7

thập nhị chương:

 

 

Hôm nay, cũng là ngày Hỏa Tư thi. Trường học cũng rất công bằng, dù thân phận có cao quý hay không, đều phải vào phòng thi làm bài, không phải giám thị hay thí sinh thì không thể vào. Hạ Nguyệt Quang thân là tân sinh năm nhất, tự nhiên không phải thi, nên phòng thi cậu cũng không thể đi vào. Hòa Tư đành phải để cậu ở nhà ăn bên ngoài chờ hắn, mà cậu cũng rất vui vẻ, chung quy cũng vài ngày rồi không ra ngoài đi dạo, vốn tưởng hôm nay vừa vặn thừa lúc Hỏa Tư đi thi mà đi dạo thoải mái, nhưng Hỏa Tư lại cố tình kêu quản gia cùng Hắc Đế trông cậu, cậu đành phải nhận mệnh ngồi trong nhà ăn ăn gì đó chờ Hỏa Tư.

 

Hạ Nguyệt Quang vừa cắn miếng táo, vừa nhìn quang cảnh phía ngoài. Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều hoa hồng, hương hoa hồng điềm đạm bay vào mũi, làm tinh thần khẽ rung nhẹ. Ngày nào đó nhất định phải kêu Hỏa Tư trồng xung quanh Hồng Bảo loại hoa này mới được, không những giảm bớt áp lực, hơn nữa còn rất đẹp. Tuy không thể ra ngoài đi lại, nhưng ngồi chỗ này cũng không kém, Hỏa Tư vốn còn muốn đưa cậu vào phòng ăn chuyên dụng của hắn nữa chứ! Cậu mới không cần! Nơi này vừa có đồ để ăn vừa có cảnh để ngắm, cũng không kém hơn phòng ăn chuyên dụng của hắn, phải dùng bao nhiêu sức, mới thuyết phục được Hỏa Tư cố chấp, bất quá đổi lại phải đem theo người hầu.

 

Hạ Nguyệt Quang liếc người quản gia đứng bên cạnh cậu, trong lòng thực rất phục ông, Hỏa Tư vào phòng thi cũng đã quá hai tiếng, quản gia vận giữ vững cương vị công tác đứng bên người cậu, không chỉ biểu tình không thay đổi, mà ngay cả đứng cũng không động đậy nửa giây, còn Hắc Đế bên kia thì không được như vậy, lười biếng đặt đầu nó lên đùi cậu, toàn bộ thân hình đồ sộ nằm trên ghế tựa. Thật sự là đồ sư tử lười! Đều do Hỏa Tư quá sủng nó, khiến nó thích gì làm nấy, cũng không để nó vận động một chút, làm cả người nó hiện tại toàn thịt mỡ cùng lông dài đến mức có thể kéo. Nếu có ngày nào đó Hỏa Tư muốn vứt bỏ, thật sự có thể xem xét đến việc bắt Hắc Đế làm sư tử nướng, chậc chậc chậc! Xem thịt béo trên thân nó kìa, chắc phải ăn vài bữa cơm mấy hết!

 

Vừa nghĩ thế, cậu liền nhịn không được mà ha ha cười gian. Hắc Đế tựa đầu vào đùi cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn cậu quái dị. Trực giác động vật nói cho nó, tiểu mỹ nhân đang cười cực gian trước mắt rất nguy hiểm. Nó vội vàng đem cái đầu sư tử phì nộn lùi lại, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Hạ Nguyệt Quang, bộ dạng đáng yêu tựa hồ rất muốn đi qua nhưng lại không dám.

 

Hạ Nguyệt Quang cười ha ha buông dĩa ăn trong tay xuống, người trong nhà ăn cũng hiếu kỳ nhìn về bàn cậu. Thực ra từ lúc Hạ Nguyệt Quang bước vào, đã có rất nhiều người nhìn cậu. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, kết hợp với mái tóc nâu vừa nhìn liền muốn sờ vào, đôi môi hồng phấn vui vẻ cong lên một đường cong xinh đẹp, đôi mắt to có linh tính chớp chớp, chỉ ở xa xa nhìn, cũng khiến rất nhiều học sinh huy hiệu lam thủy tinh, huy hiệu phỉ thúy cùng huy hiệu bạch kim hạnh phúc không thôi.Vì nhìn người nghe đồn hấp dẫn cả hai đại danh nhân Hi Ân cùng Hỏa Tư, bọn họ còn rời khỏi phòng ăn riêng của mình, chịu thiệt ngồi đây dùng cơm.

 

Nay vừa thấy, người đang cười vui vẻ kia quả không làm đám người bọn họ thất vọng. Không chỉ đẹp, ngay cả tiếng cười cũng dễ nghe làm người ta không nhịn được mà muốn thu lại tiếng cười của cậu, nhất là khi cậu cười rộ lên, ngũ quan tinh tế kia nháy mắt bừng sáng, làm cho gương mặt vốn xinh đẹp lại càng thêm chói mắt, cũng làm đám người kia hận không thể tiến lại yêu thương cậu vài lần. Chỉ tiếc cậu không phải người bọn họ có thể động vào, làm tức giận mình Hỏa Tư cũng đủ khổ muốn chết, còn mắc tội với Hi Ân càng không thể sống, ngay cả nghĩ muốn sống yên trong trường cũng sống không nổi, cho nên bọn họ chỉ có thể ở xa nhìn, không thể chơi đùa, thật sự là đáng tiếc nha!

 

Hạ Nguyệt Quang lau đi nước mắt mình, cười ôm lấy cái đầu sư tử xù lông của Hắc Đế, bàn tay trắng nõn vuốt ve lông nó, cảnh tượng này, đẹp đến mức khiến mọi người ở đây ngây ngốc nhìn, ngay cả quản gia đứng cạnh cũng nhịn không được quay đầu nhìn về phía cậu.

 

Hắc Đế còn vui vẻ liếm cái cổ trắng nõn của Hạ Nguyệt Quang, làm mọi người hận không thế hóa thành Hắc Đế bị cậu ôm trong ngực, chứ không phải ngồi chỗ này chịu cả người khô nóng, nhìn con sư tử đen chiếm tiện nghi của cậu.

 

Lúc này Hỏa Tư cũng đã thi xong, vừa đi ra nhà ăn, liền thấy Hạ Nguyệt Quang vui vẻ chơi cùng Hắc Đế, đây không là gì, khiến hắn không thể chịu được chính là người nơi này đều bộ dạng meo meo nhìn chằm chằm Nguyệt Quang. Điều này làm tâm tình hắn nhất thời khó chịu.

 

Quản gia nhìn thấy Hỏa Tư đẩy cửa bước vào, hơn nữa sắc mặt còn rất xấu, nhanh nói với Hạ Nguyệt Quang: “Hạ thiếu gia, Hỏa Tư thiếu gia đã trở lại.”

 

Hạ Nguyệt Quang vừa nghe, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiêu thấy Hỏa Tư đang đi về hướng bàn cậu, cậu vui vẻ vẫy tay với Hỏa Tư gọi: “Hỏa Tư!”

 

Nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười tươi sáng với mình, sắc mặt Hỏa Tư cũng bớt đen, đi đến bên cạnh Hạ Nguyệt Quang, giống như chứng tỏ cậu là người của hắn, trước mặt mọi người kéo cậu vào lòng.

 

Hạ Nguyệt Quang không ngờ Hỏa Tư lại bỗng nhiên ôm lấy cậu, xấu hổ định thoát khỏi vòng tay hắn,. Dù sao đây cũng là nhà ăn đầy người, cậu không mong trên báo tường lại đăng ảnh chụp cậu cùng Hỏa Tư thân mật!

 

“Hỏa Tư, anh… anh đừng ôm chặt như vậy, em không thở nổi…” Hạ Nguyệt Quang giãy dụa vài cái, thế nhưng Hỏa Tư vẫn gắt gao ôm cậu như cũ, cậu đành phải từ bỏ việc giãy dụa vô vị, thở phì phò nói với Hỏa Tư.

 

Hỏa Tư vừa nghe, buông tay ra, sửa thành ôm thắt lưng Hạ Nguyệt Quang, ôm cậu đi ra ngoài, không để ý tới ánh mắt tiếc nuối của đám người kia.

 

Hắc Đế đứng dậy, nhảy xuống khỏi ghế đi theo sau hai người. Quản gia cũng đuổi kịp theo. Hai người đi lên xe ngựa đã sớm được chuẩn bị tốt, chạy chầm chậm trên đường. Vốn định hỏi Hỏa Tư vừa rồi sao lại bỗng nhiên ôm cậu, xe ngựa ngừng lại, cậu thế mới phát hiện ra bọn họ không trực tiếp về Hồng Bảo, mà lại đi vào một trạm dừng được vây quanh bởi những bụi hoa trắng cao quý.

 

Hạ Nguyệt Quang vừa thấy, vui sướng quên chuyện vừa rồi bị Hỏa Tư khó hiểu ôm lấy, mở cửa cao hứng chạy ra, xoay người vẫy tay về phía Hỏa Tư còn bên trong xe ha ha kêu: “Hỏa Tư! Mau xuống đi! Nơi này thật đẹp quá!”

 

Nhìn Hạ Nguyệt Quang vui vẻ như vậy, Hỏa Tư cũng nhịn không được nở nụ cười, xuống xe ngựa tiêu sái đến bên cạnh Hạ Nguyệt Quang. Nhìn cậu vui vẻ cầm một đóa hồng trắng đến trước mũi ngửi, làm hắn không tự chủ vươn tay ngắt một đóa hồng đỏ tươi đưa cho Hạ Nguyệt Quang.

 

Hạ Nguyệt Quang sửng sốt, vui vẻ nhận lấy đóa hồng kia, chủ động dựa vào ngực Hỏa Tư, “Cảm ơn…” Gương mặt hạnh phúc lộ ra một nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

 

“Em thích nơi này sao?” Hỏa Tư ôm Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng, ôn nhu hiếm có hỏi cậu.

 

Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu vui vẻ trả lời: “Đương nhiên thích rồi! Nơi này thật đẹp!” Cậu vừa nói vừa kéo Hỏa Tư vào trạm nghỉ, ngồi lên ghế làm bằng đá trắng nói tiếp: “Hỏa Tư, chúng ta trồng ít hoa hồng ở Hồng Bảo được không? Hoặc là nhiều loại hoa khác cũng được, như vậy cũng có thể tô điểm thêm cho phong cảnh không phải sao?”

 

Thấy Hạ Nguyệt Quang nghiêng đầu nhìn hắn hỏi ý kiến, Hỏa Tư cười ngồi bên cạnh ôm lấy cậu, “Chỉ cần em thích, ta sẽ thay em trồng, tự tay ta sẽ thay em trồng!” Ôn nhu vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Hạ Nguyệt Quang, nâng khuôn mặt cậu lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu xinh đẹp của cậu, nhẹ nhàng nói.

 

“Anh… Anh gần đây làm sao vậy? Miệng biến ngọt như vậy!” Hạ Nguyệt Quang cả mặt đỏ bừng, ngượng ngùng áp mặt vào lòng bàn tay của Hỏa Tư, vươn tay trái cầm lấy đôi tay đang vuốt ve hai má cậu của Hỏa Tư. Tuy cảm động, thế nhưng miệng cậu vẫn như trước không tha người mà nói.

 

“Hừm… Đừng nói…” Ngón tay Hỏa Tư điểm nhẹ lên môi Hạ Nguyệt Quang, nhẹ giọng nói với cậu xong, liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

 

Hạ Nguyệt Quang nhắm hai mắt lại tiếp nhận nụ hôn của Hỏa Tư. Cái nóng trên môi làm cậu phát run, không phải lần đầu tiên bị Hỏa Tư hôn, nhưng mỗi khi bị hắn nhẹ nhàng đụng vào như vậy, cậu đều cảm thấy toàn thân nóng lên, run rẩy, thần trí bay mất, Hỏa Tư nhân cơ hội đó mở cánh môi của Hạ Nguyệt Quang, đem lưỡi tham nhập vào trong dây dưa cùng lưỡi cậu, người trong lòng bị hôn liên tục mà hổn hển thở.

 

Ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Hỏa Tư, Hạ Nguyệt Quang chỉ thấy toàn thân nóng lên, hoa mắt xúi lợ vào trong lòng Hỏa Tư, đôi môi vất vả lắm mới được buông ra, hạ thân lập tức bị bàn tay ấm nóng của Hỏa Tư bao bọc.

 

“A! Hỏa… Hỏa Tư…” Hạ Nguyệt Quang xấu hổ kêu một tiếng, nhanh che miệng mình lại. May mà xe ngựa không ở gần đó, bằng không tiếng kêu kỳ quái ái muội của cậu bị nghe thấy sẽ không hay lắm, mắc cỡ đỏ mặt, cậu liều mình đem bàn tay đang chạm vào hạ thân mình của Hỏa Tư buông ra.

 

Hỏa Tư ôm sát thắt lưng Hạ Nguyệt Quang, cúi đầu ở bên tai cậu khàn khàn nói: “Nguyệt Quang… Em thật đẹp nha!” Hắn cách quần vuốt ve hạ thân Hạ Nguyệt Quang, hai mắt nóng bỏng nhìn bộ dạng đáng yêu che miệng thở của người trong lòng.

 

Này… Người này đang nói cái gì vậy! Sao… Sao có thể trộm sờ chỗ… chỗ đó của cậu? Hỏa Tư thật gian trá! Thừa dịp cậu cùng hắn hôn môi mà đánh lén cậu!

 

“Ân… Hỏa Tư… Không nên sờ soạng…” Hạ Nguyệt Quang chỉ cảm thấy hạ thân càng ngày càng tê dại, thoải mái nhanh chóng làm cậu chịu không nổi. Cậu ngượng ngùng cúi đầu, vùi mặt vào lòng Hỏa Tư, khẽ run hai chân than nhẹ.

 

Hỏa Tư hôn lên chiếc cổ trắng nõn của Hạ Nguyệt Quang, ôm chặt thắt lưng cậu, đem bàn tay vốn đang vuốt ve hạ thân của cậu kéo khóa quần cậu xuống, luồn tay vào trong cầm lấy phần thân của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn.

 

Hạ Nguyệt Quang ôm lấy cổ Hỏa Tư, chịu không nổi mà trong lòng hắn rên rỉ thành tiếng. Chưa được một lúc, phần thân trướng cứng bị vỗ về chơi đùa liền tiết ra, làm cậu thả lỏng cơ thể vốn đang căng cứng, lại lần nữa dựa vào ngực Hỏa Tư.

 

Hỏa Tư ôm Hạ Nguyệt Quang đang thở phì phò, thèm khát liếm liếm đôi môi mỏng có điểm khô, thanh âm khàn khàn nói: “Đến lượt ta…”

 

Vừa nghe hắn nói vậy, Hạ Nguyệt Quang mới thoải mái, cũng bị dọa cho thanh tỉnh, cậu vội vàng để hai tay trước ngực Hỏa Tư nói: “Anh… Anh nói không cường bạo em!”

 

“Ta không muốn cường bạo em. Ta muốn em giúp ta thư giãn nơi này một chút, giống như vừa rồi ta làm cho ngươi vậy.” Hỏa Tư buông hai tay Hạ Nguyệt Quang ra, dùng biểu tình thành thật nói với cậu.

 

Hạ Nguyệt Quang nghe xong, gương mặt tuấn tú như bị thiêu đỏ lên, “Anh… Anh biến thái! Em mới không muốn!” Cậu xấu hổ không biết lên làm thế nào cho phải, Hỏa Tư sao lại bảo cậu thay hắn làm cái chuyện xấu xa này chứ!

 

Hỏa Tư nâng mặt Hạ Nguyệt Quang lên mạnh mẽ hôn lên hai má cậu, phì phò thở nói: “Ta nhịn đã lâu… Chẳng lẽ em không thể chia sẻ với ta một chút sao?”

 

“Đây là loại chia… chia sẻ gì! Không… Không thể dùng cách khác sao?” Cậu không phải không biết Hỏa Tư vì cậu mà nhịn bao lâu. Có một tối, cậu không cẩn thận nhìn thấy Hỏa Tư tự an ủi! Tuy cậu không phải không muốn, nhưng kêu hắn làm nơi đó của cậu, cậu… cậu nào có thể! Thế này thật phiền lòng nha!

 

Hỏa Tư dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu một cái, lộ ra nụ cười tà mị nói: “Đương nhiên có thể. Nếu e, không ngại dùng miệng giúp ta, ta sẽ vui lòng để em phục vụ ta.”

 

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ nâng tay đánh vài cái vào ngực Hỏa Tư, buồn bực nói: “Anh nghĩ cái gì vậy! Muốn em liếm liếm chỗ đó của anh, em tình nguyện bị đâm vào mông!”

 

Chỉ thấy Hỏa Tư nhướn mi, “Nga! Được thôi, chúng ta liền trực tiếp làm. Dù sao ta cũng nhịn không được!” Nói xong, Hỏa Tư trực tiếp ôm Hạ Nguyệt Quang áp lên bàn, làm bộ phải cởi quần cậu.

 

Người ta nói khí đốt đầu sẽ nói năng lung tung, xem ra cậu chính là phạm phải sai lầm lớn này, cậu thực là đồ đại ngốc! “Oa! Không muốn không muốn! Em… Em sờ là được! Anh không cần đâm mông em!” Hạ Nguyệt Quang vội vã giữ bàn tay to lớn của Hỏa Tư liều mạng lắc đầu hét.

 

Hỏa Tư lộ ra nụ cười chiến thắng, tuy rằng sờ và liếm chênh lệch rất lớn, nhưng làm cho Nguyệt Quang đầy lòng tự trọng thay hắn thư giải, đã coi là tốt lắm rồi.

 

Vươn tay kéo Hạ Nguyệt Quang, ôm cậu vào ngực, “Mau nha! Ta sắp chịu không nổi…” Hỏa Tư ở bên tai cậu thổi khí nóng thúc giục, bàn tay to cao thấp vuốt ve lưng áo Hạ Nguyệt Quang, khiến Hạ Nguyệt Quang ngồi trên đùi hắn không khỏi phát run.

 

“Được… Được rồi! Đừng thúc giục!” Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt mắc cỡ quay đầu, tay run rẩy xâm nhập vào trong quần Hỏa Tư, cầm lấy phần thân nóng bỏng kia. Vừa mới cầm, cậu cảm giác được phần thân trong tay biến lớn, khiến tay cậu run rẩy càng mạnh, chút nữa buông lỏng bàn tay đang bao lấy phần thân.

 

“Nguyệt Quang… em còn muốn nắm bao lâu nữa?” Hỏa Tư phì phò thở ôm chặt thắt lưng Hạ Nguyệt Quang, có chút chịu không nổi hỏi.

 

Hạ Nguyệt Quang hơi giận dỗi đập vào ngực hắn, “Anh… Anh nói cái gì!” Buồn bực nhìn hắn một cái, học cách Hỏa Tư vừa rồi vuốt ve cậu, đỏ mặt cao thấp xoa nắn phần thân hắn.

 

Hỏa Tư thấy chưa đủ lại lần nữa tham tiến vào quần Hạ Nguyệt Quang cầm phần thân cậu, thừa dịp cậu không còn sức phản kháng, cúi đầu hôn lên chiếc miệng đang hé mở của cậu.

 

Hạ Nguyệt Quang bị động tác bấy ngờ của Hỏa Tư dọa sợ. Hạ thân không ngừng truyền đến khoái cảm làm cậu không thể nghĩ nhiều, huống chi miệng cậu còn bị hôn trụ, đầu óc trông rỗng, giương miệng nghênh đón đầu lưỡi tham lam của Hỏa Tư, tay khẽ run nhè nhẹ nắm lấy dục vọng của Hỏa Tư, theo cao trào khoái cảm ở hạ thân, tiếng kêu thoải mái của cậu đều bị hôn trụ, hạ thân bị Hỏa Tư nắm trong tay hơi rung rung, nhịn không được tiết ra.

 

“Hôm nay đến đây thôi! Lần tới phải làm tất cả cho ta hiểu không?” Hỏa Tư thở gấp buông Hạ Nguyệt Quang còn đang trong trạng thái mờ mịt, thay cậu mặc lại quần áo nói.

 

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Một lần chưa tính, cậu thế nhưng còn ở trong lòng Hỏa Tư kêu như dâm phụ. Jơn nữa đầu xỏ đắc tội đáng giận còn tự đại nói mấy lời đó! Thật là vô cùng đáng giận!

 

“Em xem người run như vậy, ta ôm em đi!” Hỏa Tư cười ha ha kéo hai chân còn chưa ngừng run của Hạ Nguyệt Quang, thân mật ôm cậu nói.

 

“Anh là sắc lang, đại phôi đản! Nếu không phải anh… anh xằng bậy, em sẽ không run thành như vậy! Đều là anh làm hại!” Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng mặt lên án Hỏa Tư, thở phì phì đá hắn mấy cái.

 

Hỏa Tư vui vẻ cười thành tiếng, ôm Hạ Nguyệt Quang đang giận đỏ mặt hôn cậu một cái, “Ta còn hy vọng khiến em mệt không xuống giường nổi.”

 

“Anh… Anh còn nói! May mà Hắc Đế không ở đây, bằng không đã bị nó thấy hết!” Hạ Nguyệt Quang thấy hắn không đến nơi đến chốn, đành phải một mình thầm oán hờn dỗi.

 

Quản gia ở xa xa thấy hai người đang lại hướng này, vội vàng mở cửa xe để hai người thuận tiện vào trong.

 

Mà bên trong xe Hắc Đế lười biếng ngẩng đầu nhìn hai người thân mật một cái rồi tiếp tục nằm xuống. Dù sao nó có qua đó, nhất định sẽ lại bị chủ nhân gọi sang một bên, dứt khoát nằm ở đó tiếp tục chờ hai người chậm rãi lại.

 

Hai người vừa ngồi vào trong xe, quản gia lập tức đóng cửa lại, sau đó ngồi vào chỗ điều khiển, cùng xa phu đang ngồi đó, nhẹ giật dây cương, xe ngựa chậm rãi chuyển động.

 

Trong thùng xe, Hỏa Tư vẫn như cũ ôm Hạ Nguyệt Quang không buông, còn không ngừng chiếm tiện nghi cậu, “Nguyệt Quang… Tối mai chúng ta đi tham gia dạ hội do học viện tổ chức! Hôm sau ta sẽ mang em đến đảo nhỏ phụ cận nghỉ ngơi được không?”

 

Hạ Nguyệt Quang vốn còn tức giận vừa nghe vậy, liền vui vẻ ôm lấy Hỏa Tư, “Là anh nói nhé! Anh không thể gạt em đấy!” Mấy ngày nay cậu buốn muốn chết, thiếu chút nữa đập đầu vô tường. Đang xem xét có thể khiến mình không tiếp tục nhàn rỗi như vậy hay không, hiện tại Hỏa Tư cuối cùng đã thi xong, bọn họ rốt cũng cũng có thể cùng đi chơi!

 

“Ta giống như đang lừa em sao?” Hỏa Từ vui vẻ hôn lên hai má Hạ Nguyệt Quang, gắt gao ôm cậu cười nói.

 

Hạ Nguyệt Quang nghịch ngợm làm bộ ói ra với hắn, thầm oán nói: “Lừa thì không lừa, nhưng anh thích đánh lén người khác, vừa rồi… vừa rồi còn làm dơ quần em!” Hiện tại quần có chút dính, làm cậu thấy rất không thoải mái!

 

“Vậy cởi nha! Ta cầm đi giặt cho em.” Hỏa Tư thực có trách nhiệm động thủ định cởi quần thay Hạ Nguyệt Quang, dọa cậu liên tục chụp lấy tay giặc định cời quần cậu, còn phải giữ chặt quần mình, tránh cho thực sự bị cởi.

 

“Anh là đại sắc lang, đại biến thái, đại phôi đản! Không được cởi quần em! Oa!” Hạ Nguyệt Quang chụp lấy tay Hỏa Tư hét, vội vàng trồn vào trong góc nhìn Hỏa Tư đang không ngừng dựa vào phía cậu, đáng tiếc trốn không nổi số bị bắt, thở phì phò bị Hỏa Tư áp xuống trong xe.

 

Hỏa Tư cúi đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn đang không ngừng kêu loạn kia. Hạ Nguyệt Quang bị hắn đặt dưới thân từ chối vài cái, vẫn là không chống lại được kỹ thuật hôn thuần thục của hắn, thất bại chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt.

 

Quản gia cẩn thận nghe động tĩnh trong xe, tranh cãi ầm ĩ vừa rồi không còn, thay vào đó là một mảnh yên tĩnh, nghĩ đến đại khái là thiếu gia đang chiếm tiện nghi của Hạ thiếu gia. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, hạ nhân bọn họ cũng sớm quen. Khiến người khác kinh ngạc là thiếu gia luôn trọng tình dục lại vì Hạ thiếu gia cấm dục. Điều đó mới chân chính khiến y kinh ngạc! Xem ra thiếu gia thật sự thích Hạ thiếu gia, bằng không sẽ không ủy khuất chính mình như vậy, thật không biết đây là xấu hay tốt nha!

 

Thở dài một hơi, bốn phía xe ngựa duy trì yên tĩnh, xuyên qua cánh rừng xanh mượt, xe ngựa lại tiến tới lộ trình quen thuộc, chạy về phía Hồng Bảo.

thập tam chương:

 

Vốn nghĩ mình đã quen với gian học viện xa hoa này, không ngờ vẫn có lúc cậu bị làm cho ngạc nhiên. Trước mắt là đại sảnh hoa lệ, trần nhà là tấm bản đồ các chòm sao, đèn thủy tinh phía trên phát ra thứ ánh sáng nhu hòa, vách tường mang sắc vàng nhạc còn treo vài bức tranh thần thoại Hy Lạp tinh tế, đại sảnh được xây theo Âu thức trang trọng xa hoa, quả thực giống nơi tổ chức yến hội của quý tộc phương Tây. Mọi người đều mặc phục sức quý tộc, thoạt nhìn, tựa như đã đi tới châu Âu.

 

Hạ Nguyệt Quang nhìn bộ đồ giống như bồi bàn trên người, lại quay đầu nhìn bộ đồ đen quý tộc trên người Hỏa Tư, cảm thấy thật không không bằng. Vì sao cậu lại mặc đồ xấu xí thế này, Hỏa Tư lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy! Vốn tưởng tới nơi này có thể chơi đùa đủ, kết quả Hỏa Tư lại vì ghét nơi đông người, kéo cậu ra ban công, nói cái gì mà muốn hít thở không khí. Đúng vậy! Hít cũng hít nửa giờ rồi, còn chưa hít đủ nha? Cậu đã rất đói bụng, tốt xấu gì cũng đi ăn chút chứ!

 

Giống như nhận được ánh mắt thầm oán của cậu, Hỏa Tư xoay người đem Hạ Nguyệt Quang ôm vào lòng, “Làm sao vậy? Ta tưởng em thích đến đây? Hay là em mệt mỏi muốn trở về?” Nhẹ tay vỗ về khuôn mặt xinh đẹp có điểm bất mãn của Hạ Nguyệt Quang, nhu thanh hỏi.

 

“Còn không do anh! Nếu đến đây liền cùng đi chơi thôi! Chúng ta đã trốn ở đây hít giớ nửa giờ rồi. Cho dù không chơi, vậy đi ăn một chút chắc là có thể chứ? Em đói bụng rồi.” Hạ Nguyệt Quang tức giận ấn ấn tay lên ngực Hỏa Tư, giận dỗi vùi mặt vào lòng hắn, thầm oán nói với hắn.

 

“Em cũng biết ta không thích nơi đông người, bằng không chúng ta trở về Hồng Bảo cũng được, nơi đó cũng có đồ ăn.” Nói xong, Hỏa Tư liền kéo Hạ Nguyệt Quang định quay về. Dù sao hắn cũng không thích ở chỗ này, nếu không phải vì Nguyệt Quang, hắn cũng không dẫn riêng cậu tới này nhìn ngắm, thư giãn một chút, nhưng thấy đám người kia cứ nhìn chằm chằm Nguyệt Quang, hắn lại không thoải mái. Không ngờ thay Nguyệt Quang chọn quần áo bình thường để mặc, cậu vẫn như trước hấp dẫn nhiều người như vậy, thật sự làm hắn thấy hờn giận.

 

Hạ Nguyệt Quang đâu chịu sớm như vậy đã về Hồng Bảo, vất vả lắm Hỏa Tư mới dẫn cậu ra ngoài, cậu mới không cần lập tức trở lại cái chỗ giống như nhà giam kia! Cậu thật sự buồn chết rồi!

 

“Em không về! Anh mỗi ngày đều nhốt em ở đó, em thật buồn chết rồi! Thật vất vả mới có thể ra ngoài chơi, anh lại như vậy, em cũng sẽ không bị người ta ăn thịt, anh là sợ cái gì vậy?” Hạ Nguyệt Quang tức giận gạt tay Hỏa Tư ra, thở phì phì không dừng, bộ dạng ủy khuất đến sắp khóc oán than với hắn.

 

Hỏa Tư tâm căng thẳng, cũng biết mình thật sự rất ích kỷ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Nguyệt Quang, đau lòng định tới ôm cậu, lại lập tức bị cậu né tránh.

 

Không biết làm sao mà thở dài, “Nguyệt Quang… Ta biết em không thích ta quản em, nhưng là ta…” Hỏa Tư do dự, không biết nên trấn an con người đang tức giận kia như thế nào, tiến lên, kéo cậu vào lòng, “Thực xin lỗi, ta biết ta ích kỷ, đừng tức giận, chúng ta ở thêm một chút là được.”

 

Hạ Nguyệt Quang không giãy dụa nữa nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hỏa Tư. Tuy vẫn còn chưa nguôi giận, bất quá Hỏa Tư đã không ngại mất mặt giải thích với cậu, theo đạo lý cậu cũng không nên tức hắn nữa. Lại nói cậu là đói bụng lắm, cũng không phải trách Hỏa Tư không để cậu ở trong phòng chơi đùa, ánh mắt của những người đó cậu cũng không phải không cảm giác được, cậu cũng không thích. Nhưng mọi lần Hỏa Tư đều tự chủ trương hành động làm cậu thấy bất mãn, cậu cũng cam chịu vài điều, thông cảm tâm trạng bất an của hắn. Có điều hắn thật sự càng ngày càng quá mức, làm cậu cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng mỗi lần vừa thấy Hỏa Tư lộ ra bộ dạng sợ mất cậu, cậu lại thấy không đành lòng.

 

Buông xuống vẻ tức giận, Hạ Nguyệt Quang kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng khiêu gợi của Hỏa Tư, “Tha cho anh, bất quá anh không được lần nào cũng như vậy, em sẽ chịu không nổi, cẩn thận em không cần anh nữa!” Cậu vĩnh viễn không biết rằng, một câu đùa vui của hôm nay, lại trở thành sự rạn nứt cho tình cảm của bọn họ ngày sau, cũng khiến giữa bọn họ xuất hiện Hồng Câu(dòng nước phân ranh giới chia cắt Hán Sở) rộng lớn. Nếu cậu biết, có phải hay không sẽ không nói ra?

 

Cậu mỉm cười tiến vào trong cái ôm kiện tráng của Hỏa Tư, cảm thấy ấp ám truyền từ người hắn, chút cũng không biết một câu của mình, đã tạo nên một vết thương thâm sâu trong lòng Hỏa Tư. Quên không được, cũng không thể quên…

 

Hỏa Tư khẽ run, gắt gao ôm Hạ Nguyệt Quang thân mình so với hắn gầy hơn. Lời nói vừa rồi của Nguyệt Quang, làm hắn sinh ra một nỗi bất an thật lớn. Cậu là người của hắn, đây đã là chuyện thật không thể chối bỏ, hắn cũng biết Nguyệt Quang thích hắn. Nhưng cái thích của cậu, liệu có giống như thích hắn nghĩ không? Hắn không thể chịu nổi sự thống khổ khi mất đi cậu, hắn khẳng định sẽ vì điều này mà điên mất. Nguyệt Quang… Cậu chỉ có thể là tia sáng của mình hắn…

 

Hạ Nguyệt Quang vì đau mà nhíu mi, ngẩng đầu thấy Hỏa Tư đang cau mày, tám phần là lại miên man suy nghĩ, “Hỏa Tư! Anh làm em đau…” Thật sự rất đau! Hỏa Tư ôm cậu chặt muốn chết, cả người đều đã muốn dán trên người hắn, hắn còn ôm! Tiếp tục ôm, nội tạng cậu đều bị ép ra mất!

 

Hỏa Tư vội buông tay, bối rối nhìn Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng hai mà, áu náy mà ôm hai má cậu khẽ hôn hỏi: “Thực xin lỗi… Ta làm em đau sao?”

 

“Hỏa Tư, anh gần đây thật kỳ quái. Một phút trước thực bá đạo, phút sau liền lập tức giải thích với em, anh khiến em mau không hiểu nổi anh nữa.” Hạ Nguyệt Quang thở dài, đem bàn tay ấm áp của Hỏa Tư áp chặt trên mặt cậu, nhìn hắn thở dài nói.

 

Hỏa Tư bất an nhìn tinh linh như mộng như ảo trước mắt, “Nguyệt Quang… Ta thực sự yêu em. Ta thật sự không thể mất em, em nhất thiết không được rời khỏi ta… Bằng không ta sẽ điên mất… Ta nhất định sẽ phát điên…” Ôm chặt cậu như thể cậu sắp biến mất, rốt cục chịu không nổi nói ra cảm giác trong lòng.

 

Hạ Nguyệt Quang bị Hỏa Tư gắt gao ôm khiếp sợ rúc vào lòng hắn. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được Hỏa Tư đang run rẩy, không ngờ Hỏa Tư trông kiên cường là vậy, lại vì cậu mà chịu bao nhiêu bất an, làm cậu sao có thể rời bỏ để hắn khổ sở thất vọng được? Cậu cũng thích hắn nha! Tuy không biết đã đến cảnh giới yêu hay chưa, nhưng mà cậu ỷ lại ở Hỏa Tư, đã muốn vượt xa ranh giới người bình thường, thậm chí nhiều hơn. Cậu đau lòng ôm lại Hỏa Tư, ngẩng đầu hôn cằm hắn, đối hắn nở ra một cười trấn an.

 

“Em sẽ không rời khỏi anh, cũng đã nói sẽ ở bên cạnh anh. Anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Lời vừa rồi chỉ là lời nói giỡn, đừng lo lắng được không?” Đem hai má áp vào ngực Hỏa Tư, lắng nghe nhịp tim hắn bất an đập, cảm giác có người cần thật sự tốt lắm, nhưng cậu không muốn Hỏa Tư vì cậu mà bất an như vậy. Cậu thật sự rất thích, rất thích hắn, chính là cậu không biết biểu đạt cậu thích hắn như thế nào, chỉ dùng ngôn ngữ quan tâm nông cạn thay thế, hy vọng Hỏa Tư có thể hiểu được.

 

Hỏa Tư một tay ôm thắt lưng Hạ Nguyệt Quang, một tay nâng khuôn mặt tuấn tú của cậu. Người như ảo như mộng đối diện hắn cười, giống như muốn trấn an hắn, nội tâm bất an cũng vì thế mà bình phục, cúi đầu hôn lên phiến môi mềm mại. Bất luận bao lâu, môi Nguyệt Quang vẫn ngọt như vậy, tựa như một thứ chất nghiện, chịu không nổi muốn nhấm nháp lần nữa.

 

Hạ Nguyệt Quang nhắm hai mắt lại, tùy ý Hỏa Tư hôn, hơi thở lửa nóng phả lên mặt cậu, làm cậu thấy cả người khô nóng, trên môi truyền đến đau đớn nho nhỏ, lại rất thoải mái. Không thể phủ nhận, cậu thích Hỏa Tư hôn mình, thích cảm giác toàn tâm toàn ý được bao bọc che chở.

 

Thoáng rời khỏi môi Hạ Nguyệt Quang, nhìn cánh môi hồng tựa cánh hoa của cậu, đẹp đến mức làm hắn muốn nhấm nháp thêm một phen, nhưng nếu còn tiếp tục, hắn khẳng định không khắc chể được bản thân muốn cậu. Không muốn người trọng yếu nhất trong lòng bị thương, hắn chỉ có thể ngừng lại, hắn tin tường Nguyệt Quang sẽ nguyện ý trở thành người của hắn, chỉ là cậu cần thời gian để đón nhận sự đụng chạm của hắn. Biết rõ cậu vẫn chưa chấp nhận được chuyện đồng tính vuốt ve thân thế, hắn nguyện ý thông cảm, giống như cậu đã bao dung mình như thế.

 

Thấy Hỏa Tư dùng ánh mắt thiêu cháy nhìn cậu, Hạ Nguyệt Quang có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Hỏa Tư… Em đói bụng…” Cậu thực sự đói bụng, cũng không phải vì rời lực chú ý của Hỏa Tư mà nói vậy.

 

Hỏa Tư yêu thương vuốt vuốt hai má Hạ Nguyệt Quang, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên khuôn mặt phần nộn kia, mỉm cười nói: “Ta thay em đi lấy một ít bánh ngọt! Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”

 

Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng che hai má vừa bị cắn, vừa tức vừa buồn cười nhìn Hỏa Tư như đang chạy trối chết, ngồi ở một bên, chờ Hỏa Tư đem đồ ăn đến cho cậu ăn.

 

Một thân ảnh quen thuộc lọt vào trong mắt, Hạ Nguyệt Quang vui vẻ vẫy tay với người nọ kêu: “Hi Ân!” Thật không ngờ ở đâu lại nhìn thấy Hi Ân! Bất quá hắn thoạt nhìn dường như gầy đi rất nhiều, không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Hi Ân kinh ngạc quay đầu nhìn người đang vẫy tay với hắn. Không phải là  người hắn ngày nhớ đêm mong sao? Vốn tưởng Hỏa Tư tính độc chiếm mạnh mẽ nhất định sẽ không mang Nguyệt Quang tới đây. Không ngờ hắn lại làm chuyện ngoài ý muốn như vậy!

 

Không nghĩ nhiều, Hi Ân mỉm cười tiêu sái tiến lại, một thân Âu phục quý tộc màu ngân bạch, làm hắn thoạt nhìn cực giống quý ông, so với bộ dạng giống bá tước Dracula của Hỏa Tư khác nhiều lắm, ngay cả khí chất cũng cách biệt một trời một đất.

 

“Đã lâu không gặp.” Hi Ân mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt Quang nói. Kỳ thật lòng hắn không lúc nào nghĩ sẽ gặp lại cậu, lần này có thể nhìn thấy cậu, hắn đã rất thỏa mãn.

 

“Đúng nha! Có điều thật xin lỗi, tôi gia nhập câu lạc bộ kịch của mọi người, lại không đến tham gia một buổi nào, thật có lỗi!” Hạ Nguyệt Quang xấu hổ nói với Hi Ân, hôm khác khuyên nhủ Hỏa Tư, để hắn đáp ứng cho cậu đi học lại, nếu không cậu thực phải ôm quả trứng vịt vĩ đại trở về Đài Loan.

 

Hi Ân nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói với cậu: “Đừng lo, tôi biết Hỏa Tư cậu ấy không muốn cậu gặp tôi, cho nên cậu ấy mới không cho cậu đi ra. Dù sao cậu rất mê người, đổi lại là tôi, tôi có lẽ cũng sẽ đem cậu dán chặt lên người như vậy, ngay cả một bước cũng không rời cậu đi.”

 

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười, cậu thật sự có mị lực lớn như vậy sao? Tuy biết tất cả đều là công lao của cha mẹ, nhưng nơi này có rất nhiều nam hài diện mạo không tồi nha! Hẳn là không kém cậu đi? Cậu như thế nào có thể tạo ra phong ba lớn như vậy?

 

“Lâu không gặp, cậu hình như lại thay đổi…” Đôi mắt xanh ôn nhu của Hi Ân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Quang. Đúng nha! Nguyệt Quang trở nên đẹp hơn, là Hỏa Tư thay đổi cậu sao? (Đọc đến đây nhớ đên câu: Con gái mười tám tựa như nụ hoa mới nở, có người yêu lại càng đẹp hơn >3<)

 

Hạ Nguyệt Quang sờ sờ mặt mình, “Có sao? Có phải có thêm chút khí khái nam nhi hay không nha?” Những lời này đương nhiên là nói giỡn, cậu thừa kế mỹ mạo của mẹ, tuy có điểm đáng tiếc, nhưng có thể nhìn được là tốt rồi, cậu đã không để ý như vậy. Tuy hy vọng có thể có chút khí khái nam nhi là nguyện vọng trước đây của cậu, nhưng hiện tại nha… hay là thôi đi!

 

Hi Ân vừa nghe, liền ha ha cười thành tiếng. Hạ Nguyệt Quang lập tức đỏ bừng mặt, biết lời nói đùa của cậu thực ngốc nghếch. Sớm biết vậy đã không nói!

 

Thấy bộ dạng muốn độn thổ đáng yêu của Hạ Nguyệt Quang, không đành lòng cười cậu nữa hỏi: “Nguyệt Quang hy vọng có thể có chút khí khái nam nhi sao?”

 

“Anh hỏi cái này có phải là muốn giễu cợt tôi hay không nha? Tôi chỉ là nói mà thôi!” Hạ Nguyệt Quang chu miệng, có chút bất mãn nói.

 

Hi Ân cười lắc đầu, “Tôi không có ý kia. Chỉ là cảm thấy nguyện vọng của cậu thực đáng yêu.” Yêu thương vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Hạ Nguyệt Quang, không nửa điểm giả dối nói ra suy nghĩ của mình.

 

Hạ Nguyệt Quang ha ha cười. Bị Hi Ân vuốt ve như vậy, tuy không bài xích, nhưng nếu để hũ dấm chua kia nhìn thấy, khẳng định sẽ lại đánh Hi Ân. Cậu đành phải đẩy tay Hi Ân ra, ngượng ngùng cười với hắn.

 

Hi Ân cũng cười cười rút tay lại, biết mình làm vậy có chút thất lễ, bị cự tuyệt là hẳn rồi. Cẩn thận thấy Hạ Nguyệt Quang hơi hơi run, hắn vội vàng cởi xuống áo choàng ngân bạch của mình khoác lên người cậu.

 

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng muốn từ chối, không cẩn thận làm nghiêng chén rượu trên bàn, rượu phía trong ‘soạt’ một tiếng đổ lên người cậu. Tuy lập tức nhảy tránh một bước, nhưng vẫn không tránh được số mệnh bị đổ ướt quần.

 

“Nguyệt Quang cậu không sao chứ?” Hi Ân không tiếc lấy áo choàng cao quý lau lau quần bị ướt của Hạ Nguyệt Quang.

 

Hạ Nguyệt Quang lắc đầu, “Tôi không sao, chỉ là quần bị ướt.” Ngượng ngùng lấy áo choàng lau quần mình, cảm giác ẩm ướt làm cậu thấy không thoải mái.

 

“Không bằng đến phòng chuyên dụng của tôi đổi quần đi! Nơi đó có quần áo sạch sẽ.” Hi Ân hảo tâm đưa ra đề nghị.

 

Hạ Nguyệt Quang do dự nói: “Nhưng mà… Hỏa Tư anh ấy…”

 

“Cậu có thể viết giấy nhắn cho cậu ta. Bằng không quần ướt không đổi sẽ rất khó chịu.” Hi Ân thở dài nói với Hạ Nguyệt Quang.

 

Do dự suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Vậy cũng được! Nhanh đổi rồi trở về, Hỏa Tư chắc cũng không lo lắng như vậy.” Nhưng có lẽ sẽ mất thời gian trấn an Hỏa Tư.

 

Hi Ân mỉm cười nói: “Đi thôi!”

 

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, theo sau Hi Ân rời đi. Vì không muốn mọi người cho rằng hành động cậu quái dị, cậu còn riêng đem áo choàng ôm đi, thoạt nhìn giống như giúp Hi Ân cầm áo, như vậy mới tránh bị nghi ngờ.

 

Xuyên qua đám người đang nói chuyện trời đất, hai người đi tới một khu phòng khách có vẻ tĩnh lặng. Hai bên hành lang dài có mấy gian phòng, ít nhiều cũng có năm gian, gian cuối cùng trên hành lang là gian thứ năm, không biết là của ai.

 

Hi Ân mang Hạ Nguyệt Quang đi vào gian thứ ba, bên trong là một màu trắng sạch sẽ, còn có hương hoa lài thoang thoảng, thấm vào lòng người, thoải mái vô cùng, khiến Hạ Nguyệt Quang vốn thần kinh có chút căng thẳng cũng buông xuống tâm trạng khẩn trương. Nếu bị Hỏa Tư phát hiện cậu cùng Hi Ân tới đây, nhất định sẽ lại miên man suy nghĩ cộng thêm ăn bậy dấm chua, đến lúc đó cậu không thể không giải thích một phen, rồi bị quản gắt gao, cái này khiến cậu sao có thể không khẩn trương?

 

Hi Ân từ trong tủ quần áo bạch kim lôi ra một chiếc quần dài màu trắng, đưa cho Hạ Nguyệt Quang nói: “Cầm lấy! Ở kia có một gian phòng tắm, cậu vào đó thay đi! Tôi ở đây chờ cậu.”

 

“Cảm ơn.” Hạ Nguyệt Quang nói lời cảm tạ, nhanh chóng vào phòng tắm thay quần.

 

Tiến vào phòng tắm, vẫn là một màu trắng tinh. Nền đá cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu rõ ràng hình ảnh cậu. Tất cả đều rất sạch sẽ. Bên trên bồn tắm lớn còn có đặt một chiếc bàn nhỏ, phía trên có một chiếc tủ lạnh, bên trong là hai chai rượu vang, còn có cốc chân dài, chất lỏng màu vàng lúa mạch phía trong cũng đầy bảy phần, còn có cả bọt khí!

 

Choáng váng trước vẻ hoa mỹ của gian phòng tắm, Hạ Nguyệt Quang lắc lắc đầu. Hiện tại phải nhanh thay quần, bằng không Hỏa Tư không thấy cậu, khẳng định sẽ lo lắng. Vừa nghĩ vậy, cậu vội vàng cởi quần mình thay vào chiếc quần sạch sẽ mà Hi Ân đưa cho. Vừa thay xong, bụng liền réo lên, cậu đỏ bừng mặt vội ôm bụng, hy vọng tiếng động xấu hổ đó không bị nghe thấy, nhưng cậu vừa nghĩ vậy, bụng lại phát ra âm thanh bất mãn kháng nghị.

 

Hạ Nguyệt Quang nhìn trái nhìn phải, định nhìn xem ở đây có gì ăn đầy bụng không. Bằng không bụng tiếp tục kêu, cậu làm sao đi ra ngoài nha! Hi Ân nhất định sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu! Cẩn thận nhìn quanh, nơi này tựa hồ ngoài rượu vang thì không còn gì khác. Không còn cách nào, cậu đành phải tiến lại bật nút một chai rượu vang uống vào bụng

 

Tuy không phải chưa uống qua rượu vang, nhưng chai rượu này đặc biệt ngon, hương nho thoang thoảng, làm cậu vốn chỉ định uống vài ngụm, biến thành uống hết cả chai.

 

Hai gò má ửng đỏ ợ một tiếng, Hạ Nguyệt Quang thấy khung cảnh trước mặt lúc rõ ràng, khi mơ hồ, sau đó mọi thứ bắt đầu quay vòng vòng, đầu óc có chút mờ mịt. Có chuyện gì vậy nha? Thực chóng mặt!

 

Hạ Nguyệt Quang đem chai rượu tùy tiện đặt lại tủ lạnh, lắc lư lắc lư tiến đến trước cửa, không thoải mái tựa vào cửa, ‘ba’ một tiếng, làm Hi Ân chờ ngoài cửa hoảng sợ.

 

Hi Ân lo lắng gõ cửa hỏi: “Nguyệt Quang! Nguyệt Quang! Cậu không sao chứ?” Gõ hồi lâu, nhưng không ai đáp lại, hắn lo lắng muốn đạp cửa ra xem, đáng tiếc cửa bị khóa, hắn đành phải chạy đi lấy chìa khóa mở cửa.

 

Vừa mới mở cửa, thân mình Hạ Nguyệt Quang liền đổ vào lòng Hi Ân. Nếu không ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, có lẽ hắn sẽ nghĩ cậu sinh bệnh, vì lúc mặt Nguyệt Quang đỏ hệt quả cà chua.

 

“Nguyệt Quang?” Hi Ân gọi thử vài tiếng, tiếc rằng người trong lòng chỉ hàm hồ đáp lại, vẫn nhắm chặt hai mặt không chịu mở.

 

Bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng ôm lên, đặt cậu lên chiếc giường lớn trắng xóa.

 

Ngồi bên cạnh Hạ Nguyệt Quang, Hi Ân ôn nhu vỗ về gương mặt cậu, chỉ thấy cậu nhắm chặt hai mắt mỉm cười áp mặt vào lòng bàn tay hắn, vươn tay cầm tay hắn, nhưng lời nói ra, lại làm hắn đau lòng.

 

“Hỏa Tư…”

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment