PN2

Hôm nay là ngày nghỉ, cha mẹ thân là giảng viên đại học cũng không cần lên lớp, Tần Dương liền quyết định mang nam nhân về nhà.

 

Sáng sớm, hắn liền chịu đựng cả người đau nhức thúc giục nam nhân bên cạnh còn vù vù ngủ rời giường.

 

“Uy! Thối tảng đá! Rời giường!” Tần Dương duỗi chân ra đạp một cước vào người nam nhân đang ngủ say.

 

“Ách. . . . . .” Nam nhân bị đạp chỉ trở thân một cái, tiếp tục khò khè khò khè ngủ tiếp.

 

“Quỷ tảng đá! Ngươi rốt cuộc có chịu rời giường hay không đây! ?” Tần Dương duỗi chân tiếp tục đạp vào bụng cùng thắt lưng rắn chắc của nam nhân, còn ghé vào bên tai y rống to.

 

“Ngô. . . . . .” Dưới sự gào thét cùng liên tục đá đạp, nam nhân mê man mở mắt, còn buồn ngủ nhìn nhìn hắn, cánh tay duỗi ra liền kéo lấy hắn vào trong ngực, tiếp theo trở thân đem thanh niên trong ngực áp xuống giường, mơ mơ màng màng than thở: “Tần Dương, ngủ. . . . . .”

 

“Ngủ cái đầu ngươi!” Thanh niên bị đặt dưới thân mình cường tráng của nam nhân thở phì phò kêu to, quyền cước đều hướng vào thân thể loã lồ của nam nhân mà loạn đánh——

 

“Heo! Ngươi rời giường cho ta!” Thể trọng nam nhân ép hắn tới chết khiếp, điều này làm cho Tần Dương phi thường hoài nghi, chính mình về sau có thể thật sự bị đầu “gấu” chết tiệt này đè chết hay không! ?

 

“Ưmh. . . . . .” Nam nhân rốt cuộc đã tỉnh, tuy rằng ánh mắt còn có chút mê man, “Làm sao vậy? Tần Dương?” Y ngây ngốc hỏi han.

 

“Ngươi cút ngay cho ta! Nặng muốn chết!” Thanh niên bị ép tới đỏ mặt, thở phì phò quát.

 

“À.” Nam nhân vội vàng trở mình đem thanh niên ôm vào trong ngực, khẩn trương hỏi: “Không có việc gì đi? Có đè đến ngươi hay không?” Có khi nam nhân cũng thật lo lắng thể trọng quá mức của mình sẽ đè thanh niên bẹp dí.

 

“Ngươi còn biết hỏi?” Thanh niên giận, lại mang theo mị lực nói không nên lời, “Ngươi có biết ngươi so với heo còn nặng hơn hay không! ?”

 

“Ta biết a.” Nam nhân như cũ ngây ngốc gật đầu.

 

Ngu ngốc! Tần Dương đảo cặp mắt trắng dã, đem nam nhân đẩy ra, từ trên giường đứng lên, vẻ mặt kiêu căng nâng nâng cằm: ” Đứng lên cho ta, hôm nay đến gặp ba mẹ ta.”

 

“Cái gì! ?” Nam nhân vừa nghe liền từ trên giường ngồi bật dậy, xoay người xuống giường, khẩn trương nói: “Tần Dương, sao ngươi lại không nói trước?”

 

“Này có thể trách ai! ?” Đôi mày tú lệ của thanh niên giơ lên.

 

Hừ, đều do tên đầu “gấu” chỉ biết dùng nửa dưới phát tiết này! Tối hôm qua gây sức ép suốt một đêm, làm hại hắn chỉ biết rên rỉ cùng thét chói tai, căn bản đã quên chuyện về nhà hôm nay!

 

Nam nhân không có trả lời, chỉ là mang theo nụ cười ngu ngốc giống bông vụ ở trong phòng chạy tới chạy lui.

 

“Tần Dương, ngươi nói ta mặc quần áo gì mới tốt? Có nên ăn mặc chính thức một chút hay không? Đồ vest thế nào? Có nên đeo caravat hay không. . . . . .” Nam nhân gãi gãi đầu, mang theo vẻ mặt ngây ngô cười không ngừng hồ ngôn loạn ngữ, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy tới tủ quần áo, đem đống quần áo bèo nhèo, rất giống rau ngâm gì đó lôi ra, lung tung lật tới lật lui, cái nào không cần liền trực tiếp ném xuống đất. Không bao lâu, trên sàn nhà liền có một đống núi nhỏ những thứ giống như “rau ngâm” kia.

 

“Kỳ quái? Đồ vest của ta đâu? Cà- vạt cũng không thấy !” Bàn tay to của nam nhân lục tới lục lui trong đống đồ nhăn nhúm, như thế nào cũng tìm không ra bộ đồ vest cao cấp mà chính mình đã dùng mấy trăm nhân dân tệ mua, phỏng chừng đã sớm mốc meo biến hình.

 

Tần Dương ở một bên đánh cái rùng mình, thẳng thắn mà nói, tuy rằng căn phòng này đã được sửa sang lại, nhưng hắn vẫn rất lo lắng nam nhân đột nhiên từ trong góc nào đó lôi ra một con mèo chết, chuột chết linh tinh gì đó.

 

“Tần Dương, ngươi thấy ta mặc cái này thế nào?” Nam nhân thật sự tìm không thấy bộ đồ vest kia của mình, đành phải lấy ra một bộ đồ thoạt nhìn còn khá mới đưa cho thanh niên xem.

 

“Ngươi này con heo! Cái loại quần áo này cũng có thể mặc đi gặp người sao? Đều phai màu !” Mày liễu của thanh niên dựng thẳng, “Quên đi, ngươi không cần tìm nữa, chúng ta đi ra ngoài mua.” Tần Dương nhíu mày nhìn nhìn đống đồ hỗn loạn nhăn nheo bèo nhèo kia, thật sự là không dám khen tặng.

 

Người này đến tột cùng là ai a? Quần ngoại trừ rách tung toé ra, thì áo sơ mi cũng sớm nhìn không ra diện mạo áo sơmi ban đầu, quần áo mặc ra ngoài một bộ cũng không có!

 

“Ha hả, đúng vậy.” Nam nhân sửng sốt một chút, ha hả cười ngây ngô, bàn tay to chụp tới liền đem đống hỗn loạn kia nhét trở về chỗ cũ.

 

“Ngu ngốc!” Tần Dương lần thứ hai đảo cặp mắt trắng dã liền tự mình đi rửa mặt chải đầu, bỏ lại tên tráng nam đang nửa loã lồ đứng ở giữa phòng ngủ ngây ngô cười không ngừng.

 

Người ta nói “người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang” , những lời này là một chút cũng không sai.

 

Nhìn nhìn nam nhân mặc một bộ đồ vest hàng hiệu màu bạc đi bên cạnh, thắt cà- vạt đỏ thẫm, chỉ có thể dùng “cao lớn uy mãnh”, “diện mạo hiên ngang” để hình dung, ai có thể dự đoán được vừa rồi y vẫn là một bộ dáng lưu manh “hung thần ác sát” chứ! ?

 

Bất quá, người này “cao lớn uy mãnh”, “diện mạo hiên ngang”, vừa thấy tựa như một nam tử có học thức uyên bác hay là người rất đỗi thành công trên thương trường, hai tay thì mang theo lỉnh kỉnh mười mấy túi đồ to nhỏ, giống như một đứa trẻ nhắm mắt theo sát ở phía sau một gã thanh niên xinh đẹp sắc mặt không tốt, còn là vẻ mặt lo lắng bất an.

 

Không có biện pháp! Nam nhân từ trước đến nay tính tình lôi thôi, mấy trăm năm cũng khó có dịp ăn mặc chính thức như vậy, hiện tại lại đồ vest, cà- vạt, giày da, ngay cả cà- vạt nho nhỏ đều được thanh niên chú ý chọn lựa mặc ở trên người, khó trách cả người không được tự nhiên như vậy.

 

“Tần Dương, ta mặc thành như vậy. . . . . .” Nam nhân vừa đi vừa nhìn chính mình từ trên xuống dưới, lần thứ hai không yên lòng hướng thanh niên mở miệng.

 

“Ngươi rốt cuộc có yên một chút hay không? Không phải chỉ mặc một bộ đồ vest thôi sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi mặc long bào cũng không đảm đương nổi thái tử đâu!” Thanh niên dừng chân lại, quay đầu liền thoá mạ nam nhân một chút.

 

Cũng khó trách hắn tâm tình ác liệt, dọc theo đường đi, không ngừng có nữ nhân háo sắc nhìn chằm chằm vào nam nhân bên cạnh, cũng chỉ kém là không chảy nước miếng mà thôi!

 

Hừ, sớm biết thế này liền để cho y ăn mặc rách tung toé là được rồi, hiện tại nhìn liền phiền!

 

Khuôn mặt tuấn tú của thanh niên tỏ ra bình tĩnh, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Hắn đã quên, kỳ thật bộ dạng của hắn so với nam nhân còn “trêu hoa ghẹo nguyệt” hơn, đứng ở bên cạnh nam nhân cao lớn uy mãnh, càng phụ trợ làm tôn thêm vẻ ngoài so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn của hắn.

 

“À. . . . . .” Nam nhân bị mắng đến sửng sốt, thói quen định gãi đầu nhưng không có tay trống, đành phải ngượng ngùng theo sát ở phía sau thanh niên.

 

Thanh niên hai tay trống trơn rất nhanh đi ở phía trước, trong bụng lại đem nam nhân mắng đến thối đầu: ” Sắc lang chỉ biết dùng ×× để suy nghĩ! Ngu ngốc không đầu óc! Không phát hiện mấy cô gái đó đều đang nhìn ngươi sao? Đối với các nàng cười cái gì mà cười? Còn cười đến ghê tởm như vậy. . . . . .” Đang lúc âm thầm mắng, lại có vài nữ nhân nhìn qua phía nam nhân bên này, còn vẻ mặt phát xuân đỏ ửng, thanh niên phát hoả trừng mắt nhìn ngược lại, làm cho mấy nữ nhân đang cười hì hì kia hoảng sợ.

 

Cái miệng của hắn cong cớn lên, hừ! Nhìn, nhìn, nhìn cái rắm a, cho dù nhìn đến chết cũng không có phần của các ngươi đâu! Nam nhân này là của ta! Những người khác không có cửa đâu! Không, ngay cả cửa đều không có!

 

Thanh niên bị cha mẹ cùng nam nhân làm hư phi thường đắc ý, đáng tiếc đắc ý không bao lâu sắc mặt liền trở nên hết xanh lại trắng, bộ dáng giống như đang nổi giận.

 

“Tần Dương, nhà của ngươi ở đâu? Muốn kêu tắc xi hay không?” Nam nhân ở một bên thật cẩn thận mở miệng.

 

“Vô nghĩa! Đương nhiên phải kêu xe trở về rồi! Ngươi muốn ta đi đến gãy chân a?”

 

Thanh niên giống như nuốt phải vài tấn thuốc nổ, không quá vài phút liền như một con mèo xù lông, nhe răng trợn mắt.

 

“Ta đây đi gọi xe, ngươi chờ ta.” Nam nhân hai tay mang theo đầy các túi đồ định đi về phía trước, lại bị thanh niên một phen kéo lấy.

 

“Ngu ngốc! Trên đường đầy tắc xi ra đó, ngươi kêu gì mà kêu?” Tần Dương vẫy tay cho một chiếc tắc xi dừng lại, hai người một trước một sau lên xe.

 

“Hai vị đi đâu?” Trong cái nhìn đầu tiên của người lái xe đã thấy hai thanh niên nam tử này có gì đó rất quái dị, sao một người lại mang theo nhiều đồ như vậy, còn một người lại hai tay trống trơn? Vừa mới bắt đầu gã còn tưởng rằng hai người này không quan hệ, không nghĩ tới bọn họ lại đi cùng nhau.

 

“Đường ×× khu ×× . . . . . .”

 

“A, nơi đó ta từng đi qua rồi, hình như là khu dân cư ×× dành cho các giảng viên đại học đi? Ở nơi đó đều là phần tử trí thức, con ông cháu cha! Các ngươi là giảng viên hay là học sinh nơi đó a? Nhìn cậu trai này hình như là học sinh, còn anh trai này, là giáo sư? Hay giảng viên? Thật đúng là đoán không ra. . . . . .” Lái xe nhìn nhìn kính chiếu hậu, một bên lái xe một bên phỏng đoán.

 

Giáo sư? Giảng viên? Liền đầu “gấu” này! ? Thanh niên nghe vậy thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

 

“Không phải a, chúng ta muốn đến nơi đó thăm người thân. . . . . .” Lần đầu tiên được người nâng lên cấp bậc giáo sư làm cho nam nhân hơi hơi lúng túng, khuôn mặt ngăm đen cũng ửng đỏ lên.

 

“À, là như thế a, vừa thấy bộ dáng các ngươi liền biết là loại người học cao hiểu rộng, khí phái kia cùng những người như chúng ta không giống nhau, dáng vẻ cũng không giống như chúng ta, muốn văn hoá không văn hoá, muốn bối cảnh không bối cảnh, chỉ có thể làm công cho người ta. Làm không được bao lâu thì mất việc, muốn tìm việc lương cao một chút cũng không có, đành phải tự mình mượn tiền mua xe mà chạy tắc xi.” Ở thành thị với đầy xi măng cốt thép và cây cối này, cuộc sống gian nan làm cho lái xe thở dài.

 

Không nghĩ tới người lái xe này một phen kể lể nỗi lòng, người nghe đã có ý, không biết tình cờ hay cố ý đã đánh trúng vào “nỗi đau” của hai người.

 

Đã vô số lần mất việc, đến nay đang bị nam nhân nuôi, Tần Dương sắc mặt trắng hồng lần lượt thay đổi; mà trong bụng vốn là không có đến mấy chữ, lại bị lái xe nâng lên cấp bậc “giáo  sư”, Thạch Lỗi lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

 

“Ha hả, không phải a. . . . . .” Nam nhân vẻ mặt xấu hổ ngây ngô cười, chỉ có thể ngượng ngùng mở miệng.

 

“Anh trai không cần khiêm tốn như vậy, nhìn quần áo ngươi đang mặc kìa, tấm tắc, đều là hàng hiệu quốc tế nha, một bộ này ít nhất cũng phải mười mấy vạn đi! ? Người nghèo làm sao mặc nổi? Giống như ta, từ đầu đến chân đều là hàng hoá vỉa hè! Muốn mặc sang hơn một chút cũng không được. Vợ con trong nhà còn phải sống dựa vào ta, không tiết kiệm thì lấy gì mà ăn?”

Nam nhân đang muốn trả lời, lại bị thanh niên bên cạnh trừng mắt liếc một cái, “Đừng để ý đến hắn.” Tần Dương lẩm nhẩm.

 

Thật xui xẻo! Lái xe này sao lại nói nhiều như vậy? Tần Dương thật sự có chút hối hận khi lên ngồi xe của gã.

 

“Nhưng hắn đang cùng chúng ta nói chuyện. . . . . .” Nam nhân cũng đè thấp thanh âm.

 

“Hắn thích nói như thế nào liền nói như thế ấy, ngươi không phản ứng hắn tự nhiên sẽ câm miệng thôi.” Tần Dương quay đầu nhìn phố cảnh ngoài cửa sổ.

 

“Ha hả. . . . . .” Nam nhân chỉ có thể ngây ngô cười với lái xe miệng rộng ba hoa.

 

Ông Tần bà Tần tuy nói là đã được sự giáo dục của phương Tây, một người là giáo sư đại học cùng một người là hiệu trưởng trung học, nhưng khi đứa con bảo bối mang một nam nhân cao 1m9 về nhà vẫn là có chút ngạc nhiên.

 

Tuy nói đứa con cũng không công khai quan hệ giữa hắn cùng tên nam nhân diện mạo hiên ngang kia, nhưng cử chỉ thân mật giữa hai người, hành vi hỗ động, đừng nói là người sáng suốt nhìn ra được, chỉ sợ nghe xong bọn họ đối thoại đến cả người mù cũng đoán ra được!

 

Thế nhưng đứa con chính mình sao lại biến thành một tên đồng tính luyến ái như vậy chứ? Ông Tần bà Tần cùng nảy ra nghi vấn.

 

Bất quá vợ chồng hai người đều là phần tử trí thức đã được phương Tây giáo dục, rốt cuộc trì thành ổn trọng, chỉ là thoáng nhíu mày liền không nói thêm cái gì, tiếp đón người tên Thạch Lỗi kia cùng ngồi uống trà nói chuyện phiếm, một bên âm thầm quan sát xem người trẻ tuổi này rốt cuộc có tư cách cùng đứa con bảo bối của mình cùng một chỗ hay không.

 

Dù sao trong nước đối với người đồng tính luyến ái cũng không khoan dung, nếu người trẻ tuổi này không thể mang lại hạnh phúc cho đứa con của mình, càng không có năng lực bảo vệ nó, cho dù đứa con có thích hắn như thế nào đi nữa, vợ chồng hai người cũng tuyệt đối không đồng ý, bất quá tình hình kế tiếp lại làm cho bọn họ rất là kinh ngạc.

 

Vợ chồng hai người tuy nói là cưng chiều đứa con chính mình, nhưng vẫn là rất nghiêm khắc, nhưng người trẻ tuổi này lại chiều chuộng nó căn bản là chiều đến e rằng vô pháp vô thiên, có thể nói đánh không dám tránh, mắng không hó hé, chịu mệt nhọc, quả thật cung phụng đứa con chính mình như tổ tông vậy!

 

Mà đứa con tuy nói bản tính không xấu, nhưng tật xấu lại một đống, đại khái ngoại trừ bọn họ là cha mẹ đã nuôi dưỡng hắn ra, không có mấy người có thể chịu được đứa con kiêu căng cùng tuỳ hứng này.

 

Vợ chồng hai người cũng từng buồn rầu cho tương lai của đứa con, bất quá hiện tại xem ra, nên quan tâm không phải đứa con, mà là người trẻ tuổi bị đứa con xem như trâu ngựa tuỳ thời sai bảo kia.

 

“Bà xã, bà cảm thấy thế nào?”

 

Cùng Thạch Lỗi ở chung cả ngày, ông Tần đối người trẻ tuổi thành khẩn hàm hậu này là vừa lòng nói không nên lời.

 

Người trẻ tuổi mà, nên giống như Thạch Lỗi, chỉ cần có thể làm đến nơi đến chốn, cần cù và thật thà thành khẩn làm người, cho dù đọc sách không nhiều lắm, cũng có thể làm cho cuộc sống tốt hơn. Ông Tần thân là giáo sư đại học, tối không quen nhìn chính là một ít người trẻ tuổi trong xã hội hiện nay, lỗ mãng phóng đãng không nói, còn thật không có trách nhiệm—— không chỉ đối người khác không trách nhiệm, đối chính mình cũng không trách nhiệm.

 

“Ta thấy người trẻ tuổi như Thạch Lỗi này rất được, so với đứa con chúng ta mạnh hơn nhiều!”

 

Đồng dạng thân là nhân viên giáo chức, thái độ làm người của bà Tần cũng rất thoáng, ở một bên quan sát hai người ở chung nửa ngày, cũng hiểu được đứa con chính mình có đôi khi thật sự giống một đứa trẻ bị làm hư.

 

“『 Tử bất giáo phụ chi quá 』(không dạy dỗ con cái là lỗi của cha), Dương Dương đều là bị chúng ta chiều riết sinh hư, mới biến thành cái dạng như hôm nay, cũng là do người làm cha mẹ như chúng ta thất trách.” Ông Tần nhịn không được thở dài.

 

“Chúng ta chỉ có một đứa con bảo bối là Dương Dương, không chiều nó còn có thể chiều ai?” Bà Tần nhẹ nhàng cười, khuôn mặt cùng Tần Dương giống nhau mang theo nụ cười ôn nhu sủng nịch, giống như đang nhớ lại cái gì, “Ngẫm lại, Dương Dương trước đây đáng yêu biết bao nhiêu nha, không cưng chiều nó là không được.”

 

“Đúng vậy, Dương Dương đứa nhỏ này tuy nói bị chúng ta chiều chuộng sinh hư, may mắn bản tính nó không xấu.”

 

“Ta thấy người tên Thạch Lỗi này cùng đứa con thật xứng đôi.”

 

“Ừ, người trẻ tuổi này rất được, thành thật, lại biết nhường nhịn, Dương Dương cùng hắn một chỗ cũng không mệt.”

 

“Còn mệt cái gì nha! Ta thấy tên kia thật sự rất vui. Ông có nhìn thấy không? Cả ngày hôm nay hắn đều vui sướng không thôi. Đứa con mắng hắn cũng cười, đánh hắn cũng không tránh né, giúp đứa con xới cơm, gấp rau, gọt hoa quả, ăn cơm xong nước cũng chưa uống liền vào hỗ trợ rửa chén. Dương Dương trước kia ở nhà ngay cả phòng bếp cũng chưa bước vào mấy lần đâu! Chỉ sợ hiện tại nó ngay cả dầu cùng muối đều phân không rõ! Muốn nói mệt, ta thấy người trẻ tuổi kia đáng ngại hơn. Bất quá ta thấy hắn thật sự rất thích Dương Dương, cái gì đều nghe lời nó.” Bà Tần nhịn không được cười, tiếp theo lại giống như nghĩ đến cái gì than nhẹ: “Bất quá thái độ trong nước đối đồng tính luyến ái cũng không tốt lắm, ta lo lắng. . . . . .”

 

“Bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, trong nước không phải có câu cách ngôn『 con cháu đều có phúc của con cháu』sao? Chuyện đứa con cứ để cho chính nó quan tâm đi. Chúng ta làm cha mẹ, chỉ có thể cho nó chút ý kiến cùng đề nghị, về phần nó lựa chọn cái gì, cứ để cho chính nó quyết định.” Ông Tần vỗ vỗ vai vợ, đi ra cửa phòng.

 

Hai người Tần Dương cùng Thạch Lỗi đang ngồi ở phòng khách xem TV, Thạch Lỗi cầm trong tay một quả lê đã được gọt sạch vỏ, ông Tần đi vào phòng khách vừa lúc thấy y từng miếng từng miếng đưa đến bên miệng đứa con. Đứa con giống như chú mèo nhỏ đã thói quen được hầu hạ, lười biếng nằm ở trên sô pha, cầm trong tay remote loạn bấm, một ngụm một ngụm ăn miếng lê người trẻ tuổi đưa tới.

 

Ông Tần không ủng hộ lắc lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, bừng tỉnh hai người đang ngồi, người trẻ tuổi tên gọi Thạch Lỗi vội vàng đứng lên, đứa con vẫn là lười biếng nằm.

 

“Bác trai, mời ngồi.” Người trẻ tuổi bộ dạng rất là cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

 

“Ba.” Tần Dương cũng miễn cưỡng kêu một tiếng, tiếp tục nằm ở trên sô pha.

 

“Đứng lên đi, nhà đang có khách, nằm như vậy còn ra thể thống gì?” Ông Tần nhíu mày.

 

“Bác trai, không có việc gì, Tần Dương cùng ta ở chung cũng là như vậy.” Thạch Lỗi cười cười, tâm lý bất an từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy cha mẹ Tần Dương đã thoáng bình tĩnh lại, cho nên cũng không còn vẻ ngốc nghếch cùng chân tay luống cuống.

 

“Cái gì bảo ta cùng ngươi ở chung cũng là như vậy?” Đôi mày tú lệ của Tần Dương giương lên, “Đừng ở trước mặt ba mẹ ta nói hưu nói vượn!” Nói xong tiếp tục há mồm cắn miếng lê nam nhân đưa qua. Hắn vốn thói quen ở trước mặt cha mẹ tuỳ hứng, cho nên cũng không quá câu nệ với người bên ngoài.

 

Dù sao không cần hắn nói, ba mẹ già khôn khéo cũng đoán ra được quan hệ giữa bản thân hắn cùng đầu “gấu” này.

 

“Tần Dương, nói chuyện khách khí một chút, không nên hơi một tí liền phát giận.” Ông Tần nghiêm khắc giáo huấn đứa con chính mình một câu, quay đầu đối người trẻ tuổi cao tráng nói: “Ngượng ngùng, Dương Dương bị vợ chồng chúng ta chiều chuộng sinh hư, nó hiện tại cùng cậu ở chung làm phiền cậu không ít đi?”

 

Tần Dương nghe đến đó bỗng dưng vãnh tai lên, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân liếc một cái, nói lầm bầm, nếu y dám mở miệng nói chính mình thật phiền toái, bọn họ liền chia tay!

 

“Không phiền toái, một chút cũng không phiền toái! Kỳ thật Tần Dương là người rất tốt.” Nam nhân lại không nhìn hắn, vội vội vàng vàng trả lời, cười đến vẻ mặt vui vẻ.

 

Không có biện pháp, nam nhân chỉ cần tưởng tượng đến cảnh chính mình về sau đều có thể cùng thanh niên xinh đẹp bên cạnh ở chung, y liền hưng phấn đến phát run, còn nghĩ tới cái gì là phiền toái chứ! ? Chỉ kém là không nhảy lên la rống hét to.

 

“Ừ, vậy là tốt rồi, ” ông Tần gật gù, “Dương Dương đứa nhỏ này bản tính không xấu, nhưng mà tính tình có chút không tốt, về sau còn phiền cậu thông cảm nhiều hơn. Bất quá, cũng không thể quá chiều theo ý nó, nên kiên trì vẫn là phải kiên trì.” Ông Tần ân cần dặn dò.

 

“Cám ơn bác trai, cháu hiểu rồi.” Nam nhân liệt miệng ngây ngô cười.

 

“Tốt, cứ như vậy đi.” Ông Tần đứng lên, “Đêm nay hai đứa không cần về. Phòng Dương Dương còn trống, mẹ nó vừa rồi mới sửa sang lại. Bất quá gian phòng kia giường hơi nhỏ một chút, nếu cảm thấy chật thì cứ dọn đến phòng khách ngủ. Ta còn có một chút bài thi chưa chấm, hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ quá muộn đối thân thể không tốt.”

 

Nam nhân “vâng, dạ” cũng vội vàng đứng dậy, thân hình cường tráng thoạt nhìn quả thật so với ông Tần cao gầy lớn hơn gấp đôi, nhưng biểu tình trên mặt lại trái ngược với thân hình cao tráng “làm cho người ta sợ hãi” của y, giống một con chó Nhật siêu lớn.

 

“Ừ.” Ông Tần xoay người ra khỏi phòng khách, lưu lại một đôi “vợ chồng mới cưới” ngọt ngào thân mật.

 

“Uy, ngươi thật sự không cho là ta phiền toái?”, chờ cha già đi rồi, chân Tần Dương rõ ràng đặt ở trên đùi cường tráng của nam nhân, lười biếng hỏi han.

 

“Sẽ không a, ta không cho là phiền toái.” Nam nhân ngây ngô cười lắc đầu, Tần Dương nghe vậy rất vui, ai ngờ nam nhân lại nhíu đôi mày rậm thô thán nói: “Bất quá, Tần Dương, ta cảm thấy ngươi quá thích nổi nóng, cứ giận như vậy đối thân thể không tốt.”

 

“Uy, cái gì bảo ta quá thích nổi nóng? Căn bản là do ngươi đầu heo biết không? Ngu ngốc muốn chết! Mở miệng là không nói được lời hay.” Công tử Tần Dương cũng không nghĩ lời nói chính mình ác độc, thế mà nam nhân vẫn chịu được hắn!

 

“Ta biết bản thân rất ngốc a, cũng không biết nói lời ngon ngọt làm cho ngươi vui vẻ, nhưng sẽ đối với ngươi thật tốt, thật sự, Tần Dương, ta thề.” Nam nhân lần thứ hai cam đoan, ánh mắt đầy nhiệt huyết mà lại vô cùng chân thành.

 

“Ai muốn nghe ngươi nói lời này!” Thanh niên than thở, hai má nóng lên không nhìn y. Nam nhân thẳng tính không biết nói quanh co lòng vòng, nhưng mỗi khi phun ra lời nói thật tâm, so với lời ngon tiếng ngọt còn muốn buồn nôn hơn.

 

“Vậy ngươi muốn nghe cái gì? Nếu không, ta kể chuyện vui cho ngươi nghe được không?” Nam nhân lấy lòng hỏi han.

 

“Ngươi biết kể sao?” Thanh niên quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, đôi mày tú lệ nhíu lại. Không phải hắn khinh thường chỉ số thông minh của nam nhân, nhưng bằng cách ăn nói vụng về kia của y, biết kể chuyện cười mới là lạ!

 

“À. . . . . .” Nam nhân bị hỏi sửng sốt, sau đó liền vắt hết óc ở trong cái đầu cằn cỗi của bản thân tìm tòi. Rốt cục, y vắt óc suy nghĩ ra một cái, liền mang theo một tia hưng phấn mở miệng: “Trước kia có ngọn núi. . . . . .”

 

“Trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một Lão hoà thượng. . . . . .” Thanh niên đảo cặp mắt trắng dã.

 

“Á?” Nam nhân trừng lớn mắt.

 

“Ngươi muốn kể chính là này đi?” Thanh niên khinh khỉnh, biểu tình như ngầm mắng “ngươi là đầu heo” a.

 

“. . . . . . Đúng vậy.” Nam nhân ngây ngốc mở miệng.

 

“Cho nên ta mới nói ngươi là đầu heo! Truyện cười này mấy trăm năm trước người ta nghe đã phát chán lên rồi, nói ra cũng không sợ bị người cười đến rụng răng!”

 

“Như vậy a, ” nam nhân có chút buồn rầu gãi gãi đầu, “Nếu không, ta nói tiếp một truyện cười khác cho ngươi nghe được không?”

 

“Quên đi!” Tần Dương từ chối ngay, chỉ bằng điểm đầu óc này của y, không tức chết hắn mới là lạ, còn muốn chọc hắn vui vẻ? Tần Dương tức giận nghĩ.

 

“Thế. . . . . .”

 

“Ta mệt nhọc, muốn ngủ.” Nam nhân đang muốn nói cái gì đó, lại bị một cái ngáp thật to của thanh niên cắt ngang, y vội nói: “Vậy đi ngủ sớm một chút đi.”

 

“Ta còn chưa tắm rửa, như thế nào ngủ?” Thanh niên nhìn nam nhân liếc mắt một cái.

 

“Ta đây đi giúp ngươi chuẩn bị nước tắm!” Cam nguyện vì thanh niên làm trâu làm ngựa, nam nhân liền đứng phắt lên.

 

“Ừ.” Thanh niên miễn cưỡng lên tiếng trả lời, tiếp tục nằm trên sô pha.

 

” Giường của ta rất nhỏ, ngươi qua kia ngủ đi!”

 

Tần Dương tắm rửa trước nam nhân, sau đó nằm ở trên giường nhỏ hẹp của mình, đang mơ mơ màng màng ngủ, lại cảm giác thân hình trầm trọng của nam nhân đè ép lên, mang theo một mùi thơm ngát độc đáo của nam nhân sau khi tắm rửa xong.

 

“Không sao a, chúng ta nằm sát nhau thì tốt rồi, ta không muốn ngủ một mình.” Nam nhân đem thanh niên kéo vào trong ngực chính mình, hít sâu mùi thơm cơ thể mê người trên thân thanh niên.

 

“Tránh ra đi!” Dính sát vào nhau khiến thanh niên nóng nực đến duỗi chân đá y, lại bởi vì ở trong không gian hẹp hòi không thể thi triển mà trở nên mềm mại vô lực.

 

“Không có việc gì a, ta ôm ngươi thì tốt rồi.” Lúc ở trên giường nam nhân luôn trở nên đặc biệt mãnh liệt, không quan tâm mà đem thanh niên chặn ngang ôm ở trong ngực chính mình, thân hình cao tráng chiếm gần hết cái giường, làm hại thanh niên không còn chỗ nằm ngủ chỉ có thể bán nằm ở trên người y.

 

“Thằng khốn, trên người của ngươi cứng rắn như vậy ta làm sao ngủ a?” Thanh niên mơ mơ màng màng than thở, lại bị cánh tay cường tráng bên hông ép tới không thể động đậy.

 

“Nếu không chúng ta cùng nhau đến phòng khách ngủ đi.” Nam nhân trả lời.

 

“Không cần!” Thanh niên chôn ở trong vòm ngực dày của nam nhân lắc lắc đầu, than thở: “Ta chán ghét ngủ phòng khách! Ngươi đi!”

 

“Ngươi không đi ta cũng không đi.”

 

“Ngươi này ngu ngốc!” Thanh niên bỗng dưng ngẩng đầu, cả giận nói: “Bảo ngươi đi ngươi phải đi!”

 

“Không đi!” Nam nhân ở trên giường mãnh liệt bá đạo một cách đặc biệt cũng kiên trì.

 

“Đi!”

 

“Không đi!”

 

“Ta bảo ngươi đi thì ngươi phải đi!”

 

“Ta nói không đi chính là không đi!”

 

“. . . . . .”

 

Hai người mắt trừng mắt nửa ngày, thanh niên từ trên người nam nhân mạnh đứng lên, nhảy xuống giường, hung tợn mà giật phắt chăn ra, “Ngươi cút ra ngoài cho ta! Nơi này là phòng của ta!”

 

“Ta hiện tại là nam nhân của ngươi, cho nên đây cũng là phòng của ta! Ta nói không đi sẽ không đi!” Nam nhân cũng mạnh đứng dậy, vỗ ngực quát.

 

“Ngươi. . . . . .” Thanh niên vừa mệt vừa buồn ngủ tức giận đến phát run, hét lớn: “Ngươi này đầu heo! Ngươi là nam nhân của ta thì thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ta muốn đổi ý liền đổi ý! Đây là nhà của ta, ta kêu ngươi cút liền phải cút!”

 

“. . . . . .” Nam nhân lập tức bị hai chữ “đổi ý” kia của thanh niên kích động đến hai mắt đỏ lên, chặn ngang đem thanh niên ôm lấy lên giường, chính mình đè ép lên.

 

“Ngươi muốn cái gì đều đừng nghĩ đến! Đời này ngươi chính là vợ của lão tử!”

 

“Thằng khốn! Heo! ×× lưu manh!” Đồng dạng tức giận đến muốn chết, Tần Dương ở dưới thân nam nhân liều mạng tránh động, vươn móng vuốt cào cấu khắp trên thân nam nhân, đem cánh tay, trong ngực nam nhân cào rách da với năm đường dài rõ ràng.

 

“Ngươi này mèo hoang chỉ thiếu bị thao!” Nam nhân bị thanh niên liều mạng cọ xát, cộng thêm hành động loạn cào chung quanh làm cho dục hoả cuồng nhiên, hai mắt đỏ ngầu xé rách áo ngủ đơn bạc của thanh niên.

 

Các cúc áo bị xé văng tung toé khắp nơi, tiếp theo cái áo ngủ rách nát bị ném xuống dưới. Ngay sau đó là cái quần bị xé thành hai nửa, quần lót màu trắng. . . . . . Chỉ hai ba cái, sàn nhà trong phòng ngủ rơi rụng những mảnh vụn quần áo, mà hai người trên giường từ lâu đã dán vào nhau thành một đoàn.

 

“Ô a. . . . . . Ân. . . . . .” Thanh niên đáng thương bị trở mình ghé vào trên giường, cắp đùi tuyết trắng bị mở rộng thật lớn, hai cánh hoa mông mượt mà bị nam nhân xoa biến thành phiếm hồng. Tiểu huyệt đỏ tươi giữa rảnh mông tối hôm qua mới bị nam nhân hung hăng thao lộng, lần thứ hai bị mở lớn đến bất khả tư nghị, một cự vật màu đen nhét vào trong đó, ra vào liên tục tạo nên sắc thái dâm mĩ nói không nên lời.

 

“Ngươi này con. . . . . . heo. . . . . . khốn. . . . . . a kiếp. . . . . . Vương bát a. . . . . . đản. . . . . . ×× ô. . . . . . Sắc lang. . . . . .” Thanh niên bị nam nhân thao đến không chịu nổi trước sau đong đưa, đứt quãng rên rỉ, đôi môi hồng diễm bị mút sưng đỏ vẫn mắng không ngừng như trước.

 

Nam nhân tại phía sau hắn, mặc kệ hắn mắng như thế nào, chỉ chuyên chú thưởng thức thân thể mỹ vị, thơm ngon trước mắt.

 

Một tay cầm lấy vòng eo mềm dẻo thon gầy của người dưới thân, đầu lưỡi vừa to vừa nóng không ngừng mà liếm hôn khẳng cắn các nơi quanh thân thanh niên, cổ, lưng, cánh tay, cùng với hai cánh hoa mông tuyết trắng mượt mà kia, cự vật dưới thân một khắc cũng không ngừng rất nhanh trừu sáp trong tiểu huyệt tươi đẹp của hắn.

 

Thanh niên bị nam nhân trừu sáp liếm hôn làm cả người tê dại xụi lơ, khoái cảm khắp toàn thân khiến cho hắn mắng càng ngày càng kiều mỵ vô lực, cuối cùng chỉ còn tiêu âm, chỉ còn lại một chuỗi xuyến mị kêu cùng rên rỉ đứt quãng.

 

“Ân. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . .” Thanh niên đầy mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp nguyên bản mở to cũng mất tiêu cự, trở nên sương mù mà hấp dẫn. Môi đỏ mọng của hắn khẽ nhếch, hai tay xé rách drap giường dưới thân, đầu cũng lung tung đong đưa, một bộ dáng mất hồn, bán sống bán chết.

 

“Không. . . . . . muốn. . . . . . A. . . . . .” Khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cho thanh niên cảm thấy không thể thừa nhận, hắn sợ run, hai tay nắm chặt drap giường cũng dùng sức đến trắng bệch.

 

Nam nhân thở hổn hển đem thân mình hắn lật trở lại, đối mặt y, đem cắp đùi xụi lơ của thanh niên bắt tại cánh tay cường tráng của mình, cúi đầu hung hăng ngăn chặn cái miệng của hắn, ở trong miệng hắn lung tung càn quấy. Chỉ có như vậy —— thao hắn, hôn hắn, liếm hắn, làm hắn, con mèo hoang xấu tính này mới có thể an an phận phân nằm ở trong ngực chính mình, làm sao cũng không thể đi, càng không thể mở miệng mắng không ngừng.

 

“Ân ô. . . . . .” Thanh niên hoàn toàn không biết tính xấu của mình là nguyên nhân dẫn phát thú tính của nam nhân, phỏng chừng chỉ đợi đến một ngày nào đó bị nam nhân thao đến một tháng không xuống giường được mới có thể trở nên an phận một chút.

 

Trong phòng, giờ phút này là xuân tình vô hạn. . . . . .

 

Khiến cho một đôi tổ hợp “nồi nào úp vung nấy” này yêu đến dài đằng đẵng đi!

 

Củi khô lửa bốc ——

 

Càng không thể vãn hồi!

 

 

 

HOÀN

Leave a comment