2

Chương 3

Ánh trăng thanh khiết sáng ngời.

 

Bầu trời đêm mùa xuân xinh đẹp mà tươi mát, hương hoa tỏa ngát trong hoa viên của Thái tử điện, khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thoải mái vô cùng…

 

Thế nhưng lúc này, thái tử Hoàng Phủ Dật chẳng còn chút tâm tình nào để ngắm trăng cả, bởi toàn bộ tâm tư của y đều đang tập trung vào người đang nằm trên giường kia, vào đôi mắt xinh đẹp đang nhắm chặt đó.

 

“Xin lỗi… “

 

Đây là những lời mà khi Quốc sư tỉnh tuyệt đối sẽ không thể nào được nghe từ miệng Thái tử nói ra.

 

Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Dật dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ của Tĩnh Huyền, khổ sở thầm thì, “Tại sao? Tại sao ta lại không nhịn được cứ muốn tổn thương đến ngươi?”

 

Rõ ràng muốn hắn đối với mình thật tâm mỉm cười, thế nhưng không hiểu sao lại không nhịn được mà muốn hung hăng chèn ép hắn, chà đạp hắn, muốn nhìn thấy hắn ở dưới thân mình rên rỉ cầu xin?

 

Đáng tiếc chính là… vị quốc sư quật cường này chưa từng cho y được toại nguyện.

 

Hắn luôn như vậy, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn y, mặc kệ y có làm ra những chuyện nhục nhã thế nào đối với mình, hắn vẫn luôn coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn bình tĩnh mà nhìn y như vậy.

 

Nhưng hôm nay, hắn vì y mà thổ huyết rồi.

 

Mặc kệ vị quốc sư đạo hạnh cao thâm này có giỏi che giấu tâm tình của mình như thế nào chăng nữa, hắn rốt cuộc cũng lộ ra sơ hở.

 

“Ngươi hẳn là thích ta đúng không… ” Hoàng Phủ Dật không nhịn được mà dịu dàng đặt những nụ hôn liên tiếp xuống gương mặt xinh đẹp trước mặt, “Thừa nhận đi… thừa nhận ngươi là của ta… là của ta… “

 

Tĩnh Huyền trong giấc mộng lại phảng phất hồi tưởng lại những ký ức trước kia…

 

Người trong lòng vẫn như xưa ôn nhu hôn hắn, vừa hôn vừa nói những lời yêu thương vĩnh viễn chẳng xa rời…

 

Huyền đệ… Ta yêu ngươi… Đời đời kiếp kiếp vẫn yêu ngươi…

 

Dật ca ca… Ta cũng yêu ngươi… Van cầu người đừng dừng lại, hãy hôn Tĩnh Huyền nữa đi… Đừng rời xa ta!

 

Mặc cho Tĩnh Huyền liều mạng giữ lại, nhưng ái nhân trong lòng đã hóa thành một luồng khói xanh, ở ngay trước mặt hắn mà biến mất vô tung vô ảnh…

 

“Đừng… Đừng mà… Đừng rời khỏi ta… Dật ca ca!”

 

Nghe quốc sư thất thanh gọi lên cái tên “Dật ca ca” kia, Hoàng Phủ Dật trong lòng chấn động, một cỗ đau thương không hiểu từ đâu lan tỏa, khiến cho y không nhịn được mà run rẩy, không sao kiểm chế được.

 

Hắn là  đang gọi ai?

 

Là ta sao? Là ta sao?

 

Không, không thể nào, Quốc sư lớn hơn ta nhiều tuổi, sao có thể gọi ta là ca ca?

 

Nhưng tại sao? Tại sao tiếng kêu này lại quen thuộc đến thế?

 

Nhìn những giọt nước mắt đau khổ không ngừng rơi xuống từ hốc mắt của Tĩnh Huyền, Hoàng Phủ Dật cảm thấy khổ sở không biết nên làm sao cho phải, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu hôn lên những giọt lệ thanh khiết kia, nức nở nói, “Ta sẽ không rời khỏi ngươi… vĩnh viễn không rời xa ngươi… Huyền đệ… “

 

Lời này vừa nói ra miệng, Hoàng Phủ Dật cũng cảm thấy sửng sốt.

 

Huyền đệ? Ta sao có thể gọi hắn là Huyền đệ?

 

Điên rồi, ta thật sự đã điên rồi!

 

Nhưng cách xưng hô này sao lại quen thuộc thế, gọi lên sao lại thuận miệng thế, phảng phất như đã gọi cả trăm cả ngàn lần…

 

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

 

Ngay lúc thái tử tâm tư trăm mối ngổn ngang thì….

 

“Tới! Điện hạ, sư phụ tới rồi!”

 

Tiểu Tuyên Tử mồ hôi nhễ nhại vội chạy vào, thở phì phò như trâu, ngược lại Vân Không đạo sĩ đi phía sau lại mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả mồ hôi cũng không hề chảy tới nửa giọt.

 

Vân Không đạo sĩ nửa đêm đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị Tiểu Tuyên Tử vội vàng đánh thức.

 

Bởi vì trong hoàng cung không thể tùy tiện thi triển pháp lực nên Vân Không đạo sĩ không thể làm gì khác hơn là cố rảo bước cho nhanh. Dọc theo đường đi, Tiểu Tuyên Tử đã đem tiền căn hậu quả kể rõ ngọn ngành, thật sự làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.

 

Cái tên thái tử ngu ngốc này, khả năng chinh phục ái nhân so với kiếp trước sao lại thua kém nhiều như vậy?

 

“Dật nhi, quốc sư đã tỉnh chưa?”

 

Hoàng Phủ Dật thấy sư phụ tới, như người chết đuối vớ được cọc gỗ, vội lo lắng nói, “Sư phụ, người mau mau đến xem, sao hắn vẫn còn chưa tỉnh?”

 

Vân Không đạo sĩ chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

 

Ai, si nhi (đứa trẻ ngốc), thật sự là si nhi mà.

 

Bằng pháp lực lúc này của Tĩnh Huyền, sao có thể vì một việc nhỏ mà hôn mê bất tỉnh. Huyền nhi nhất định là do thương tâm quá mức, nên tiềm thức không muốn thanh tỉnh nữa đây mà.

 

“Sư phụ, người hãy mau nghĩ cách cứu hắn đi.”

 

“Đừng nóng vội, quốc sư không sao đâu. Hắn chỉ là nhất thời ngất xỉu thôi. Cứ để vi sư đánh thức hắn.”

 

Vân Không đạo sĩ dùng một ngón tay vẽ một đạo “bùa chú” lên đỉnh đầu của Tĩnh Huyền, để thức tỉnh tâm hồn đang ẩn náu của hắn….

 

Hàng mi dày như cây quạt nhỏ của Tĩnh Huyền khẽ rung, sau đó đôi mắt nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra…

 

“A, quốc sư tỉnh dậy rồi!” Tiểu Tuyên Tử cao hứng đến mức nhảy dựng lên!

 

Hoàng Phủ Dật thấy hắn đã tỉnh lại cũng mừng rỡ như điên, nhưng không biết vì sao, khi mở miệng nói ra lại là những lời làm cho người nghe tức muốn hộc máu, “Rốt cuộc cũng tỉnh rồi à? Bổn thái tử còn tưởng ngươi muốn ngủ nhờ cả đêm ở đây chứ?”

 

Tiểu Tuyên Tử ở một bên nghe xong thiếu chút nữa chết ngất luôn!

 

Có lầm hay không? Thật sự là miệng “rồng” không mọc được ra ngà voi mà!

 

Điện hạ không thể nói lời nào dễ nghe một chút hay sao? Vạn nhất quốc sư lại bị ngươi chọc cho tức đến hôn mê thì kẻ chịu tội cũng đâu phải là ngươi cơ chứ!

 

Ôi, không, lại là ta cho mà coi! Tiểu Tuyên Tử vẻ mặt vô cùng đau khổ.

 

Vân Không đạo sĩ nghe được những lời đồ nhi bảo bối của mình nói mắt cũng trợn trắng, trong lòng mắng to ngu ngốc!

 

Hai người đều cảm thấy ủy khuất thay cho quốc sư, nhưng Tĩnh Huyền lại không để tâm, hơi giãy dụa muốn ngồi dậy, “Điện hạ, là bần tăng thất lễ rồi. Bần tăng cũng nên quay về Tử Vân tự.”

 

Hoàng Phủ Dật thấy hắn tỉnh lại liền lập tức vội vã đòi đi, tâm tỉnh quả thực xấu đến cực điểm, liền thô lỗ mắng, “Ai cho phép ngươi đi? Nằm xuống cho bổn thái tử!”

 

Tiểu Tuyên Tử nghe vậy thiếu chút nữa bật cười thành tiếng!

 

Mẹ cha ơi, điện hạ văn võ song toàn, thông minh cái thế, thế nào mà cứ gặp phải quốc sư thì lại bị chọc cho tính tình không khác gì đứa trẻ lên ba, thật sự là buồn cười chết người đi được!

 

Hoàng Phủ Dật thấy Tĩnh Huyền cúi đầu nhưng vẫn không chịu nằm xuống, trong lòng chỉ sợ hắn sẽ cứ như vậy bỏ đi, không khỏi vội la lên, “Ngươi nếu không nghe lời, bổn thái tử sẽ gọi mấy nữ nhân nữa đến!”

 

Chỉ là tượng đất cũng có ba phần nóng nảy, càng huống chi y đã  đánh đúng vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng Tĩnh Huyền.

 

Chỉ thấy Tĩnh Huyền dùng đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn thái tử, giận dỗi nói, “Điện hạ muốn triệu bao nhiêu nữ nhân đến là chuyện của người, bần tăng không có quyền can thiệp, người muốn sao cũng được!”

 

“Được!” Hoàng Phủ Dật tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Tuyên Tử! Mau đi triệu mười nữ nhân tới đây cho ta!”

 

Tĩnh Huyền ưu nhã cười, “Mười người làm sao đủ được? Tiểu Tuyên Tử, càng nhiều càng tốt, ngươi hãy đem tất cả mỹ nữ đã được các nước cống tiến cho điện hạ gọi đến đây hết đi.”

 

Hoàng Phủ Dật nghe vậy nộ khí xung thiên, “Ngươi…. ngươi giỏi lắm! Ngươi hẳn là chỉ ước có thể mang ta cho những nữ nhân này, để ngươi tránh được phiền toái đúng không?”

 

“Đúng thế!” Tĩnh Huyền không chịu yếu thế mà phản kích!

 

“Bổn thái tử sẽ không cho ngươi được toại nguyện! Người đừng mơ tưởng có thể bỏ đi!”

 

Hoàng Phủ Dật nhào tới, hung hăng áp hắn xuống giường…..

 

“Buông ta ra! Buông ta ra!” Tĩnh Huyền tức giận đến mức hồ đồ, tay chân cũng không ngừng đấm đá vào người y.

 

“Muốn bổn thái tử buông tha ngươi, kiếp sau cũng đừng mơ tưởng!” Hoàng Phủ Dật đem hắn giam vào trong lòng, chặt chẽ không rời.

 

Một người vốn là một quốc quân tương lai chững chạc nội liễm, một người lại là quốc sư của một nước cao quý thánh khiết, hai nam nhân quyền cao chức trọng, vậy mà lúc này lại như hai tiểu hài tử đấu võ mồm đùa giỡn với nhau, nếu để cho những người ngưỡng mộ trong hoàng cung thấy được, nhất định sẽ choáng váng đến ngất xỉu mất thôi! Vân Không đạo sĩ cùng Tiểu Tuyên Tử cũng chỉ đành đứng một bên xem kịch vui.

 

“Thật đặc sắc! Một màn này nhất định phải ghi vào sử sách mới được!” Tiểu Tuyên Tử len lén cầm bút mực lên, bắt đầu vẽ tranh.

 

“Nếu như Tiểu Bạch miêu ở đây nhất định sẽ đánh hơi được chuyện hay cho xem.” Vân Không đạo sĩ nhớ tới vật nhỏ kia thích nhất là trêu cợt hắn, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

 

“Nhìn cái gì hả?” Một con tiểu tuyết ly toàn thân tuyết trắng đột nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào!

 

“Sư bá!” Tĩnh Huyền vừa quay đầu nhìn, liền thét lên một tiếng kinh hãi.

 

“A? Tiểu Huyền nhi, ngươi đang cùng thái tử làm gì vậy?” Tuyết ly tò mò mà chớp chớp mắt mấy cái.

 

Chỉ thấy nó dạo một vòng quanh phòng, sau đó đột nhiên biến thành một thiếu niên vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo.

 

Người tới đúng là Y Tuyết,  sư bá của Tĩnh Huyền.

 

Tĩnh Huyền từ nhỏ lớn lên ở phật môn, được sư phụ một tay nuôi lớn, luôn luôn tôn sư trọng đạo, hôm nay bị sư bá trông thấy cảnh mình đang bị một nam nhân áp đảo trên giường, không khỏi lúng túng, ấp úng không nói nên lời.

 

“Sư bá… Ta… ta… “

 

“Có phải là thái tử khi dễ ngươi không?” Y Tuyết bừng tỉnh đại ngộ mà chất vấn, “Huyền nhi đừng sợ, để sư bá đến giáo huấn hắn!”

 

Y Tuyết đang muốn đánh về phía giường, lại bị Vân Không đạo sĩ một tay nắm lấy cổ!

 

“Tự dưng không đầu không cuối chạy đến gây sự, ngươi đúng là đồ tiểu bạch miêu đần độn!”

 

“Thối đạo sĩ! Lại mắng ta là tiểu bạch miêu! Ta làm thịt ngươi!”

 

“Đến đây a, tiểu bạch miêu, meo meo, meo meo!”

 

Vân Không đạo sĩ cùng Y Tuyết một người một ly đã giao đấu với nhau vài chục năm, cho đến giờ vẫn là đánh không biết chán!

 

Hoàng Phủ Dật thừa dịp Tĩnh Huyền đang phân tâm, vội vàng cho Tiểu Tuyên Tử một cái liếc mắt!

 

Tiểu Tuyên Tử ngầm hiểu, như kẻ trộm cười hì hì, đoạn vội vàng chạy tới bên giường đem màn trướng buông xuống….

 

 

 

 

Chương 4

Tĩnh Huyền thấy thế kinh hãi, “Ngươi định làm gì?”

 

Hoàng Phủ Dật áp hắn xuống, hung hăng mà hôn như để thay câu trả lời của mình!

 

Đầu lưỡi ấm nóng cuốn lấy đầu lưỡi Tĩnh Huyền, trằn trọc hút lấy tân dịch trong miệng hắn.

 

Không… Bên ngoài còn có người… Hư ư… Điện hạ…

 

Trong đầu một trận thiên toàn địa chuyển, Tĩnh Huyền vừa mới hoàn hồn được một chút, nay đã lại tiếp tục bị hôn một trận đến trời đất quay cuồng, chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ say mê…

 

“Hư ư… “

 

Hai người quấn quít trao cho nhau những nụ hôn mê đắm, Hoàng Phủ Dật xé rách áo cà sa ngự ban trên người quốc sư, hôn từ đôi môi như cánh hoa xinh đẹp xuống tới cần cổ thon dài, sau đó đi tới hai núm vú mê người!

 

A A A! Núm vú mẫn cảm đang nằm giữa đôi môi của ái nhân, bị người kia cuồng nhiệt cắn mút, khoái cảm khó có thể thừa nhận làm cho Tĩnh Huyền không nhịn được mà phát ra tiếng thét chói tai!

 

Biết quốc sư sợ bị người ta phát hiện, nhưng thái tử càng không kiêng nể gì mà vén tiết y của hắn lên, một đường hôn xuống đến hạ phúc của hắn!

 

“Thối đạo sĩ! Đừng chạy!”

 

Sư bá kêu to một tiếng làm cho Tĩnh Huyền vì sợ hãi mà tỉnh táo lại!

 

Không! Đừng! Bên ngoài còn có người mà!

 

Nghĩ tới chỉ cách mình một tầng sa trướng mỏng là cả đám người sư bá cùng đạo trưởng, Tĩnh Huyền quả thực xấu hổ muốn chết, bắt đầu dùng sức mà giãy giụa.

 

Nhưng thái tử là mũi tên đã rời dây cung, đâu thèm quản nhiều như vậy, y lúc này như một con dã thú đói khát, trong đầu chỉ thầm nghĩ muốn đem con mồi mỹ vị ngay dưới thân ăn sạch sành sanh, ngay cả một đầu khớp xương cũng không chừa!

 

Hoàng Phủ Dật nhanh tay nhanh mắt đã đem tiết khố của quốc sư xé bỏ, thấy ngọc hành hồng hồng sáng bóng như ngọc cùng bộ lông thưa thớt ở nơi tư mật kia, nhất thời dục hỏa cháy hừng hực, miệng khô lưỡi khô, lập tức cúi đầu đem thứ xinh đẹp kia mút vào.

 

Ha ha ha…. Không….

 

Nghĩ tới thái tử địa vị tôn quý lại đang khẩu dâm cho mình, Tĩnh Huyền liền kinh ngạc tới thiếu chút nữa òa khóc!

 

Không thể! Không thể nào!

 

Ngươi là thái tử, không thể làm ra loại chuyện đê tiện này được.

 

Nhưng hắn càng giãy dụa, nam nhân lại mút càng thêm say mê.

 

Thịt quan mẫn cảm được đôi môi tuyệt đẹp của thái tử vừa mút vừa liếm, phát ra âm thanh nhớp nháp đầy dâm loạn…

 

Ha ha…  Điện hạ… Đừng… Buông tha cho Tĩnh Huyền đi… Thật xấu hổ… Quá xấu hổ rồi…

 

Lúc này nước mắt thẹn thùng đã không nhịn được mà rơi xuống, nhưng Tĩnh Huyền mới chỉ nức nở đôi chút đã lại bị khoái cảm dục tiên dục tử làm cho thần trí cũng mơ hồ…

 

Trên khuôn mặt Tĩnh Huyền tràn ngập mị thái mê người, đôi chân ngọc thon dài nâng lên giữa không trung, hai tay gắt gao nắm chặt những lọn tóc đen dài của nam nhân, da thịt toàn thân được phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng. Loại biểu tình si mê dâm loạn như vậy khiến cho Hoàng Phủ Dật nhìn vào lại thấy khí huyết cuồng phun, cự bổng bên dưới đã cứng như thép giương lên trời đầy hiên ngang lẫm liệt. Y lúc này chỉ muốn lập tức tiến vào trong cơ thể dâm loạn của hắn, thao hắn tới nghiêng trời lệch đất một phen!

 

“Tiểu dâm phụ, mau mút ta!”

 

Hoàng Phủ Dật xoay người lại, lấy tư thế 69 mà đem dương khối của mình cắm vào miệng Tĩnh Huyền….

 

Ha ah… Không được… Như này thật quá mức dâm loạn rồi… Lúc này sư bá đang ở ngay bên ngoài sa trướng, ta sao có thể vì nam nhân mà khẩu dâm?

 

Lý trí Tĩnh Huyền không ngừng nhắc nhở hắn không được phá vỡ khuôn phép, nhưng trong miệng cảm nhận được tư vị quen thuộc của người trong lòng, đầu phút chốc nóng lên, miệng cũng trở nên đói khát mà tự động mút liếm!

 

Trận giao chiến bên ngoài sa trướng đang đến hồi gay cấn, mà hai người bên trong cũng đang liếm mút đến say mê, nhiệt hỏa tung trời!

 

Mặc dù quốc sư đạo hạnh cao thâm, nhưng nói về sức chịu đựng trên giường thì làm sao so được với thái tử huyết khí phương cương.

 

Sau khi Hoàng Phủ Dật mút thật sâu ngọc hành của Tĩnh Huyền mấy cái, đột nhiên một ý nghĩ dâm loạn nảy sinh, liền vươn đầu lưỡi hướng nơi lỗ nhỏ trên đỉnh dùng sức đâm đâm một chút….

 

Y nha ha ha ha…. Không….

 

Toàn thân Tĩnh Huyền như thể bị một dòng điện mãnh liệt truyền qua, sống lưng run rẩy kịch liệt, sau đó một luồng dịch co rút từ nơi âm nang, xuyên qua ngọc hành điên cuồng phun ra….

 

Ha ah…. tiết rồi…. tất cả đều tiết ra rồi!

 

Trước mắt như thể có một đạo bạch quang xẹt qua, Tĩnh Huyền thất thần mà hé miệng, muốn hét lên mà không thốt ra được bất cứ âm thanh nào!

 

“Ồ, vị thật ngon nha… “

 

Hoàng Phủ Dật hơi lật người lại, khóa chặt Tĩnh Huyền trên người, để cho hắn có thể thấy rõ bộ dạng đói khát của mình đang liếm sạch tinh dịch của hắn.

 

Vẻ mặt của Tĩnh Huyền lúc này như không thể tin nổi.

 

Chính mình thật sự đã bắn tinh vào miệng của Thái tử tôn quý sao?

 

Phật tổ! Đệ tử có phải sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục không?

 

Người bảo đệ tử từ nay về sau sao còn mặt mũi mà đi gặp Hoàng thượng Hoàng hậu chứ?

 

Đôi mi thanh tú trên dung mạo tuyệt thế của vị cao tăng đắc đạo hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp thoáng rưng rưng.

 

Tư thái tuyệt diễm mà thê mỹ khiến cho thái tử quả thực muốn phát cuồng!

 

“Ngươi là cái đồ yêu tinh dâm đãng!” Hoàng Phủ Dật nắm lấy cự bổng của mình, ở ngay trước mắt Tĩnh Huyền không ngừng lên xuống thủ dâm!

 

Côn thịt cực đại đã trướng hồng đến cực điểm, từ lỗ nhỏ nơi đỉnh không ngừng chảy ra chất nhầy trong suốt…

 

Đầu lưỡi mới nếm qua tư vị của cự bổng, ánh mắt lúc này lại tràn ngập hình ảnh dương vật to lớn kia khiến Tĩnh Huyền cảm thấy xấu hổ vô cùng, thân thể lại càng khô nóng!

 

Thấy toàn thân Tĩnh Huyền lộ ra sắc đỏ ửng, mị nhãn như tơ nhìn mình, Hoàng Phủ Dật liền kích động đến phát điên, cũng không nhịn được mà điên cuồng bắn ra!

 

Hô hô….

 

Một cỗ tinh dịch nóng rực phun lên khuôn mặt tuyệt mỹ của quốc sư, vài giọt còn khéo rơi rớt lên cả đỉnh đầu bóng loáng xinh đẹp của hắn…

 

Chỉ là nhìn khuôn mặt vừa thánh khiết lại vừa dâm loạn dính đầy dịch thể của mình, thái tử lập tức lại cương lên!

 

Y cúi đầu, kích động mà liếm lên cái đầu bóng lưỡng tạo thành một hình cung xinh đẹp của quốc sư, dùng ngữ khí thô bạo nói, “Bổn thái tử hôm nay nhất định phải thao chết ngươi, cái tên hòa thượng dâm đãng này!”

 

Đỉnh đầu bóng lưỡng của Tĩnh Huyền cũng chính là tử huyệt của hắn, trước kia thường bị Dật ca ca liếm cho đến mức liên tục đạt cao trào.

 

Hôm nay lại bị thái tử liếm, làm cả người hắn mềm nhũn ra, thở hổn hển không ngừng.

 

Ha ah…  Điện hạ… Điện hạ của ta… Liếm ta… Hãy liếm Tĩnh Huyền nữa đi…

 

A A… Ngứa quá… Cái mông sao lại ngứa đến thế… Ta muốn…  Ta muốn…

 

Tĩnh Huyền bị làn sóng khoái cảm cuốn đi, bất tri bất giác mở rộng bắp đùi, dâm đãng giãy dụa cái mông.

 

Những trận hoan ái cùng Dật ca ca trước đây đã in đậm vào trong trí nhớ, từ nơi sâu thẳm trong cơ thể lúc này tuôn tràn mãnh liệt, Tĩnh Huyền chỉ biết mình vô cùng khát vọng thứ thô to nóng bỏng kia đi vào, hung hăng đâm loạn để cơn ngứa kia dịu bớt!

 

Hoàng Phủ Dật mặc dù chưa từng làm chuyện này với ai, nhưng y cũng đã nghiên cứu qua không ít long dương xuân cung đồ, vừa nhìn đã biết yêu tinh dâm đãng này đã động tình, liền tà tà cười, đoạn cầm lấy một chiếc gối kê dưới mông Tĩnh Huyền, khiến cho hai chân hắn mở thật to, lộ ra cúc hoa xinh đẹp ở giữa….

 

Cúc hoa kia màu sắc lẫn hình dáng đều vô cùng diễm lệ, phát ra ánh sáng dâm mỹ, Hoàng Phủ Dật vừa nhìn, yết hầu đã dâng lên một trận căng thẳng!

 

Không…. điện hạ! Đừng nhìn!

 

Tĩnh Huyền cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của Thái tử đang nhìn chằm chằm vào cái địa phương mình thấy thẹn thùng nhất kia, toàn thân càng không ngừng run rẩy, ngay cả cúc hoa cũng vì xấu hổ mà khẽ nhúc nhích co rút lại…

 

Yêu tinh này! Sao nơi nào trên thân thể hắn cũng xinh đẹp một cách chết tiệt thế chứ! Khiến cho người ta nhìn rồi chỉ hận không thể một ngụm nuốt xuống luôn!

 

 

 

 

 

Nghĩ đến một lát nữa thôi cự bổng của mình sẽ đâm vào đóa dâm hoa kiều diễm này, khiến cho nó vì mình mà nở rộ, Hoàng Phủ Dật không khỏi tim đập như nổi trống!

 

Cảnh đẹp tiêu hồn đến thế này, Hoàng Phủ Dật lần đầu tiên mới nhìn thấy, liền không nhịn được hít sâu một cái, đoạn cúi xuống vươn đầu lưỡi dâm loạn liếm.

 

Ai nha a a a….

 

Không thể! Điện hạ!

 

Chứng kiến điện hạ tôn quý điên cuồng liếm cái nơi dơ bẩn của mình, Tĩnh Huyền sợ hãi đến mức run rẩy cả người, hai tay gắt gao bịt chặt miệng, nước mắt vì xấu hổ mà rơi xuống không ngừng!

 

Hoàng Phủ Dật sợ thứ thô to của mình sẽ làm bị thương đóa cúc hoa mềm mại, liền dùng tay quệt một ít dịch trắng mình vừa bắn ra trên mặt Tĩnh Huyền, rồi đâm vào mật huyệt của hắn….

 

Đừng ô ô….

 

Tĩnh Huyền cắn chặt môi dưới nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên.

 

Ngón tay thon dài linh hoạt của Thái tử dính đầy tinh dịch không ngừng vẽ loạn trong hậu huyệt. Lúc đầu Tĩnh Huyền còn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng chỉ chốc lát sau cả người đã mềm nhũn ra dưới màn chỉ giao của ái nhân…

 

Nghĩ tới còn nhục kiếm to lớn hơn nhiều đang sắp sửa tiến vào, hắn không khỏi vừa thẹn thùng vừa khát vọng.

 

Thái tử thấy tiểu huyệt của quốc sư do bị khiêu khích đã trở nên vừa mềm mại vừa ẩm ướt, liền cầm lấy cự bổng đứng thẳng sớm đã không thể chờ đợi được nữa, chỉ nghĩ muốn lập tức xông vào một phen!

 

Hai tay bóp hai cánh mông trắng nõn khiến cho nó tách ra thật to, Hoàng Phủ Dật đem côn thịt to lớn hồng sắc của mình để  ở cúc khẩu đã hơi hé mở, thắt lưng khẽ dùng sức, lập tức tiến vào hơn nửa….

 

A A … đau quá ….

 

Nơi tư  mật mấy chục năm không bị ai khai phá hôm nay lại một lần nữa bị xông vào, Tĩnh Huyền đan đến mức cả người cũng trở nên căng thẳng, nhưng cũng chỉ đành âm thầm rơi lệ!

 

Côn thịt bị huyệt khẩu dâm đãng gắt gao kẹp chặt, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, Thái tử gấp đến độ ghé vào tai hắn mà thổi khí, “Hư hừ… Tiểu yêu tinh, thả lỏng nào, để cho bổn thái tử có thể hảo hảo thao ngươi!”

 

“Ôi… Tha cho Tĩnh Huyền đi… Điện hạ… Không được… Đây là chuyện dâm loạn cung đình… ” Tĩnh Huyền nhỏ giọng nức nở cầu xin.

 

“Đừng dài dòng, bổn thái tử hôm nay nhất định phải thao ngươi bằng được!”

 

Hoàng Phủ Dật trong lòng tức giận, thắt lưng cũng liền dùng sức đẩy về phía trước, côn thịt thô to liền tàn nhẫn đè bẹp mọi sự kháng cự mà hiên ngang tiến vào….

 

“Ô a a a a a…. “

 

Một khắc kia giống như cả người bị bổ đôi ra, thống khổ quá sức chịu đựng khiến Tĩnh Huyền không nhịn được mà kêu lên thảm thiết!

 

Y Tuyết cách một lớp sa trướng mỏng cũng nghe rõ mồn một tiếng kêu đau đớn kia!

 

“Ai nha, Huyền nhi, tên tiểu tử hỗn trướng kia lại đánh ngươi sao? Sư bá sẽ không tha cho hắn!”

 

“Cái tên tiểu miêu ngu ngốc không hiểu chuyện kia, mau lại đây cho ta! Chúng ta ra bên ngoài đánh tiếp!”

 

“Hừ! Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ! Thối đạo sĩ, đừng chạy!”

 

“Đến đây, đuổi theo ta nào!” Vân Không đạo sĩ cố ý dẫn Tuyết Y đi thật xa, để tránh cho Tĩnh Huyền da mặt mỏng, sau này không còn mặt mũi mà gặp họ.

 

Sau khi hai người rời đi, Tiểu Tuyên Tử cũng thức thời lui xuống.

 

Thái tử rốt cuộc có được quốc sư, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có, phảng phất như đã lấp đầy sự thiếu vắng từ sâu trong trái tim.

 

“Tiểu yêu tinh, bổn thái tử đã đem mông ngươi thao mở, sau này ngươi chính là người của bổn thái tử!”

 

Tĩnh Huyền vốn đang đau đến run rẩy cả người, nhưng nghe những lời Thái tử nói, không hiểu sao lại cảm thấy rất ngọt ngào, thân thể đang căng thẳng cũng trở nên mềm nhũn, cúc huyệt đau đớn lại bắt đầu tự tiết ra dâm thủy…

 

Dương vật thô to cứng rắn của thái tử chôn trong dâm huyệt vừa ẩm ướt mềm mại, vừa ấm nóng mê người, sảng khoái đến mức thái tử không nhịn được phát ra tiếng thở dài cảm thán từ đáy lòng….

 

“Hô… Quả nhiên là đồ dâm đãng, lần đầu tiên bị nam nhân thao mà cái mông có thể tự động phân bố dâm dịch… Thật sảng khoái… Xem ra bây giờ ta đã có thể hảo hảo làm một trận rồi!”

 

Hoàng Phủ Dật đem hai chân trắng nõn của Tĩnh Huyền mở ra thật to, vững vàng giữ chặt trước ngực, bắt đầu kịch liệt điên cuồng quất xuyên, như muốn đem cái mông tuyết trắng kia hung hăng đâm hỏng!

 

“Ha ha…. điện hạ…. “

 

Tĩnh Huyền vài chục năm trước đã từng được nếm qua mùi vị này, thân thể cũng sớm được Dật ca ca huấn luyện đến dâm đãng, nay lại bị nam nhân yêu mến điên cuồng thao một lần nữa, thật giống như ruộng đồng khô hạn gặp được cơn mưa rào, khiến cho hắn chỉ có thể điên cuồng cuốn lấy ái nhân mà khóc rên, không ngừng giãy dụa cái mông đầy phóng đãng….

 

“Ha ha… Điện hạ… Thích quá… Dùng sức… Dùng sức một chút!”

 

Ha ha… Lại dùng lực thao ta… Điện hạ… Dật ca ca… Tĩnh Huyền nhớ người muốn chết rồi!

 

Thái tử nhìn vị quốc sư lãnh ngạo bị mình thao đến lệ rơi không ngừng, si mê ngây dại, quả thực hưng phấn đến phát điên, càng dùng nhiều tư thế đa dạng đùa bỡn thân thể bên dưới.

 

Cự bổng cứng như thép trong hoa huyệt nho nhỏ khuấy đảo xung quanh,  muốn tìm kiếm tử huyệt của nam nhân….

 

“Ha ha… Điện hạ… Đừng như vậy… Xin người… “

 

Tĩnh Huyền bị nam nhân khiến cho đổ mồ hôi đầm đìa, tràng ruột yếu đuối cũng sắp bị đâm đến tê dại, nhịn không được mà nức nở cầu xin…

 

Hoàng Phủ Dật lại chỉ một mực nghĩ lần này nhất định phải hoàn toàn chinh phục nam nhân như vầng trăng, trong trẻo thánh khiết nhưng lại hết sức lạnh lùng này, khiến cho hắn trầm luân trong bể dục, đương nhiên sao có thể dễ dàng buông tha hắn.

 

Thắt lưng luật động tiếp tục tìm kiếm tử huyệt, quả nhiên không phụ khổ tâm của y, khi côn thịt thô to chạm vào một điểm nào đó bên trong, Tĩnh Huyền đột nhiên cong người lên, thất thanh hét lớn….

 

“A a… nơi đó không được…. “

 

“Hừ, quốc sư lại khẩu thị tâm phi, nói không được, chính là được rồi!”

 

Thái tử vẻ mặt xấu xa để côn thịt ở điểm mẫn cảm kia, sau đó bắt đầu điên cuồng quất xuyên mãnh liệt ….

 

“Y nha a a a… chết mất… Tĩnh Huyền muốn chết ….- “

 

Thân thể Tĩnh Huyền kịch liệt co rút, kêu rên không ngừng!

 

Côn thịt của Hoàng Phủ Dật bị cúc hoa xinh đẹp gắt gao kẹp chặt, sảng khoái đến mức hô to, “Ô ô… Cái mông dâm đãng cắn người! Thao chết ngươi! Ta thao chết ngươi!”

 

“Ô A A… Điện hạ ….- Tĩnh Huyền không muốn sống nữa! Điện hạ ….- “

 

Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi! Điện hạ, Dật ca ca, thao chết ta đi! Tĩnh Huyền vô cùng, vô cùng yêu ngươi!

 

Thấy bộ dáng si mê dâm loạn của Tĩnh Huyền, Hoàng Phủ Dật đột nhiên trong lòng ngập tràn một cỗ kích động, đè chặt người dưới thân, hung tợn hỏi, “Nói, lần đầu tiên ngươi bị thao sao có thể dâm đãng đến vậy? Có phải trước kia từng bị nam nhân khác thao rồi không?”

 

Dật ca ca sao có thể là người khác được? Dật ca ca chính là ngươi mà, điện hạ.

 

Không cách nào nói ra chân tướng khiến Tĩnh Huyền chỉ có thể rơi lệ không ngừng, bi ai nhìn thái tử.

 

“Không… Tĩnh Huyền chỉ có ngươi… Chỉ có ngươi… “

 

Hoàng Phủ Dật thấy đôi mắt nhu tình như nước của hắn, trong lòng nóng lên, tình triều mãnh liệt tuôn trào khiến y không nhịn được mà kêu lên, đoạn điên cuồng dao động thắt lưng, không hề theo quy luật nào mà thao tiểu huyệt dâm đãng!

 

Tĩnh Huyền bị nam nhân tâm ái thao đến dâm thủy văng khắp nơi, không ngừng rên rỉ!

 

“Ha ha … Đâm nữa đi …. Điện hạ … Tĩnh Huyền sắp bị điện hạ đâm chết rồi! A A… Đừng có ngừng, dùng sức nữa!”

 

Thao chết Tĩnh Huyền đi!

 

Tĩnh Huyền muốn chết trong lòng người! Điện hạ, Dật ca ca…

 

“Ha ha … Ta… Ta sắp ra rồi! Điện hạ…. “

 

Hoàng Phủ Dật thấy Tĩnh Huyền giãy dụa không ngừng, thân thể co rút kịch liệt, lại càng nắm chặt mông hắn điên cuồng quất xuyên, rốt cuộc thét lên cùng hắn đạt tới cao trào cực lạc, tinh thủy của hai người đồng thời phun ra!

 

“Ha ah ah …. “

 

Tiếng rên rỉ nỉ non tinh tế quanh quẩn nơi tẩm cung thái tử.

 

Hai người liều chết triền miên, tận hưởng niềm khoái lạc đến tiêu hồn thực cốt…

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment