đến hai chữ này, Hạ Nguyệt Quang mồ hôi lạnh không ngừng tuôn, vừa nghe đã biết không phải là cái gì tốt. Cậu có chút hối hận khi cùng Ly Phi nói chuyện, cậu thà rằng cái gì cũng không biết, sau khi biết xong, còn phải lo lắng đề phòng, nhưng mà cậu hiện tại rất xấu, hẳn sẽ không được coi trọng.

 

“Chính là kỹ thuật làm tình đó! Bởi vì mình là lần đầu tiên, sợ làm không tốt, nên đã đi mua riêng một quyển tạp chí đến xem đấy!” Lý Phi nói rồi vui vẻ lôi cuốn tạp chí khiến Hạ Nguyệt Quang té xỉu ra, đưa tới trước mặt Hạ Nguyệt Quang.

 

Hạ Nguyệt Quang vội vàng lắc đầu, đẩy quyển tạp chí khiến mặt cậu đỏ bừng ra xa. Mặt trên tờ tạp chí tràn đầy ảnh chụp hai người đàn ông áp sát vào nhau. Điều này với người bảo thủ như Hạ Nguyệt Quang là không thể chấp nhận được! Cậu lớn như vậy, chưa từng tự an ủi hay xem qua tạp chí tình dục. Có điều vẻ ngoài của cậu khiến cho người ta cảm thấy hoạt bát giàu sinh lực, cũng không giúp cậu khai sàng.

 

“Cậu không xem sao?” Ly Phi có chút thất vọng thu hồi tạp chí, y chính là muốn cùng bạn bè chia sẻ một chút. Không ngờ tới gặp phải trắc trở, thật sự là…

 

“Không phải mình không xem, mà nhan sắc của mình căn bản kém cậu, có xem cái thứ này cũng vô dụng.” Hạ Nguyệt Quang khó chịu nhất người khác đem vẻ mặt đáng thương bị bỏ rơi ra nói chuyện với cậu, cậu đành phải mở miệng giải thích cho Ly Phi.

 

Ly Phi vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú vốn hiện vẻ thất vọng liền khôi phục tươi cười, y vui vẻ kéo tay Hạ Nguyệt Quang nói: “Không sao đâu Nguyệt Quang, khi nào tôi tìm được cường lực để dựa vào, ta nhất định kêu người đó cũng bảo vệ cậu.”

 

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười cười: “Vậy cảm ơn cậu trước!”

 

Ly Phi vui vẻ cười, bỗng nhớ đến một chuyện hỏi: “Nguyệt Quang cậu học ở tầng mấy vậy? Mình là tầng sáu!”

 

Hạ Nguyệt Quang sửng sốt, cái gì tầng sáu? Cậu sao lại không biết đi học còn có phân tầng? “Mình không biết!”

 

“Đưa sách giáo khoa của cậu cho mình xem.” Ly Phi lấy quyển sách giáo khoa trên tay Hạ Nguyệt Quang xem, có chút kinh ngạc khẽ hô: “Oa! Nguyệt Quang, cậu thật lợi hại nha! Vậy mà đã học đến tầng mười hai rồi! Mình mới tầng sáu thôi! Ngay cả một nửa cũng không nói, vậy là cậu có thể gặp được rất nhiều người có quyền lực rồi! Tốt tốt!”

 

Không phải là đi học thôi sao? Cần gì nhiều tầng đến như vậy? “Kia có gì phân biệt sao?” Hạ Nguyệt Quang khó hiểu hỏi.

 

“Cậu không biết sao? Mỗi tinh cung đều có mười hai tầng, tầng thứ nhất đều thuộc loại thành tích rõ ràng không tốt, tầng thứ hai là thành tích kém thứ hai, cứ tiếp tục như vậy, tầng cao nhất là thành tích tốt nhất, người dân bình thường như chúng ta bình thường thi vào đây, học đến tầng bảy, tầng tám đã là quá tốt, không ngờ Nguyệt Quang lại học tới tận tầng mười hai! Thật lợi hại!” Ly Phi sùng bái nhìn Hạ Nguyệt Quang, hai mắt chỉ còn thiếu không phát ra tia sáng long lanh giống như cô gái trong tranh châm biếm.

 

Hạ Nguyệt Quang cười khan vài tiếng: “Không có gì! Có lẽ chỉ là may mắn thôi.” Xong rồi! Nếu ở tầng thứ nhất thì may ra không sao, nhưng cậu thế lại ở tầng cao nhất. Mấy người thân phận cao quý chắc chắn khinh thường loại dân chúng bình thường như cậu. It nhất ở trong mắt họ, cậu chẳng qua là một người bình thường mà thôi, hy vọng đến lúc đó đừng bị khi dễ thực thảm là được.

 

“Như thế cùng tốt a! Đến lúc đó cậu có thể thuận tiện tìm một người để nương nhờ đấy! Tuy rằng Nguyệt Quang không có tư sắc, nhưng thành tích cũng không tồi! Cậu có thể thay những người đó làm báo cáo hay là bài học, bọn họ hẳn sẽ không làm khó cậu.” Ly Phi mìm cười đối Hạ Nguyệt Quang nói.

 

“Cảm ơn, mình biết phải làm như thế nào.” Hạ Nguyệt Quang cười mỉm một cái nói, xem ra chỉ như thế là tốt, cậu cũng không muốn vì quật cường, hại chính mình bị khi dễ khiến một thân bị thương, làm cho bản thân không có cách nào đi học!

 

Ly Phi thấy người hàng đầu đã đi hết, hàng hai cũng đi gần hết, hàng ba cũng đã lên xe bốn, năm người, mắt thấy sắp đến lượt bọn họ, y vui vẻ nắm ống tay áo Hạ Nguyệt Quang nói: “Đến phiên chúng ta rồi, đi thôi!”

 

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, còn lại ba người ngồi vào khoang xe ngựa rộng thùng thình. Vui vẻ hàn huyên cùng Ly Phi một lúc, xe ngựa của bọn họ cũng đã đến tinh cung, sau khi vội vàng xuống xe ngựa, cùng Ly Phi hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt giữa trưa, liền tự đến phòng học của minh.

 

Hạ Nguyệt Quang đi thang máy lên tầng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không ngờ thang máy cũng phân giai cấp, không biết có kỳ thị người không có tiền không? Cậu mang theo tâm tình có chút bất an ôm sách vở hướng đến cái cửa lớn dùng bạch kim điêu khắc, không biết có nên gõ cửa hay không, hay trực tiếp đẩy cửa vào tốt hơn, do dự hồi lâu, cậu quyết định dùng phương thức có vẻ lễ phép hơn – gõ cửa.

 

‘Cốc cốc’ gõ vài cái, đến mở cửa là một thầy trẻ tuổi, hắn đầu tiên kinh ngạc nhìn Hạ Nguyệt Quang, sau đó lại dùng ành mắt cổ quái nhìn cậu từ trên xuống dưới.

 

“Cậu học sinh này, cậu … hẳn là đi đến nhầm nơi?” Tên thầy giáo kia ngữ khí dù có hẳn hoi, nhưng lại hàm ẩn ý tứ hàm xúc khinh thường.

 

Hạ Nguyệt Quang có chút giận dữ, người này đúng là dùng mắt chó để nhìn người dưới, nhưng do không muốn đắc tội với ai, cậu đành phải đè nén sự tức giận nói: “Thầy giáo, trên sách giáo khoa của em viết bảo đến đây.” May mà Ly Phi có nói qua với cậu, trên sách giáo khoa đều đã ký hiệu vị trí cũng như tên học sinh, bằng không cậu có khả năng cũng sẽ hoài nghi chính mình đi nhầm!

 

“Vậy sao?” Tên thầy giáo kia hoài nghi lấy sách giáo của cậu ra xem, lại xoay người lấy sổ ghi chép đối chiếu, mới trở về nói với cậu: “Uhm, cậu vào đi!” Hắn đem sách vở trả cho Hạ Nguyệt Quang, lui một bước để cậu tiến vào.

 

Hạ Nguyệt Quang cầm lại sách vở, gật gật đầu tiến vào, mới vừa tiến vào, cậu liền lọt vào sự chú ý của mọi người. Nơi này phi thường rộng, bên trong có ít nhất năm mươi người, nhưng ánh mắt bọn họ một chút cũng không thân mật, mà còn tràn ngập ý tứ hàm xúc châm chọc, nhất là khi thấy cậu tầm thương không chịu nổi như vậy, lại không có thái độ hay gì đáng nói. Hạ Nguyệt Quang có điểm muốn tông cửa xông ra, không biết cậu có thể đổi nơi học không.

 

Tên thầy giáo kia lôi kéo Hạ Nguyệt Quang lên trên bục giảng, đáng ra phải nói là bục đá, sau đó ở trước mặt các học sinh nói: “Tầng của chúng ta hình như có học sinh mới à! Mọi người cần phải hảo hảo chiếu cố cậu ta.”

 

Hạ Nguyệt Quang hơi nhăn nhăn mi, lời này nghe như thế nào cũng thấy không thích hợp, thầy giáo này sẽ không dung túng học sinh của mình khi dễ học sinh mới đi?

 

“Đến, giới thiệu một chút cậu tên gì đi!” Tên thầy giáo kia nói rồi đem micro loại nhỏ để vào tay Hạ Nguyệt Quang.

 

Hạ Nguyệt Quang cơ hồ có thể cảm giác thấy người mình đang phát run. Trời ơi! Cậu chưa từng căng thẳng như vậy, nhưng lại bị mấy người kia nhìn chằm chằm, không căng thẳng cũng khó.

 

Cậu nuốt nuốt nước miếng, giọng nói run cầm cập nói: “Xin chào mọi người, tôi tên Hạ Nguyệt Quang, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Nói xong, vội vã cúi chào, cậu lễ phép như vậy, bọn họ hẳn sẽ không làm cậu khó xử đâu?

 

Tên thầy giáo kia gật đầu cầm lại microphone: “Cậu đến bên cạnh Mạch Tư ngồi đi!” Hắn nói rồi chỉ vào chỗ có một thiến niên tóc màu kim mạch.

 

“Thầy giáo! Tôi thà rằng ra bồn cầu ngồi, cũng không ngồi cùng kẻ quái dị kia đâu!” Mạch Tư chống cằm, ngẩng lên khuôn mặt tươi cười trào phúng cao giọng nói. Mọi người ở đây nghe xong, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngay cả tên thầy giáo bên cạnh Hạ Nguyệt Quang cũng lộ ra nụ cười mỉm.

 

Căn cứ vào thân phận của chính mình, tên thầy giáo kia không thể không nói với Mạch Tư: “Mạch Tư, tôi biết cậu không muốn, nhưng chỉ còn có vị trí bên cạnh cậu, cậu liền nhẫn nại một chút đi!”

 

Mạch Tư nâng lông mi của gã lên nhìn, không cam lòng nói: “Được rồi!”

 

Hạ Nguyệt Quang cảm thấy có gì đó trong lời nói của bọn họ, nhưng vẫn kiên trì đi lên cầu thang, đến bên cạnh Mạch Tư ngồi xuống.

 

“Hạ Nguyệt Quang ư! Chờ một chút đến khi tan học là cậu xong rồi!” Mạch Tư cười lạnh hung ác nói, lập tức nhìn xuống dưới, chớ đến lúc lên lớp.

 

Hạ Nguyệt Quang mồ hôi lạnh chảy ròng, nhất là vừa mới bị uy hiếp. Cậu rất muốn gọi điện thoại cho mẹ nói cậu không muốn đi học, cho dù không thể sống một mình, vậy cũng được. Cậu hiện tại chỉ muốn về nhà thôi!

 

Cứ thế, Hạ Nguyệt Quang mang theo tâm tính bất an vào tiết học. Trong đầu tràn đầy hình ảnh mình bị đánh vỡ đầu, căn bản không thể chuyên tâm học tập. Thời gian một phút một giây trôi qua, cậu sợ nhất khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu nên làm thế nào cho phải? Không biết có thể bỏ chạy hay không, bất quá như vậy đại khái sẽ bị sửa cho thảm hại hơn!

ệ tam chương: (Anh công thứ nhất đã xuất hiện, tên anh ý không khác cái sở thích là bao nhiêu =)))

 

 

Trong lúc Hạ Nguyệt Quang nghĩ như thế, cậu đã bị bốn người vây quanh, mà Mạch Tư ngồi bên cạnh cậu đang dùng ánh mắt trào phúng nhìn.

 

“Chậc! Mạch Tư, chúng ta xử trí thế nào với tên nhóc thối này đây?” Trong đó một gã thiếu niên đặc biệt cao lớn cười lạnh hỏi Mạch Tư đang thảnh thơi ở một bên.

 

“Mạch Tư, quyết định nhanh một chút, tôi còn muốn tìm hai vật nhỏ mê người của tôi chơi!” Một thiếu niên khác không kiên nhẫn nói.

 

Mạch Tư trầm mặc, “Đem cậu đến nơi cũ giao cho Kim Đế là được, ngày mai đừng để tôi nhìn thấy cậu ta.” Gã lộ ra một nụ cười tàn khốc nói với mọi người.

 

Hạ Nguyệt Quang nghe đến đó, tâm đều lạnh đi một nửa, cái gì chỗ cũ? Cái gì là Kim Đế? Nghe ý tứ trong lời nói của Mạch Tư, bọn họ có phải muốn cho cậu chết?

 

“Ừ, chủ ý này cũng được, liền như vậy làm!” Vừa nói xong, bốn tên kia liền đem Hạ Nguyệt Quang đang vô lực phản kháng rời đi, bọn họ tuy dùng thang máy xuống lầu, nhưng lại đi một con đường khác. Con đường này thưa thớt người, hơn nữa lại âm trầm tối tăm, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.

 

Bất luận thế nào, nếu bị đánh chết, Hạ Nguyệt Quang cũng không hy vọng mình sẽ chết trẻ. Cậu đối với tương lai chính mình tràn ngập hy vọng, hơn nữa cậu còn có anh họ a! Cậu ít nhất còn muốn sống trở về để nói cho anh họ biết nơi này nguy hiểm đến mức nào.

 

Nghĩ là làm, Hạ Nguyệt Quang lập tức giãy thoát khỏi sự kiềm chế của bốn người, có thể do không có phòng bị cho sự phản kháng của cậu, bốn người hoàn toàn trở tay không kịp, liền cứ như vậy đề cậu trốn thoát thành công.

 

“Tên nhóc thối! Mày dám phản kháng!” Tên thanh niên cao lớn bắt được tay Hạ Nguyệt Quang, rống giận rồi cho cậu một cái tát.

 

Ba người còn lại cũng theo đó tiến lên đánh cậu một chút, rồi tiếp tục hụt hơi kéo Hạ Nguyệt Quang đang bị thương đến đích đến của họ.

 

Càng đi sâu vào rừng rậm, bên trong càng âm trầm, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng sói tru. Bốn ngươi đang kéo Hạ Nguyệt Quang cũng không kiềm được có chút sợ hãi.

 

“La Y, không bằng chúng ta để cậu ta ở đây rồi đi ra khỏi nơi này trước đi.” Một gã thiếu niên có vẻ nhát gan run sợ đưa ra ý kiến nói.

 

“Cậu sao lại nhát gan như vậy! Tiếp tục đi!” Mới vài ngày không tới mà sao nơi này liền trở nên âm trầm như vậy. Nghe phía học viện nói, nơi này thường thường có chuyện những động vật nhỏ chết rất ly kỳ, cho nên học viện cũng đã cảnh cáo học sinh đừng tới gần nơi này, nhưng mệnh lệnh của Mạch Tư lại không thể không nghe. La Y tuy sợ hãi, nhưng là vì thể diện, y vẫn là kiên trì muốn mọi người tiếp tục đi.

 

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mắt mọi người, bốn người hét lên, bỏ lại Hạ Nguyệt Quang một mình, vội vàng dẫm đạp lên nhau bò ra khỏi nơi âm trầm này.

 

Thân thể Hạ Nguyệt Quang vốn đã bị đánh đến đau nhức, bị bọn họ thô lỗ bỏ lại như thế, thân thể lại càng lợi hại đau, kính mắt trên mặt cũng bị đánh bay ra ngoài.

 

“Đau quá!” Hạ Nguyệt Quang thờ phì phò tự mình bò lên, mới bị đánh đau một trận, trên mặt tuy rằng không có vết thương, nhưng lại vì mới va chạm, da có chút trầy, miệng vết thương lớn nhỏ trên thân thể càng không cần phải nói, quả thực đau đến chết!

 

Sờ sờ mặt mình, Hạ Nguyệt Quang mới phát hiện không thấy kính mắt đâu, cũng không để ý thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu tìm kính mắt của cậu.

 

Sờ tìm hồi lâu, Hạ Nguyệt Quang cuối cùng tìm thấy kính của mình bên trong bụi cây. Cậu đi qua muốn nhặt lên, lại đột nhiên xuất hiện một bàn chân to dẫm lên kính mắt của cậu.

 

Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu lên nhìn, một con hắc sư(sư tử đen) toàn thân tỏa sắc đen dùng cặp mắt vàng của nó theo dõi cậu. Cậu bị dọa đến không biết phải phản ứng gì, đây là lần đầu cậu nhìn tận mắt một con sư tử, nhưng lại là màu đen, hình thể tựa hồ to hơn sư tử bình thường rất nhiều, quả thực là một con cự thú(con vật khổng lồ)!

 

Con hắc sư kia rống lên một tiếng, chồm lên người Hạ Nguyệt Quang, thừa dịp cậu xoay người định chạy cắn áo cậu kéo đi. Thân thể đã đủ đau của Hạ Nguyệt Quang làm sao có thể chịu được bị nó kéo lê, trên người sớm đã có nơi bị ma sát đến chảy máu, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ thiếu không té xỉu thôi.

 

Hắc sư kéo Hạ Nguyệt Quang chạy một lúc, đi đến bên ngoài một tòa thành, tha người Hạ Nguyệt Quang thả trước cửa sắt, rồi hướng về máy quay phía trên đầu rống lên mấy tiếng.

 

“Ưm? Hắc Đế đã về rồi, đi đem nó vào đây đi!” Nam tử tóc đỏ ngồi trước màn hình bình thản đối với một người toàn thân ăn mặc giống quản gia nói.

 

“Vâng!” Quản gia cung kính cúi đầu đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

 

Không qua một hồi, thân ảnh quản gia xuất hiện ở trước cửa tòa thành, cung kính cúi đầu trước hắc sư nói: “Hắc Đế, chủ nhân kêu mày vào.”

 

Hắc Đế rống lên một tiếng, cắn Hạ Nguyệt Quang đang mê man lên khỏi mặt đất đi vào, quản gia đi theo nó tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Hắc Dế là sủng vật mà chủ nhân nuôi, lại được nhập khẩu đặc biết từ Ai Cập đến hòn đảo ít động vật này, được chủ nhân nuôi từ nhỏ đến giờ, chủ nhân đối nó rất sủng, ngay cả hạ nhân bọn họ so với một con sư tử cùng không tôn nghiêm bằng.

 

Buông tiếng thở dài, quản gia không có y xen vào việc làm của người khác, tùy ý Hắc Đế tha người lạ đi vào trong thành.

 

Vừa đi vào trong, nam tử tóc đỏ đang ngồi trên chiếc sofa đỏ rực nhắm mắt nghỉ ngơi, trong thành không chỗ nào không đỏ, không có gì ngoài chén rượu trong suốt trên mặt bàn kia, cùng một ít đồ đạc dùng làm trang trí này nọ ở ngoài, trong tòa thành này chủ yếu là màu đỏ.

 

Nam tử đang nhắm mắt lúc Hắc Đế đi vào, liền chậm rãi mở miệng nói: “Mày gần đây tựa hồ thích tha linh tinh về! Nếu đã chết, đừng tha vào đây làm bẩn thảm của tao, còn sống thì tùy mày xử trí, ăn xong liền đem vứt ở đâu đó bên ngoài, đừng đặt ở trong để có mùi hiểu không?”

 

Hắc Đế tuy là động vật, nhưng rất có linh tính. Nó buông Hạ Nguyệt Quang xuống, rống lên một tiếng, thần sắc cao nhã đi đến bên người quản gia, dùng lòng bàn chân to lớn của nó đẩy đẩy quản gia, lại đến bên Hạ Nguyệt Quang đang hôn mê đẩy đẩy cậu, nhưng quản gia cố tình không hiểu Hắc Đế muốn biểu đạt cái gì.

 

Quản gia vẻ mặt xấu hổ hướng nam tử cúi đầu hỏi: “Hỏa Tư thiếu gia, Hắc Đế nó…”

 

Hỏa Tư mở hai mắt, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Hắc Đế, khóe môi cong lên: “Đem người kia đi chữa trị.” Hắn mở mệnh nói ngắn gọn mệnh lệnh.

 

“Vâng!” Quản gia gật đầu đáp lại, đi đến bên cạnh Hắc Đế, đem Hạ Nguyệt Quang ôm lấy. Tính ôm cậu đưa đi trị liệu, liền bị một bên Hắc Đế cắn cổ tay áo, làm hại ông không biết nên làm thế nào cho phải.

 

“Hắc Đế lại đây.” Hỏa Tư một tiếng mệnh lệnh, làm cho Hắc Đế không cam lòng nguyện ý buông quản gia ra, ngoan ngoãn đến bên Hỏa Tư, nhảy lên sofa dài rộng kia, đem đầu đặt lên trên đùi của Hỏa Tư dụi dụi.

 

Quản gia chạy nhanh ôm Hạ Nguyệt Quang đi trị liệu, để tránh con sư tử tính khí giống hệt chủ nhân thay đổi vô thường đem ra đùa giỡn tùy hứng, nổi điên lên đem hắn ăn vào bụng sẽ không tốt lắm. Nghe nói mấy người quản gia trước cũng vì thế mà chết, vừa nghĩ đến điều đó, ông không khỏi bước đi nhanh hơn, sợ Hắc Đế không để ý đến mệnh lệnh của Hỏa Tư đuổi theo.

 

Trào phúng nhìn bóng dáng quản gia đang vội vàng rời đi, Hỏa Tư nhắm mắt lại vỗ về bộ lông của Hắc Đế, Hắc Đế nằm trên đùi hắn thoải mái phát ra vài tiếng trầm, cũng học Hỏa Tư nhắm mắt lại

 

———-

 

Hạ Nguyệt Quang mờ mịt mở to mắt, cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ dần dần chuyển sang rõ ràng. Cậu đột nhiên giật mình đứng dậy, vết thương trên thân thể ẩn ẩn đau. Cậu phát hiện bản thân ở trong một căn phòng giống như lớn gấp đôi một cái đại sảnh, màu sắc trong phòng lại làm cho cậu cảm thấy ghê tởm. Cậu ghét nhất màu đỏ. Hiện tại trước mắt là một mảnh đỏ tươi, bất luận chủ nhân nơi này là ai, thưởng thức của người này thật kém đến mức khiến người ta khó có thể cùng nhận thức!

 

Hạ Nguyệt Quang nhìn sắc trời bên ngoài. Ngoài cửa sổ đã là một mảng tối đen, cũng không biết hiện tại là mấy giờ, nóng lòng trở về tòa thành cậu đang ở, cũng bất kể thân thể mình đang đau đớn, liền từ trên giường xuống, chân trần đi trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cái cửa đen, hành lang gấp khúc đến rắc rối phức tạp thiếu chút nữa làm cho cậu té xỉu, này…này làm thế nào để trở về? Đâu mới là con đường để đi khỏi đây?

 

Hạ Nguyệt Quang sửng sốt, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng(không cần lo lắng, chuyện gì đến sẽ đến), cứ tùy tiện đi! Bất kể thế nào cũng chọn hành lang rộng dài để đi, kết quả không bao lâu, cậu liền hối hận chính mình đã chọn hành lang dài này để đi. Trước mắt lộ rõ một mảng đỏ kỳ quái, ở nơi này có rất nhiều tấm vải đỏ bay bay, khiến Hạ Nguyệt Trăng nhớ tới mấy ngày hôm trước khi còn chưa tới nơi này, mẹ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa về quỷ, hơn nữa bên tai còn truyền đến tiếng cười ngao ngao, càng khiến da gà cậu nổi đầy, cậu vội vàng quay người muốn trốn.

 

“Oa!” Hạ Nguyệt Quang sợ hãi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị hắc sư buổi sáng lôi cậu đi thỏa mãn nhảy chồm lên.

 

Hỏa Tư ở trong phòng cùng vài thiếu niên hoan ái khẽ nhăn mày, bị tiếng kêu phá rối làm cho tâm tình nhất thời mất hứng liền đứng dậy, mặc vào dục bảo, đi đến hành lang dài tính xem là ai lớn mật dám làm nhiễu hắn đang hứng trí.

 

“Oa! Không cần liếm tao! Miệng mày thối chết đi được!” Sau khi Hạ Nguyệt Quang bị đẩy ngã, liền bị Hắc Đế liếm đến mức mặt đầy là nước miếng. Tâm tình sợ hãi đột nhiên biến mất, ngược lại thở phì phì mắng Hắc Đế.

 

Vừa đi ra liền thấy sủng vật của hắn đang liếm con mồi hôm nay nó săn được. Chưa bao giờ thấy Hắc Đế làm như vậy với người khác, hắn cao hứng đi đến ngồi xổm xuống bên Hạ Nguyệt Quang, cẩn thận nhìn mặt cậu

 

“Này! Anh bảo con sư tử thối này đi ra được không? Đừng chỉ ngồi ở nơi đó nhìn không!” Hạ Nguyệt Quang vừa phản kháng vừa nói với Hỏa Tư.

 

Hỏa Tư nhẹ nhàng nâng hàng lông mi tuấn mĩ, chậm rãi mở miệng ra lệnh: “Hắc Đế! Đừng náo loạn!”

 

Hắc Đế không cam lòng dừng động tác liếm Hạ Nguyệt Quang lại, chuyển sang dùng cái đầu xù lông của nó dụi dụi vào ngực cậu, giống như thực thích Hạ Nguyệt Quang.

 

Hạ Nguyệt Quang nửa nâng người mình dậy, ghê tởm cầm lấy ống tay áo mình mạnh mẽ lau mặt, “Con dã thú này là đang phát xuân sao? Không có việc gì gặp người liền cắn, còn liếm mặt tôi, làm cái gì vậy!” Cậu tâm tình ác liệt đến cực điểm, tức giận mở miệng liền mắng.

 

“Là thế này! Ta tưởng Hắc Đế thích ăn thịt cậu, hóa ra là nó đang phát xuân nha! Cho nên nó mới không vừa nhìn thấy cậu đã đem cậu ăn luôn.” Hỏa Tư lạnh lùng đứng lên nói, trong giọng nói tựa hồ chứa đụng ý tứ đáng tiếc, như thể việc Hắc Đế không đem Hạ Nguyệt Quang ăn luôn khiến hắn thực mất hứng.

 

Hạ Nguyệt Quang tức giận đẩy con sư tử còn ở trên người cậu ra, đứng lên chống lại Hỏa Tư so với cậu cao hơn rất nhiều, “Tôi thấy con sư tử này ba phần là anh nuôi! Cũng khó trách, chỉ có người không biết thưởng thức như anh, mới nuôi ra một con sư tử ngốc như vậy!”

 

Hỏa Tư nguy hiểm nheo lại hai mắt, lạnh lùng nói: “Nếu đổi lại bình thường, cậu đã sớm vì câu nói này mà trở thành một khối tử thi nằm trên mặt đât, tâm tính ta không còn kém như trước, cậu tốt nhất để ý miệng của mình, đừng để nó phun ra lời nói gì khiến ta tức giận, nếu không sẽ không phải là một cái chết đơn giản đâu!”

 

“Cáp! Anh nghĩ anh là ai! Tôi vì cái gì phải nghe anh! Anh là tên quái dị cả người đỏ rực!” Hạ Nguyệt Quang ghét nhất bị người khác uy hiếp, cậu lập tức bị cơn giận làm mờ đầu, miệng không ngăn cản được mà cãi lại.

 

Hắc Đế cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, vội vàng cắn tay áo Hỏa Tư, mong hắn đừng trách tội Hạ Nguyệt Quang.

 

Hỏa Tư lộ ra nụ cười lạnh lùng, đưa tay bóp lấy cổ Hạ Nguyệt Quang, “Hắc Đế, ngay cả mày cũng muốn giúp cậu ta sao? Không thể tưởng được tao dưỡng mày hơn bốn năm, mày lại có thể vì một người xa lạ mà cầu xin tao, như thế tao càng thấy cậu ta đáng chết!”

 

Ánh mắt Hỏa Tư thực đáng sợ, lại tăng thêm lực đạo của tay, nụ cười tàn khốc trên mặt càng thêm mở rộng, nhưng lại có một tia cảm giác hưng phấn.

 

“Buông…buông tay!” Hạ Nguyệt Quang tức giận trừng mắt nhìn Hỏa Tư, tuy rằng không khí hô hấp đang dần dần trở nên hư bạc, nhưng cậu không chịu lùi bước chấp nhận thua, cố sống cố chết trừng mắt hét to.

 

Thú vị nhìn Hạ Nguyệt Quang trừng mắt nhìn mình, Hỏa Tư thưởng thức nhãn thần của Hạ Nguyệt Quang phát ra không thua gì hào quang, cảm giác thấy hô hấp cậu càng ngày càng dồn dập, hắn buông tay ra, tùy ý để Hạ Nguyệt Quang ngã xuống, ngồi xổm xuống nâng cằm cậu lên, “Cậu có một khuôn mặt rất dễ nhìn, nhưng điều ta thưởng thức là cặp mắt kia của cậu, cậu nên cảm tạ cặp mắt ấy đã cứu cậu ngày hôm nay!” Nói xong, Hỏa Tử bỏ lại Hạ Nguyệt Quang đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở, đi trở lại về phòng, tiếp tục chuyện mà hắn vừa mới bị quấy rầy.

 

Hắc Đế chạy nhanh đến bên người Hạ Nguyệt Quang, dùng cái mũi đẩy đẩy cánh tay cậu, dường như đang quan tâm cậu.

 

“Đồ điên! Chủ nhân mày quả thực là đồ điên! Khụ…Đau chết tôi rồi!” Hạ Nguyệt Quang tức giận nói với Hắc Đế, sau đó đau đớn vỗ về cái cổ đang đau của mình.

 

Hắc Đế cắn ống tay áo Hạ Nguyệt Quang vài cái, giống như muốn cậu đi theo nó.

 

Hạ Nguyệt Quang do dự một lúc, rồi mới đi theo sau Hắc Đế. Cổ mới rồi bị siết chặt vẫn còn đau, người kia vừa rồi quả thực thô lỗ cùng thô tục không biết thưởng thức! Dám loạn bóp cổ cậu! Cũng đừng để cậu có được cơ hội! Nếu không cậu không hung hăng trả thù thì không được!

 

Chịu đựng bụng chứa đầy oán khí, Hạ Nguyệt Quang thở phì phì theo Hắc Đế ra khỏi thành. Cứ đi cứ đi, cậu đối với con sư tử vừa mới chán ghét suýt hại chết cậu cũng thay đổi cách nhìn, không ngờ nó cũng không ngu ngốc nha! Biết mang cậu ra khỏi rừng, chính là chủ nhân của nó tình tình thật sự kém đến cực độ! Thật sự đáng tiếc cho con sư tử có linh tính này!

 

Hạ Nguyệt Quang dừng bước, chờ Hắc Đế ở bên cạnh cũng dừng lại ngẩng đầu nhìn cậu, “Mày trở về đi! Tiếp theo ta biết phải đi như thế nào.”

 

Hắc Đế rống lên, sau đó liều mình lắc lắc cái đầu xù lông của mình, cự tuyệt nghe theo lời Hạ Nguyệt Quang trở về.

 

“Mày cũng chán ghét chủ nhân của mày phải không? Nói thật ra, tao hoài nghi hắn ta có phải có khuynh hướng ngược đãi người không! Tuy rằng sợ mày trở về sẽ bị hắn ta ngược đại, nhưng tao thật sự không thể mang mày trở về, nếu làm không tốt còn có thể dọa người khác sợ nữa! Ngoan ngoãn trở về đi! Tao nếu có thời gian sẽ đến thăm mày.” Hạ Nguyệt Quang vỗ vỗ đầu Hắc Đế, mỉm cười nói.

 

Hắc Đế liếm liếm lòng bàn tay Hạ Nguyệt Quang, luyến tiếc cọ cậu một chút, mới lưu luyến xoay người rời khỏi.

 

Hô một tiếng, cuối cùng cũng đuổi được sư tử đại ca đi. Hạ Nguyệt Quang vỗ nhẹ bộ đồng phục có chút rách nát trên người. Mới mặc chưa đến vài ngày, quần áo đã trở thành rách rưới bẩn thỉu như thế này, cũng may người cậu không có vấn đề gì, nếu không dù có nhiều quần áo cũng không dùng được.

 

Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, nếu không chạy nhanh trở về, anh họ nhất định rất lo lắng. Chậc! Trường học này thật sự là biến thái, cư nhiên cho phép người ta giữ một con sư tử ăn thịt người, còn cái người kêu Mạch Tử kia thực không phải ác độc bình thường! Hô… Quên đi! Chuyện ngày mai để ngày mai nói! Cậu hiện tại quá mệt mói, chỉ muốn trở về ngủ một giấc!

 

Cơ thể Hạ Nguyệt Quang tỏ vẻ có chút gầy yếu rung động lắc lư đi trên con đường rộng lớn không người, hôm nay quả là một ngày không may!

 

——–

 

Lúc Hạ Nguyệt Quang trở lại tòa thành, cũng đã là rạng sáng. Khi ngồi xe ngựa, cậu cũng không cảm thấy đường quá dài, nhưng tự mình đi một vòng,  cậu mới biết con đường này quả thực là khiến cậu muốn điên đầu. Đi hơn nửa đêm, cậu vừa mệt vừa đói, xui xẻo hơn là, cậu trên thực tế đã đánh mất huy hiệu trường!

 

Hạ Nguyệt Quang hết cách đành phải chạy tới ấn chuông cửa phòng anh họ. Kết quả cậu cả thân nhếch nhác, tất nhiên bị anh họ hung hăng mắng một trận.

 

“Cầm.” Hạ Ức Vân từ tủ lạnh lôi ra mấy lon nước giải khát đưa Hạ Nguyệt Quang, cầm lấy một bên khăn tắm lau lau mái tóc ngắn còn nhỏ nước của cậu.

 

“Anh họ, nhẹ một chút đi!” Đau đớn nói, Hạ Nguyệt Quang cầm ống hút uống lon nước bên cạnh rồi nói với Hạ Ức Vân đang chà tóc cho cậu.

 

“Câm miệng! Em có biết anh rất lo lắng cho em hay không! Đã vậy còn qua đêm mới về, vạn nhất em xảy ra chuyện gì,anh biết ăn nói thế nào với dì đây?” Hạ Ức Vân tuy rằng mồm thì trách cứ cậu, nhưng vẫn mềm lòng giảm nhẹ lực đạo lau chà.

 

“Em cũng không biết nha! Còn không phải thằng cha đáng chết Mạch Tư kia! Thấy em xấu liền khi dễ em, còn đem em quăng vào trong rừng rậm quái đản kia, hại em suýt nữa bị một con quái sư tử gọi là cái gì Hắc Đế ăn thịt. Còn thiếu chút nữa bị chủ nhân của nó bóp chết, ngay cả huy hiệu trường của em cũng không thấy đâu. Tóm lại ngày hôm nay thực sự là cực độ xui xẻo!” Hạ Nguyệt Quang chu miệng ra nói với Hạ Ức Vân, cậu vẫn là lần đầu chịu nhiều khổ cực như vậy! Cậu ở nhà luôn là bảo bối được mọi người che chở! Hiện tại lại gặp phải tình trạng này, bảo cậu làm sao nhịn được cơn tức này!

 

Hạ Ức Vân cười ha ha vài tiếng, vui sướng khi người gặp họa nói: “Xứng đáng! Nhóc con, em chính là thiếu được tôi luyện, nay phải cảm thụ đau khổ đi! Đem tính tình bốc đồng quái gở của em sửa lại đi! Nơi này cũng không giống với nhà của em, người nơi này so với chúng ta còn có quyền có thế, em cũng đừng loạn trêu chọc bọn họ, bớt đem mặt mình biến thành một dạng xấu xí, xem em bây giờ không phải thuận mắt hơn sao?”

 

“Anh họ! Anh còn có hứng thú nói giỡn sao, hiện tại em kính không có, huy hiệu trường cũng không thấy, làm sao bây giờ! Không biết có thể yêu cầu bỏ học hay không, ta muốn về nhà lắm!” Hạ Nguyệt Quang vẻ mặt cô đơn ở trên ghế co người lại, đáng thương nói.

 

Hạ Ức Vân ôm lấy Hạ Nguyệt Quang nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, “Trường học này là không thể tùy tiện bỏ học, song em yên tâm, anh họ sẽ giúp em, em hôm nay ngủ ở đây đi! Chuyện huy hiệu trường, anh sẽ thay em xử lý.”

 

Hạ Nguyệt Quang mỉm cười tiến sâu vào trong lòng Hạ Ức Vân, ngẩng đầu làm nũng nói: “Cảm ơn anh, em biết anh họ đối em tốt nhất.”

 

“Đã lâu không cùng em ngủ! Hôm nay cùng nhau ngủ đi!” Hạ Ức Vân cười ha ha sờ đầu Hạ Nguyệt Quang nói.

 

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, “Anh họ, ngày mai em không đi học! Nhớ giúp em xin phép chủ nhiệm một chút nha!” Vui vẻ leo lên giường lớn, xoay người nói với Hạ Ức Vân.

 

“Được được được! Nhanh ngủ đi!” Hạ Ức Vân sủng nịnh đáp lại, thuận tay tắt đèn đi, liền nằm bên cạnh Hạ Nguyệt Quang.

 

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment