10

Chương 29

“Đợi sau khi quay về Như Ý cốc gặp sư phụ, chúng ta đi tìm chỗ dồi dào nguyên khí thổ và hỏa, bổ sung toàn bộ ngũ hành thuộc tính mà linh căn của đệ không có. Như vậy tốc độ tu luyện của đệ sẽ còn nhanh hơn!”

“Được, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ đi.”

Hai người yêu nhau nắm tay cùng rong ruổi dạo chơi, nghĩ cũng thấy mãn nguyện không gì sánh được!

“Nhưng mà trước đó phải giải quyết xong chuyện ma đạo trước đã, ta cũng không muốn mỗi ngày bị ma tu đuổi theo sau mông.” Ma tu có tiếng là có thù ắt báo, Tào Phẩm không tin chúng bị thiệt lớn mà còn có thể làm như không có gì.

“A, huynh không nói ta cũng suýt quên, chúng ta về Yến gia trước tìm cha ta và mọi người báo lại tình hình thôi!” Mấy ngày nay y đều bế quan tu luyện, ném hết mấy chuyện bên ngoài ra sau lưng, giờ Tào Phẩm nói đến mới nhớ ra.

“Ừm, đi thôi! Mấy người lão tổ tông nghe nói đệ bị thương thì sốt ruột vô cùng, cũng nên trở lại báo tin cho họ.” Tào Phẩm phóng xuất pháp khí, cùng Chung Kỳ Nguyên nhảy lên bay về phía Yến gia.

Dọc theo đường đi như họ sở liệu, hộ vệ Yến gia nghiêm mật lên rất nhiều, họ bị đến ba người ngăn lại kiểm tra.

“Tình hình như không tốt lắm!” Chung Kỳ Nguyên nói nhỏ.

Tào Phẩm gật đầu tán thành, không khí tràn ngập cảm giác căng thẳng của cuộc đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Hai người tới gặp Yến gia lão tổ trước, dù sao cũng đã mượn chỗ của người ta tĩnh dưỡng. Sau khi khách khí qua lại mấy câu với Yến gia lão tổ, hai người cáo từ đi ra, tới thẳng lầu các Chung gia đang ở.

“Nguyên nhi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc các con trở về.”

Thấy Chung Kỳ Nguyên bình an vô sự, hai người trưởng bối Chung gia mới có thể thở ra một hơi.

“Nguyên nhi đã khiến lão tổ tông và phụ thân lo lắng rồi!” Lời nói đầy quan tâm của Chung gia lão tổ và Chung phụ khiến Chung Kỳ Nguyên có chút bất ngờ, có Tào Phẩm bên người theo lý không cần quá căng thẳng chứ!

“Nguyên nhi, con thu dọn một chút, ngày mai hãy rời Yến gia bảo cùng Tào tiểu hữu.” Chung gia lão tổ trầm giọng nói.

“Gì cơ?”

Chung Kỳ Nguyên và Tào Phẩm đều thất kinh, quá đột ngột! Rời Yến gia bảo, là muốn bọn họ đi đâu?

Chung gia lão tổ thở dài, “Đây là một cố sự rất dài, các con ngồi xuống từ từ nghe ta nói đi!”

Tu luyện từ thuở ban đầu đã chia thành hai loại, tu tiên và tu ma.

Tu tiên chính là lấy phi thăng tiên giới làm mục đích cuối cùng, mà tu ma cũng có thể phi thăng nhưng là lên Ma giới.

Khác biệt lớn nhất của tu tiên và tu ma nằm ở tốc độ tu luyện. Tu ma ở tu luyện tảo kì (kì đầu tiên) là dựa vào tà môn ma đạo, tốc độ tu luyện cực kì nhanh, nhưng tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma cũng vô cùng cao. Tu tiên thì không vậy, tu tiên chú ý đến tuần quy đạo củ (khuôn phép, nền nếp cũ), tốc độ tu luyện tảo kì chậm nhưng nền tảng vững chắc, không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng con đường tu luyện, trăm sông đổ về một biển, dù chính đạo tu tiên hay ma đạo tu ma, dù tốc độ tu luyện nhanh hay chậm, không thay đổi đều cần lượng lớn tài nguyên để tu luyện.

Linh sơn bảo địa trên thế gian có mấy nơi, sao có thể thỏa mãn nhu cầu của đông đảo tu sĩ?

Chính đạo và ma đạo đều muốn gắng hết sức để có được càng nhiều tài nguyên tu luyện, thế nên cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên không thể tránh được nổ ra!

Chiến đấu giằng co mấy năm, hai bên tử thương vô số, nhưng đều cắn chặt răng không chịu nhượng bộ, rất có tinh thần thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.

Cuối cùng, bởi mấy năm chiến tranh liên tục, nguyên khí trời đất đều bị phá hỏng quá nghiêm trọng, kinh động đến cả nhất giới chi chủ (người đứng đầu một giới).

Nhất giới chi chủ tức giận, hung hăng trách cứ thủ lĩnh hai bên chính ma một trận, cưỡng chế hai bên ngừng chiến, lại phái sứ giả đến phân phối tài nguyên một lần nữa.

Từ đó về sau, hai bên chính ma lấy sông Hoài làm ranh giới, chính đạo ở phía Nam sông Hoài, ma đạo ở phía Bắc sông Hoài, cả hai đều tự giác phân chia không quấy rối đối phương.

“Nhất giới chi chủ?” Chung Kỳ Nguyên mở to mắt, đây là lần đầu tiên y nghe đến danh xưng này.

“Các con còn nhỏ tuổi, không biết cũng chẳng lạ.” Chung gia lão tổ giải thích, “Nhân giới chúng ta chỉ là một trong số rất nhiều giới, theo ta được biết còn có linh giới, yêu giới, thú giới, Tu La giới cùng nhân giới chúng ta là đồng cấp về tầng giới, tiên giới mà chúng ta thường nói là thượng giới, là tầng giới bậc cao của chúng ta. Mỗi một giới đều có một giới chủ, giới chủ này chính là chủ nhân của một giới, tất cả mọi vật trong giới đều tuần hoàn theo quy củ của Người. Giới chủ không bao giờ can thiệp vào chuyện trong giới, chỉ có một điều giới chủ muốn mọi người trong giới đều phải tuân thủ nghiêm ngặt, đó là không được phá hỏng cân bằng của nguyên khí.”

Chiến tranh hai bên chính ma khiến Nhất giới chi chủ trách cứ bởi chiến đấu quá kịch liệt, có thể làm nguyên khí trong trời đất mất đi cân bằng.

Nhất giới chi chủ đứng ra điều đình, cuộc chiến của hai bên chính ma rốt cuộc tạm thời kết thúc.

Nhưng thời gian trôi qua, hơn mười năm qua đi, nguyên khí bị thương tổn trong cuộc chiến năm đó dần khôi phục lại, một số người có dã tâm lại bắt đầu không chịu được nhàn rỗi, đem chủ ý đánh đến bờ sông bên kia.

Người bên kia chắc chắn cũng không phải đèn dầu cạn, hăng hái phản kích, chiến tranh lại nổ ra —

Nhưng đã có vết xe đổ, lần này chiến đấu hai bên đều rất ăn ý khống chế trong phạm vi nhất định.

Cứ như vậy, chính đạo cùng ma đạo hai bên lâu năm đối địch, cứ mười tám năm lại đấu một trận, khoảng trăm năm sau lại đánh lớn một trận.

Tính theo thời gian, đã cách lần cuối khai chiến cùng ma đạo hơn một trăm hai mươi năm. Mấy năm nay, ma đạo bên kia phát triển rất mạnh, yêu cầu về tài nguyên cũng ngày càng tăng. Các môn phái vì tranh đoạt tài nguyên đều liên tiếp tranh đấu, tài nguyên tu luyện khan hiếm khiến họ phải dời tầm mắt sang phía chính đạo bên này.

Một số nguyên anh lão quái đã sớm nhìn ra manh mối dự định của ma đạo, nhưng họ không ngờ ma đạo đã duỗi tay vào sâu như vậy, đến nguyên anh tu sĩ của chính đạo cũng có người của chúng.

Những người nhạy cảm một chút đã ngửi thấy mùi vị bất thường, công kích của ma đạo lần này khả năng quy mô không nhỏ.

“Chiến đấu rất khắc nghiệt, trên chiến trường không ai quản ngươi là thiên linh căn hay cái gì căn, bảo toàn tính mệnh mới là quan trọng nhất. Thế nên, ta và phụ thân của con đã thương lượng, con là hi vọng của Chung gia chúng ta, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, chúng ta quyết định để con rời đi, rời xa trận chiến này.”

“Hơn nữa —“ Chung gia lão tổ chuyển đề tài, nói với Tào Phẩm, “Tào tiểu hữu, sư môn của cậu hẳn đã cấm tham gia vào tranh đấu của các môn phái đúng không!”

Chung gia lão tổ xem ra biết rất rõ về sư môn của Tào Phẩm.

Sau khi Tào Phẩm thừa nhận, ông tiếp tục nói, “Nguyên nhi, con là bầu bạn của Tào tiểu hữu, cũng coi như một nửa là người của sư môn cậu ấy, con lại càng không được tham gia vào lần tranh đấu này.”

“Thế nhưng —”

Chung gia lão tổ khoát khoát tay, “Không được thế nhưng, con cho rằng chỉ có Chung gia chúng ta làm như vậy sao? Con sai rồi, môn phái nào cũng đều làm như vậy, để đệ tử trẻ tuổi tư chất tốt rời đi, đó là chứng minh mỗi phái truyền thừa sau đại chiến có thể tiếp tục kéo dài. Chung gia chúng ta không chỉ có con, mấy huynh đệ trong tộc của con ta cũng gửi thư cho người đưa bọn chúng đến nơi an toàn. Đại quân của ma đạo hiện giờ đã áp sát, con không cần nghĩ nhiều nữa, ngày mai lập tức rời đi. Ta đã nhất trí với Yến lão đầu, mượn truyền tống trận bí mật của họ đưa con và Tào tiểu hữu rời khỏi Yến gia.”

Chương 30

Chung Kỳ Nguyên cúi đầu không nói gì, đạo lý lão tổ tông nói y đều hiểu rõ, nhưng y được Chung gia nuôi nấng nên người, Chung gia là một thành viên trong phe chính đạo, hiện giờ là thời điểm then chốt chính đạo cần người nhất y lại rời đi —

“Con không cần hổ thẹn hay thấy có lỗi với chính đạo, thực ra các trưởng lão chính đạo chúng ta đã an bài nhiệm vụ cho con, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là đã cống hiến lớn nhất cho chính đạo rồi.”

“Nhiệm vụ?”

Nhiệm vụ gì quan trọng như vậy? Chung Kỳ Nguyên cảm thấy thật hiếu kì.

Y được biết trong chính đạo có một luật bất thành văn, phàm là ai đó lập được cống hiến đặc biệt có thể có một quyền miễn trừ nhất định. Như tình huống hiện tại của y, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ các trưởng lão giao, y có thể được miễn ra chiến trường.

Xem ra, đây là biện pháp lão tổ tông nghĩ ra cho y để vẹn cả đôi đường, an bài cho y một nhiệm vụ tương đối an toàn, để y có ít nhiều cống hiến cho chính đạo, không để y phải cô phụ tài bồi chính đạo dành cho y nhiều năm.

“Là nhiệm vụ kiểu nào thế ạ?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.

“Nhiệm vụ hộ tống. Vừa rồi ta không phải đã nói không ít môn phái muốn đưa đệ tử ưu tú của mình rời đi sao? Con cần đưa những người này đến nơi được chỉ định an toàn.”

Bởi những đệ tử này tuy ưu tú nhưng đại đa số tuổi còn rất nhỏ, tu vi đều tương đối thấp, thế nên cần trưởng bối tu vi cao thâm hộ tống những hạt giống tốt này đến nơi an toàn. Những đứa trẻ được ủy quyền cho Chung Kỳ Nguyên hộ tống đều là con em của tứ đại gia tộc, bọn chúng được tính toán đưa đi Giang Nam. Trước khi chiến tranh với ma đạo, những đứa trẻ này phải sinh hoạt trong thế giới phàm tục ở Giang Nam như một con người bình thường.

“Con đưa bọn chúng đến trạm dịch cách thành Hàng Châu ba mươi dặm, tứ đại gia tộc sẽ cho người tới chờ ở đây, con chỉ cần đưa người đến chỗ có người chờ là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

Chung gia lão tổ quay về phía Tào Phẩm nói: “Tào tiểu hữu, lúc trước cậu đã nói, Chung gia gặp nạn cậu sẽ không đứng ngoài. Hiện giờ, ta van cậu, giúp Nguyên nhi hoàn thành nhiệm vụ này, đó chính là trợ giúp lớn nhất với Chung gia rồi.”

Tào Phẩm dở khóc dở cười sờ sờ mũi, hóa ra lão già này đã sớm có chủ ý mới cho họ tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhiệm vụ này vừa nghe thì chẳng có gì nguy hiểm nhưng kì thực trách nhiệm rất lớn, giao tương lai của cả tứ đại gia tộc vào tay Chung Kỳ Nguyên. Nếu hoàn thành, dĩ nhiên thật đáng mừng, nhưng nếu bất hạnh thất thủ, Nguyên Nguyên sẽ thành tội nhân thiên cổ rồi. Thế nên, nhiệm vụ nhìn như chẳng có gì nguy hiểm này mới có thể có thù lao hậu hĩnh thế.

Mà Chung gia lão tổ biết rõ để Chung Kỳ Nguyên làm người hộ tống, trên thực tế người thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ lại chính là nguyên anh tu sĩ hắn đây.

“Trước đây ta đã hứa, khẳng định sẽ thực hiện. Nếu lão tổ tông đã an bài Nguyên Nguyên đi Giang Nam, ta cũng ngại gì đi một chuyến!”

Có những lời này của Tào Phẩm, trái tim đang treo lơ lửng trên không của Chung gia lão tổ và Chung phụ cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

Chung Kỳ Nguyên có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hay không, then chốt chính là ở Tào Phẩm. Giờ hắn đã gật đầu, chuyện đưa người đi an toàn cũng đã không còn vấn đề gì nữa rồi!

Một luồng bạch quang gai mắt hiện lên, vách núi vốn không một bóng người xuất hiện hơn mười bóng người.

“Kỳ Nguyên biểu ca, chúng ta phải đi đâu?”

Tào Phẩm phiền muốn chết, không nghĩ tới trong đám người Yến gia muốn đưa đi còn có cả cái đuôi Yến Hiểu này. Dọc đường đi cứ quấn lấy Nguyên Nguyên nói hết cái nọ đến cái kia, hại hắn không có không gian riêng ở chung với Nguyên Nguyên.

Chung Kỳ Nguyên lắc đầu, “Đi đâu mấy đứa sẽ biết thôi.”

Không muốn xảy ra khủng hoảng không đáng có, trước khi tới nơi những đứa trẻ này cũng không biết bọn chúng phải đi đâu, gia tộc chỉ nói cho bọn chúng đi thí luyện, đến đâu thí luyện, thí luyện cái gì lại không nói.

“Phải bao lâu nữa mới đến?” Một cô bé mười lăm mười sáu lên tiếng hỏi.

Bọn họ đã đi liên tục năm ngày đường, những đứa trẻ xuất thân từ đại gia tộc này từ nhỏ được phát hiện mang linh căn đã luôn ở trong gia tộc tu luyện. Tuy cũng không phải an nhàn sung sướng gì nhưng vẫn cơm no áo ấm, đã bao giờ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất thế này, đứa nào cũng kêu khổ không ngớt.

Bấm đốt tay tính đi tính lại, Chung Kì Nguyên nói: “Suôn sẻ thì khoảng ba bốn ngày nữa sẽ tới nơi, mấy đứa hãy kiên trì thêm một chút.”

Theo địa đồ lão tổ tông đưa, bọn họ đã tới khu vực Giang Nam, còn cách đích đến không xa nữa. Nhưng cũng có tin xấu, truyền tống trận bọn họ vừa sử dụng đi xa nhất cũng chỉ có thể đi tới đây, hơn nữa, để che giấu thân phận là người tu tiên nên lộ trình còn lại bọn họ không thể cưỡi phi hành pháp khí, chỉ có thể đi bộ mà tới.

Chung Kỳ Nguyên vẫn luôn nghĩ có chút lo sợ không thôi, dọc đường đi mọi chuyện an ổn đến khó tin. Với cơ sở ngầm của ma đạo, không thể không phát hiện ra nhóm người đông thế này, nhưng tới giờ ma đạo bên kia ngay cả cá nhỏ cũng không thấy, lẽ nào tiền tuyến bên kia đã phát sinh đại sự gì rồi?

Quá an ổn trái lại càng khiến người ta căng thẳng.

“Không nên nghĩ quá nhiều, mau đưa người đến địa điểm thôi, tới nơi đó rồi vứt mấy đứa này trong thế tục, dù ma đạo có mánh khóe thông thiên cũng không cách nào trong biển người mênh mông tìm ra vài người thế này được.” Tào Phẩm hiểu được nỗi lo của Chung Kỳ Nguyên, so với cứ ở đây mà miên man suy nghĩ, không bằng nhanh nhanh một chút đưa người đi an toàn, cũng coi như giúp đỡ chính đạo một tay.

“Ừ, đúng vậy!” Kiên quyết gật đầu, Chung Kỳ Nguyên ghìm cương bảo bản thân đừng nghĩ loạn nữa, “Trông bọn chúng cẩn thận, ma đạo tốt nhất là không đuổi theo. N”ếu dám đến, tới một người ta giết một người, đến hai người ta giết hai người.”

Hơn mười một hài tử cũng bị hào khí của Chung Kỳ Nguyên ảnh hưởng, gào thét đòi chém giết ma đạo cho chúng khóc cha gọi mẹ.

“Ngươi? Ngay cả Trúc Cơ còn không đến, đã muốn động thủ với ma tu? Đến lúc đó người thua còn không biết nha!”

“Hừ, đừng nói như thể ngươi là Trúc Cơ ấy, ngươi cùng ta cũng không phải tám lạng nửa cân.”

“Ngươi ──”

“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, chạy nhanh nhanh chút đi, trước khi mặt trời lặn mà chưa ra khỏi ngọn núi này thì phải ngủ ngoài một đêm nữa đấy.”

Chung Kỳ Nguyên nghe bọn nhỏ cãi nhau mà đau cả đầu, mấy đứa nhỏ trạc tuổi nhau, tư chất tương tự nên việc gì cũng không tránh khỏi phân tranh cao thấp. Chỉ đáng thương Chung Kỳ Nguyên, mỗi lần đều phải vội vàng giải hòa, nếu không tụi nó sẽ đánh nhau không dứt.

Tào Phẩm ở một bên xem chuyện vui không thèm lên tiếng, bị Chung Kỳ Nguyên lườm cháy cả mắt.

Người này, tâm địa thối nát hết rồi! Bình thường bày ra bộ dạng lưu manh trước mặt y, bây giờ thì chưng ra vẻ cao thâm khó lường, nhìn y bị bọn nhỏ quấy đau đầu hắn cũng không giúp đỡ.

“Đi thôi!” Xem đủ trò rồi, Tào Phẩm bỏ lại hai chữ, dẫn đầu đi trước.

Bọn nhỏ sợ hắn, ở trước mặt hắn thở mạnh cũng không dám, hắn nói đi không ai dám nói không, đều ngoan ngoãn lẽo đẽo đi sau.

Chung Kỳ Nguyên chọn chỗ khuất mắt bọn nhỏ nhéo hắn một phát, nhỏ giọng mắng, “Sao không làm sớm hơn hả?”

Dọc đường đi, y phải giải đáp thắc mắc của bọn nhỏ, còn phải giảng hòa khi chúng khắc khẩu đánh nhau, lại còn phải hoạch định lộ tuyến, trong lòng còn lo lắng không biết ma đạo có đuổi theo không. Y lao lực quá độ rồi mà người này trước sau vẫn nhàn nhàn nhã nhã.

“Không phải vì ta thấy đệ hiền huệ hiếm có như vậy, không đành lòng cắt đứt ── Í!” Thắt lưng bị nhéo một cái, làm hắn đau trợn mắt thở dốc.

Hắc hắc, không có việc gì, đánh là thương mắng là yêu, vợ nhéo càng tàn nhẫn, chứng minh càng thương hắn!

Chương 31

Lữ trình bình yên được ba ngày.

Trên quan đạo, hai cỗ xe ngựa chậm rãi tiến lên, bên trong xe ngựa im lặng không có nửa điểm nói chuyện hay thanh âm truyền đến.

Sáng tinh mơ, sương sớm chưa tán đi, mấy tia nắng ban mai mới vừa chạm mặt đất, đây là thời khắc nguyên khí trời đất nồng hậu nhất, là người tu luyện sao có thể bỏ qua?

Trên xe ngựa, toàn bộ nhắm mắt ngồi xếp bằng, tận lực hấp thụ nguyên khí trời đất.

Đột nhiên ──

Lỗ tai Tào Phẩm khẽ động, phút chốc mở mắt.

“Bằng hữu nếu tới, sao không đi ra, cần gì giấu đầu giấu đuôi như bọn chuột nhắt?”

“Ha ha, môn chủ nói quả nhiên không sai, tiểu tử này thật khó lường.” Tiếng cười quái dị xé gió từ rừng rậm phía trước truyền đến.

“Môn chủ? Không biết môn chủ các hạ vừa nhắc đến có phải là lão già bị ta quay vòng vòng không?” Tào Phẩm khẽ nhíu lông mi, thờ ơ hỏi.

“Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ, hôm nay lão phu thay mặt môn chủ giáo huấn ngươi. Xông ra cho ta!” Người nọ ra lệnh một tiếng, từ trong rừng hơn mười hắc y nhân lao ra, nhắm đến xe ngựa.

Hắc y nhân còn cách xe ngựa mấy chục trượng, nhưng sát khí sắc bén đã làm cho ngựa kinh hách, hí vang chổng bốn vó loạn đá. Bọn nhỏ không kinh nghiệm bị dọa cho hoảng loạn thất thố.

“Hừ, muốn giáo huấn chúng ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã.” Tiếng hừ lạnh, băng lăng đầy trời bắn vào hắc y nhân.

Băng lăng do sơ cấp băng phù biến thành, lực công kích không mạnh mẽ, nhưng thắng nhờ số lượng nhiều, kết hợp thành tường băng cản hắc y nhân.

“Không tồi không tồi, lần đầu tiên luyện chế phù lục mà có kết quả như vậy, lợi hại quá à.” Tào Phẩm tán thưởng.

Chung Kỳ Nguyên đắc ý hất hàm, “Đương nhiên, còn không biết ta là ai sao!”

Dọc đường đi, y học chế phù với Tào Phẩm, sau khi thất bại vô số lần, cuối cùng chậm rãi thành công làm ra sơ cấp phù lục. Đang muốn tìm người thử lại gặp đám hắc y nhân tự dâng đến cửa, Chung Kỳ Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua vật thí nghiệm trời ban như thế.

Băng phù thuộc tính thủy, y vừa vặn là thủy linh căn, gia tăng công lực đối với phù lục, cho nên sơ cấp phù lục y dùng lại mơ hồ có công lực của trung cấp phù lục, sao y không đắc ý cơ chứ!

“Lũ khốn vô dụng, sơ cấp phù lục cũng không đối phó được!” Người trong rừng cây thấy hắc y nhân bị tường băng ngăn trở, nhất thời tức giận mắng to.

Nhưng tức giận mắng vẫn mắng, vị nhân huynh cũng ra tay.

Quả cầu lửa chói mắt nổ giữa không trung, vô số đóa hoa lửa bay xuống tường băng, tường băng bị hoa lửa cắn nuốt tan chảy.

“Yến Hiểu, chiếu cố đệ muội, đi ra sau ta nhanh lên.” Chung Kỳ Nguyên một bên phân phó Yến Hiểu, một bên chém ra càng nhiều băng phù chống cự hoa lửa.

Tào Phẩm đã kích động tiến vào rừng cây, giao đấu cường địch. Không có người trong rừng viện trợ, hoa lửa bị ngăn chặn rất nhanh, hắc y nhân lần nữa bị tường băng ngăn cản ở bên ngoài.

Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng “Binh binh bàng bàng”, có thể thấy được bên trong chiến đấu kịch liệt biết bao nhiêu.

Chung Kỳ Nguyên lo lắng xung quanh lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong rừng cây. Y không lo lắng Tào Phẩm, y rất tự tin năng lực của Tào Phẩm. Y lo lắng không biết trận chiến này khi nào kết thúc? Bọn họ bên này toàn là hài tử non nớt, mà đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, nếu Tào Phẩm bên kia không kết thúc nhanh qua đây viện trợ y, chỉ dựa vào y chắc không cách nào ngăn chặn mười mấy sát thủ này trong thời gian dài được.

Đám thiếu gia tiểu thư chưa từng nhìn thấy chém giết này, không chỉ không thể giúp mà còn nhát gan khóc thét.

Chung Kỳ Nguyên trong lòng cảm thán, mấy tháng trước khi y rời Chung gia cũng chẳng mạnh mẽ hơn tụi nó tí nào, giống được mỗi chuyện lần nào gặp địch chỉ biết đứng đơ như mộc nhân, từ đánh nhau đến dọn dẹp tất cả đều nhờ Tào Phẩm.

Đã trải qua không ít trận đấu, mặc dù y cũng không dám tự nhận bản thân giỏi giang gì vì hầu hết là nhờ Tào Phẩm hỗ trợ, nhưng còn hơn lúc đầu, ít nhất y có thể tự bảo vệ mình chứ không cần Tào Phẩm phải phân tâm chiếu cố y.

Trách không được cổ nhân nói, đọc ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, xem ra không có sai. Y cảm thấy rời Chung gia mấy tháng đã học hỏi được hơn hai mươi năm qua khổ luyện.

“Ầm!”

Một tiếng nổ từ trong rừng cây truyền đến, tất cả mọi người không tự chủ được mà ngừng tay, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

“Ghê tởm ──” Thanh âm khàn khàn không cam lòng, xem ra thắng bại đã phân.

“Bằng công phu như ngươi mà muốn giáo huấn ta?” Tào Phẩm kiêu ngạo làm cho người ta hận không thể đánh hắn một trận.

“Tiểu tử, ngươi cho rằng đánh bại ta là toàn thắng sao? Hắc hắc, ngươi quá ngây thơ rồi, ta sẽ phục kích ở đây nếu chưa chuẩn bị vẹn toàn sao?” Trung niên nam tử gầy còm tự tin.

Tào Phẩm nhíu mi, bất an càng lúc càng lớn, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến lưng hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng bây giờ cũng không thể yếu thế, hắn cười lạnh nói, “Ngươi còn thủ đoạn gì cứ việc đem ra hết đi, đến tối nay thủ đoạn thông thiên gì cũng chôn vùi dưới đất thôi.”

“Ha ha, tiểu tử, ngươi nhìn chung quanh ngươi đi, có lẽ ngươi sẽ muốn chui dưới đất đó!”

Tào Phẩm trong lòng cả kinh, mới phát hiện không biết từ lúc nào đám hắc y nhân bao vây Chung Kỳ Nguyên đã đứng vây hắn, mỗi người cầm một cây cờ màu đen to một xích(*) vuông, hơn nữa vị trí bọn họ đứng là có chủ ý, rõ ràng đây chính là trận pháp mười tám người tạo thành.

(*)Xích: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét

Nam tử gầy còm phun ra một cây cờ nhỏ, cắn đầu lưỡi, máu tươi bắn lên lá cờ, cây cờ lập tức biến lớn, giống như những lá cờ kia dài chừng một xích.

“Cờ Chiêu Hồn?”

Đồng tử Tào Phẩm co rút lại, trong miệng nói nhỏ.

“Tiểu tử có mắt. Không sai, là Chiêu Hồn La Sát Trận, nếu xông ra Chiêu Hồn La Sát Trận của Huyền Âm Môn chúng ta, sẽ làm trận phát nổ. Đến đây đi, cho lão phu lĩnh giáo thần thông của ngươi đi!”

Tào Phẩm không nói hai lời, một chưởng đánh tới.

Nam tử gầy còm thân hình chợt lóe, xuất hiện cách đó ba trượng.

Thay hình đổi vị? Không có khả năng! Tào Phẩm trong lòng kinh hãi, phải là nguyên anh hậu kỳ mới có thể dùng được pháp thuật này.

“Thần kỳ quá phải không ? Xem ngươi không còn sống được bao lâu nữa nên ta nói cho ngươi một bí mật, điều lợi hại nhất của Chiêu Hồn La Sát Trận nằm ở chỗ đó, nó có thể gia tăng tu vi người lập pháp, mười tám người này toàn bộ là tu vi hậu kỳ của Trúc Cơ, hơn nữa cờ đen trên tay bọn họ, mỗi một cái tương đương tu vi sơ kỳ. Toàn bộ tu vi trong trận pháp tụ tập trên người ta, bây giờ ta có được tu vi nguyên anh hậu kỳ, ha ha, ngươi cho rằng nguyên anh của ngươi có thể đánh thắng nguyên anh hậu kỳ sao?” Nam tử gầy còm đắc ý cười ha ha.

Tào Phẩm hừ lạnh, “Đánh thắng hay không phải đánh mới biết, da trâu ngàn vạn lần không nên thổi căng.”

Móng tay hắn bỗng nhiên dài ra như năm lưỡi dao mảnh, đầu ngón tay lóe sáng, vừa nhìn là biết hắn đang sử dụng bí kỹ. Hắn đạp chân, cả người như mũi tên bay vào nam tử gầy còm, tốc độ cực nhanh.

“Không biết sống chết.” Nam tử gầy còm chửi nhỏ, thi triển cờ đen trong tay, đánh với Tào Phẩm.

Chỉ một thoáng, bạch quang hắc ảnh, đánh đến thiên hôn địa ám ──

Chương 32

Chung Kỳ Nguyên thấy hắc y nhân đột nhiên lui lại, y cảm thấy không ổn. Tường băng ngăn chặn hắc y nhân khi nãy, lúc này lại là chướng ngại ngăn mình, chờ đến khi y hóa giải tường băng, truy tiến vào rừng cây, chứng kiến cảnh tượng này ──

Mười tám hắc y nhân đứng yên cúi đầu, trong tay nắm một cây cờ đen, bọn họ như người chết, hoàn toàn bất động

Chung Kỳ Nguyên xuất thủ công kích hắc y nhân, nhưng băng lăng bay tới còn cách hắc y nhân nửa thước liền rơi xuống trên mặt đất, xem ra có vòng bảo hộ bọn họ.

Ở trong vòng vây, Tào Phẩm cùng nam tử kia thắng bại chưa rõ.

Chung Kỳ Nguyên cắn chặt môi dưới, nhíu mi, bởi vì song tu nên y cùng Tào Phẩm luôn có linh cảm tương ứng rất thần kỳ, y có thể cảm được tình hình của Tào Phẩm không tốt.

Y từng xem Tào Phẩm đánh qua nhiều trận như vậy, đây là lần đầu tiên gặp hắn sử dụng bí kỹ. Người tu luyện ai cũng biết, bí kỹ mặc dù có thể tạm thời tăng chiến lực, nhưng gây áp lực cho thân thể rất lớn, không thể sử dụng trong thời gian dài, hơn nữa sau đó phải tĩnh dưỡng một thời gian mới không hại thân.

Trong lòng tính toán một chút, Chung Kỳ Nguyên xoay mình chạy ra rừng cây.

Ngựa đã hết chấn kinh, Yến Hiểu vẻ mặt khẩn trương đứng chờ bên cạnh xe, bọn nhỏ vây chặt lấy hắn.

Chung Kỳ Nguyên đi qua, lấy tất cả phù lục trong túi ra, nhét vào tay Yến Hiểu, “Yến Hiểu, quãng đường còn lại biểu ca không thể đi cùng mấy đứa, đệ giúp biểu ca, đưa các đệ muội đến trạm dịch cách thành Hàng Châu ba mươi dặm, nơi đó sẽ có người tiếp ứng mấy đứa.”

“Biểu ca, các huynh ──”

“Không nên nói nhiều, mấy đứa đi nhanh đi, ta cùng Tào Phẩm ngăn chặn bọn họ, chỗ phù này đệ cầm theo, để ngừa vạn nhất. Mấy đứa đi nhanh thì trước khi mặt trời lặn sẽ tới nơi, đến đó là an toàn rồi.”

Yến Hiểu biết lưu lại cũng không giúp được gì, cho dù không muốn vẫn nghe theo Chung Kỳ Nguyên an bài, điều khiển xe ngựa, mang theo một đám nhóc rời đi.

Chờ bọn Yến Hiểu đi rồi, Chung Kỳ Nguyên trở lại rừng cây.

Lúc này, tình thế trong vòng chiến thay đổi lớn, nam tử gầy còm phất cở đen mây đen vù vù kéo tới tạo thành cái lồng nhốt Tào Phẩm bên trong.

Mây đen có khả năng hấp thu năng lực, Tào Phẩm bị giam trong đó linh lực không ngừng bị hút đi, suy yếu không ít.

Chung Kỳ Nguyên khẩn trương, khí tức Tào Phẩm càng ngày càng yếu, mà y chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không vào được bên trong trận pháp.

“Nguyên Nguyên, đệ mau đi ──” Phát hiện Chung Kỳ Nguyên đứng ngoài trận, Tào Phẩm cũng nôn nóng, đáng chết, sao y còn ở đây? Đối thủ lần này ngay cả hắn cũng không đối phó được, Nguyên Nguyên ở lại chịu chết sao?

“Ha ha, không cần lo lắng, giải quyết ngươi xong sẽ đến y, không ai chạy thoát đâu.” Nam tử gầy còm cười điên cuồng gào thét.

“Muốn giải quyết ta cũng không dễ như vậy đâu, đừng mơ tưởng động đến một cọng tóc gáy của vợ ta.” Tào Phẩm giận dữ, Nguyên Nguyên là người trong lòng hắn, an nguy của Nguyên Nguyên còn quan trọng hơn tính mạng hắn.

Nam tử gầy còm nghe vậy cuồng tiếu, “Ngươi đã sa cơ lỡ vận, ngươi còn có năng lực gì bảo vệ vợ ngươi, hay là trái lại khoanh tay chịu trói, khỏi đau đớn nhiều đi!”

Hắn càng dùng sức phất cờ đen, đưa tới càng nhiều mây đen, trong những đám mây đen ấy, ảnh quỷ ẩn hiện, vô số đầu lâu xương cốt giương nanh múa vuốt đánh về phía Tào Phẩm.

Cờ Chiêu Hồn, đúng như tên gọi, chính là dùng một số lượng lớn linh hồn để luyện thành, trong cờ tích tụ oán khí của các oán linh, bọn linh này đã không còn ý thức lúc sống, một khi bị thả ra sẽ tự động công kích vật sống chung quanh.

Chung Kỳ Nguyên chứng kiến đám đầu lâu xương cốt tấn công Tào Phẩm, nhất thời sợ đến tâm nứt ra. Oán linh trong cờ Chiêu Hồn nhiều vô số, liên tiếp công kích Tào Phẩm, mệt cũng mệt chết Tào Phẩm rồi, huống chi còn có địch nhân nguyên anh hậu kỳ theo dõi chăm chú.

Như vậy không được, nhất định phải nghĩ biện pháp phá trận. Nam tử gầy còm có lợi thế nhờ trận pháp này thôi, nếu phá được trận phá, nam tử gầy còm chắc chắn đánh không lại Tào Phẩm.

Làm sao phá?

Trận pháp có vòng bảo hộ, y thậm chí không thể vào trận được. Tiến vào còn không được thì làm sao phá đây?

Đúng rồi! Chung Kỳ Nguyên linh cơ vừa động, tụi đầu lâu xương cốt không phải tự động công kích vật sống sao? Y cũng là vật sống, y có thể thử dụ dỗ đầu lâu xương cốt đến công kích y! Trận pháp luôn luôn vào khó ra dễ, y muốn đi vào rất khó, nhưng nếu dụ đầu lâu xương cốt ra thì rất dễ. Chỉ cần có một xương cốt bay ra đã gây lỗ hổng trên trận, y có thể lợi dụng lỗ này để vào.

Việc này không thể chậm trễ, y lập tức hành động. Y vung chủy thủ lên đâm thật sâu vào cánh tay mình, máu tươi từ vết thương tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi tí tách trên mặt đất, hòa trong bùn lầy.

“Nguyên Nguyên, đệ làm gì vậy?” Tào Phẩm lớn tiếng rống giận. Hắn vừa bức lui một đầu lâu xương cốt, quay đầu lại thấy Chung Kỳ Nguyên đâm cánh tay mình, máu tươi tuôn chảy làm hắn đau lòng thiếu chút nữa hít thở không thông. Mất một giọt máu cũng làm giảm tu vi, nhiều máu thế kia, sau này còn phải tu luyện bao lâu mới hồi phục được? Hơn nữa, vết thương kia, có cần cắt sâu như vậy không? Một nhát này so với chính hắn bị thương còn đau đớn hơn.

Chung Kỳ Nguyên không để ý Tào Phẩm rống giận, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn đám đầu lâu xương cốt.

Mới đầu, đầu lâu xương cốt hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trước sau vẫn nhắm về phía Tào Phẩm, nhưng từ từ có một vài xương cốt chần chờ rồi không theo bọn khác tấn công Tào Phẩm nữa, mà rẽ hướng nhắm đến Chung Kỳ Nguyên ngoài trận.

Thành công rồi! Chung Kỳ Nguyên vui mừng, y không đoán sai!

Y vốn nghĩ trận pháp này ngăn cách khí tức bên ngoài, cho nên y là vật sống đứng gần như thế mà đám đầu lâu xương cốt không chú ý đến, chỉ chằm chằm tấn công Tào Phẩm.

Không sao, ta không tin ngươi thể ngăn cách mùi máu tươi. Đối với oán linh, lực hấp dẫn của máu tươi lớn không cách nào tưởng tượng, cho nên Chung Kỳ Nguyên làm cho máu tươi hòa vào bùn đất, truyền vào bên trong trận pháp.

Kế hoạch của y thành công, không ít đầu lâu xương cốt đã theo mùi máu tươi, bay tới chỗ y.

“Quay lại, không được đi ra ngoài!” Nam tử gầy còm hốt hoảng, hô to gọi bọn chúng trở về. Nhưng hắn đang làm phép thả oán linh đối phó Tào Phẩm, nửa bước cũng không thể di chuyển, một khi phân tâm, rất dễ bị oán linh phản. Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đầu lâu xương cốt bị một chút máu hấp dẫn bay ra khỏi trận pháp.

Đám đầu lâu xương cốt đó không còn nghe theo lời nam tử gầy còm, bay đến tấn công Chung Kỳ Nguyên.

Mười bước, chín bước, tám bước, bảy bước…

Ngay khi đầu lâu xương cốt ra khỏi trận pháp, Chung Kỳ Nguyên phóng băng, đông bọn chúng thành từng khối, rồi lách mình tiến vào lỗ hổng tiến vào trận pháp.

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment