8

Chương 25.

So sánh chiến lực hiện tại: Đối phương nguyên anh hai, phe mình nguyên anh một, kết đan một.

Rõ ràng, nếu thực sự chiến đấu phe ta nhất định thất bại không nghi ngờ.

Mà nếu muốn khiến chính đạo tin tưởng hai vị trưởng lão là gian tế, phương pháp hữu hiệu nhất chính là bắt người lại, đó là chứng cứ vô cùng xác thực.

Nhưng thật đáng buồn, đánh, khẳng định đánh không thắng. Tào Phẩm có lợi hại hơn, công pháp có nghịch thiên hơn cũng tuyệt đối không có khả năng lấy một địch hai, càng đừng nói đến bắt người.

Tìm người hỗ trợ, cũng không được! Họ hiện tại trốn dưới lòng đất, muốn động cũng không dám động, chỉ sợ khẽ động sẽ bị hai gã nguyên anh phát hiện, lúc đó ngược lại sẽ tự mình bại lộ.

Phiền phức, đánh thì đánh không lại, đi cũng đi không được, làm sao mới tốt đây?

Thật mong trời giáng xuống một nguyên anh để xoay chuyển tình cảnh của bọn họ!

— Hả?

Tào Phẩm thầm bừng tỉnh, có thể thử biện pháp này xem sao!

“Biện pháp gì?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.

Tào Phẩm nói: “Chúng ta không thể nhờ đến người ngoài, thì tự dựa vào mình bắt bọn chúng.”

Chung Kỳ Nguyên vẻ mặt không thể tin, y không hiểu tự tin của Tào Phẩm ở đâu mà có, “Huynh điên rồi! Huynh có thể liều mạng với họ, ta thì sao? Nguyên anh tu sĩ người ta chỉ một đầu ngón tay là có thể nghiền nát ta rồi.”

Kết đan với nguyên anh, khác biệt như sông lớn so với biển rộng.

“Nếu ta nói, ta có thể khiến đệ trong thời gian ngắn tấn cấp nguyên anh thì sao?”

“Sao có thể như vậy!?” Chung Kỳ Nguyên kinh hô.

Từ kết đan đến nguyên anh là tròn một cấp bậc, bao nhiêu tu sĩ bị vây trong đó mà Tào Phẩm lại nói có thể khiến y trong thời gian ngắn tấn cấp, có thể sao?

Đối với nghi hoặc của Chung Kỳ Nguyên, Tào Phẩm chậm rãi phun ra hai chữ: “Song, tu!”

Song tu?

Điều này khiến Chung Kỳ Nguyên thật mơ hồ, song tu đúng là có thể tăng tiến tu vi rất nhanh, nhưng vô luận nhanh thế nào cũng không thể khiến một kết đan tu sĩ chỉ trong hai canh giờ biến thành nguyên anh tu sĩ được!

Tào Phẩm lắc đầu, “Không cần phải hai canh giờ, một khắc cũng có thể rồi.” (một khắc = 15 phút nha)

… còn kinh khủng hơn nữa!

“Muốn vậy phải làm sao?” Không còn thời gian mà nghi ngờ trong hồ lô của Tào Phẩm bán dược gì nữa, chỉ cần phương pháp hữu hiệu là được rồi.

Thứ họ thiếu nhất chính là thời gian, nhất định phải đối phó trước khi người thứ ba tới, sau khi người thứ ba tới họ càng không có phần thắng.

“Lúc nữa ta sẽ trực tiếp tiến nhập thân thể đệ, trước đó chúng ta không thể có bất luận tiếp xúc thân thể gì, bởi tiếp xúc thân thể khiến công pháp tự hành vận chuyển hình thành nguyên khí lưu động khác thường sẽ khiến đối phương phát hiện ra chúng ta mất, thế nên Nguyên Nguyên đệ phải tự đem phía sau —” hắn duỗi hai ngón tay, làm động tác mở rộng.

Nếu bình thường, Tào Phẩm sẽ không bỏ qua chuyện tốt bậc này, thế nhưng hiện tại tình huống đặc thù, hắn muốn đảm bảo năng lượng thoáng cái có thể đạt tới mức lớn nhất, như vậy hắn không thể sờ soạng hôn hít tiền hí trước, hắn phải trực tiếp tiến vào.

Mặt Chung Kỳ Nguyên đỏ đến độ muốn chảy máu, nhưng không thể không kìm lại cảm giác xấu hổ hỏi tiếp, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đệ phải hết sức hấp thu nguyên khí kim. Theo lý mà nói, chúng ta vừa mới song tu chưa lâu lắm, đệ không thích hợp hấp thu lượng lớn nguyên khí, nhưng lần này không giống vậy. Sau khi đệ hấp thu nguyên khí không được tự ý giữ lại cho mình mà phải chuyển toàn bộ qua cho ta, như vậy đệ sẽ không vì hấp thu qua nhiều nguyên khí mà nổ tung. Sau khi ta nhận được nguyên khí đệ chuyển qua, lại kết hợp với phần nguyên khí ta hấp thu, biến thành nguyên khí công kích để công kích bọn chúng.”

Qua giải thích của Tào Phẩm Chung Kỳ Nguyên đã rõ ràng, kế hoạch của Tào Phẩm cũng không phải là khiến y trong thời gian ngắn tấn cấp nguyên anh mà là khiến y có được lượng lớn nguyên khí của cấp bậc nguyên anh.

Bởi vì song tu công pháp, họ chỉ cần kết hợp đã trở thành một cơ quan tụ tập nguyên khí thiên nhiên. Đối phương có cường thịnh thế nào cũng chỉ là cấp bậc nguyên anh, linh lực trong cơ thể nhiều thế nào cũng sẽ tiêu hao, mà họ lại không giống như vậy. Chỉ cần còn đang song tu, công pháp còn đang vận chuyển, nguyên khí có thể cuồn cuộn không ngừng bổ sung linh lực trong cơ thể, nói như vậy họ có thể coi như đã là vô địch.

“Chúng ta phải làm sao đối mặt bọn chúng mà —?” Hai chữ song tu thật sự không nói nên lời.

“Đương nhiên không” Tào Phẩm lập tức phủ định, phong tình diễm lệ khi song tu của Nguyên Nguyên chỉ có hắn mới được thưởng thức, hắn mới không chia sẻ với người khác đâu!

Tào Phẩm lấy ra từ chiếc nhẫn không gì không làm được của mình một miếng vải đen thật lớn, lại lấy ra một cây lông chim nhìn rất quen mắt.

“Đây là ta nhổ từ đuôi con điêu hai đầu xuống, đến lúc đó chúng ta che kín tấm vải bố này, lại cài lông chim này lên, ta sẽ phù lên một chướng nhãn pháp. Như vậy tuy không thể hoàn toàn che đậy nhưng cũng có thể che được phần lớn.” Thế nào thì bộ vị quan trọng nhất khẳng định cũng có thể che được.

Chung Kỳ Nguyên cuối cùng đã biết trong nhẫn của Tào Phẩm thứ gì cũng có, người này quả thực là kẻ cắp chuyên nghiệp, đến cả lông chim cũng không tha…

“Được rồi, Nguyên Nguyên đệ chuẩn bị nhanh một chút, thời gian của chúng ta không nhiều đâu!”

“Chuẩn bị cái —” nói được một nửa, Chung Kỳ Nguyên mới nhớ tới phải chuẩn bị cái gì.

Thấy bộ dạng Chung Kỳ Nguyên nói được một nửa đã xấu hổ đỏ mặt, Tào Phẩm hận không thể nhào tới, “Nguyên Nguyên, ta cũng rất muốn tự mình giúp đệ, ta rất muốn sờ sờ lỗ nhỏ nha —”

“Cút —” Chung Kỳ Nguyên bị lời nói trắng trợn của hắn làm xấu hổ vô cùng, “Huynh quay đi, huynh nhìn như vậy ta không làm được!”

Vì sao? Tào Phẩm bĩu môi lầm bầm không tình nguyện xoay người, hắn rất muốn xem Nguyên Nguyên làm sao vân vê lỗ nhỏ, làm sao đưa ngón tay cắm vào, làm sao dùng hai ngón tay mở rộng tiểu huyệt…

Ô, không được rồi, chảy máu mũi rồi…

Lấy tay che mũi, Tào Phẩm không nói gì trừng bảo bối đã giương lên trời của mình!

Nguyên Nguyên thực sự là xuân dược trí mạng, chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn cứng thành như vậy —

“Nguyên Nguyên, đệ xong chưa? Ta đã chuẩn bị tốt rồi!” Vốn đang muốn phiền đến tay phải huynh đệ, không ngờ Nguyên Nguyên còn hiệu quả hơn cả tay phải.

“Giục, giục cái gì mà giục, chờ, chờ một chút…” Thân thể nửa ngồi xổm, cật lực dùng tay với tới mặt sau, nơi kia, muốn tự dùng ngón tay vói vào, thật đúng là phải có chút dũng khí.

Tào Phẩm vừa mới xoay người đã thấy cảnh tượng mê người như vậy.

Áo choàng đã bị Chung Kỳ Nguyên kéo xuống bên hông, tiết khố trượt xuống mặt đất lộ ra đôi chân dài trơn nhẵn trắng nõn, thắt lưng khom xuống làm toàn bộ đường cong đều hiện ra, ngón tay thon dài sờ soạng đùi trong, đầu ngón trỏ còn chưa có tiến nhập động khẩu nhỏ nhỏ…

“Bang!”

Dây cung lý trí đứt phựt!

“A — Huynh làm gì —” trước mắt Chung Kỳ Nguyên tối sầm, còn chưa phản ứng gì nhiều đã bị miếng vải đen bao lại, thắt lưng bị hai bàn tay to lớn cố định vững vàng.

“Ta không đợi được nữa! Có thể sẽ hơi đau, đệ nhẫn nại một chút.” Tào Phẩm khàn khàn nói.

“A… Đau quá…”

Thứ của nợ nóng như lửa kia không thèm thương hương tiếc ngọc, thô bạo không đạo lý mà cắm vào đến tận cùng.

Chương 26.

Tần Diệp mở mắt, nghi hoặc nhìn cách không xa phía trước.

“Chuyện gì vậy? Có gì không đúng sao?” Lý Quế hỏi.

“Có điểm kì quái.” Tần Diệp nhăn mi, rõ ràng không có gì nhưng trong lòng vẫn có điểm khó chịu.

“Qua xem.” Lý Quế không nghi ngờ cảm giác của Tần Diệp, họ có thể mai phục lâu như vậy ở chính đạo chính là dựa vào sự cẩn thận hơn vài phần so với nhiều người.

Họ đã chịu nhục nhiều, hiện tại cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch, dù thế nào họ cũng không thể để nỗ lực nhiều năm như vậy tiêu tán trong chốc lát được, cho nên đối với họ càng cẩn thận càng tốt.

Khi vừa định tới kiểm tra, việc họ không tưởng tượng nổi xảy tới —

Hàng vạn tia quang mang xuyên đất phóng ra, nguyên khí kim vốn đang phân tán khắp khe núi nhanh chóng bay qua ngưng tụ ở trung tâm quang mang, tựa như mặt trời nhỏ chói mắt từ dưới đất từ từ bay lên.

“Đây là gì vậy?” Lý Quế kinh sợ hô lên.

Con mắt nguyên anh tu sĩ đều rất tốt, quả cầu nguyên khí trước mặt tuy chói mắt nhưng họ chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn thấu thứ bên trong.

Bên trong quả cầu nguyên khí rõ ràng là một thứ gì đó màu đen.

Thứ này mới nhìn giống như là một con chim hai đầu, xem kĩ có thể nhìn ra chỗ đầu chim rõ ràng là hai mặt người, hơn nữa đầu phía dưới đen kịt hoàn toàn không thấy rõ được, ở vị trí của đuôi còn đang liên tục đong đưa. (gì đới =))~)

Theo đong đưa của đuôi chim, nguyên khí kim tụ tập càng ngày càng nhiều, theo đó có thể nhận ra mỗi lần đuôi chim đong đưa quả cầu nguyên khí càng thêm dày đặc.

Tần Diệp cùng Lý Quế liếc nhau, khẽ gật đầu, rất ăn ý mà song song xuất thủ.

Họ dự định mặc kệ tới là cái gì, tốc chiến tốc thắng vẫn là quan trọng nhất.

Tần Diệp từ trong miệng phun ra một cây quạt, cây quạt đón gió mà lớn dần, chớp mắt đã biến thành một cây quạt lớn ba thước, tay hắn cầm quạt ra sức phất, một con rồng lửa phun hỏa diễm nóng cháy tê rống đánh tới quái điểu.

Vũ khí của Lý Quế là một cái tháp sắt, tháp sắt chín tầng chỉ cao có một thước, xoay tròn lại xoay tròn giữa không trung, mỗi vòng xoay lại bắn ra một phi đao sáng loáng, liên miên không ngừng đánh về phía quái điểu.

Đối mặt với thế công tới tấp của hỏa long cùng phi đao mà quái điểu lại không chút kinh hoảng, ngón tay hắn bắn liên tiếp, “Phốc phốc phốc”, từ quả cầu nguyên khí phân ra hơn mười viên nguyên khí, chia nhau hướng hỏa long cùng phi đao.

Trong nhất thời, vô số âm thanh bạo liệt vang lên.

Quái điểu vậy mà có thể địch lại hai gã nguyên anh chưa từng chiến bại!

Mấy người Tần Diệp phản ứng cũng không chậm, thấy một kích đánh không được cũng không ham chiến, phóng xuất pháp khí định rút lui.

“Ha ha, còn muốn chạy? Trước phải hỏi xem nó có đồng ý hay không đã!” Quái điểu vậy mà nói tiếng người, theo một tia sáng mờ bay ra từ trong quả cầu nguyên khí, trên không trung kết thành cái lưới màu vàng kim lớn.

Lưới tỏa ánh sáng vàng kim lấp lánh, chính là dùng nguyên khí kim ngưng kết lại mà thành.

Đường thoát của hai người Tần Diệp nháy mắt bị lưới ngăn trở, phải ngừng lại.

“Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Tần mỗ cùng các hạ cũng không có ân oán, các hạ hà tất phải dây dưa như vậy?” Trong lòng Tần Diệp vô cùng tức giận, cũng không thể phát tác.

Đối phương chỉ có (chỉ?) một quái vật không biết tên, hắn bên này có đến hai nguyên anh, muốn đánh thật cũng không sợ đánh không lại. Nhưng ba người cấp bậc nguyên anh ở đây động thủ, khẳng định không thể gạt được mọi người trong Yến gia bảo, đến lúc đó tất sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của họ.

“Muốn ta không dây dưa cũng dễ thôi, các ngươi tự tới Yến gia, đem chuyện các ngươi vừa nói nói lại một lần nữa trước mặt mọi người, ta lập tức rời đi.”

Bọn Tần Diệp run rẩy trong lòng, quái điểu này nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của họ.

“Hừ, nếu đã nghe thấy chuyện chúng ta vừa nói, vậy ngươi hãy —”

“Nạp mạng đi!”

Hai người không cố kị nữa, vừa ra tay đã đều là chiêu thức vô cùng tàn độc. Giết người diệt khẩu chính là thủ đoạn thường dùng nhất giúp họ sinh tồn được đến hôm nay.

Quái điểu không hề sợ hãi, ngẩng đầu đón nhận.

Đại chiến tái khởi —

“A —” Lý Quế hét thảm, cả người bị đánh bay ra bốn năm thước, rơi “Phịch” xuống mặt đất, hất lên mảng bụi lớn.

Cách đó không xa, Tần Diệp nằm đó, mặt xám trắng, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Hai người liếc qua nhau, nhãn thần đều tuyệt vọng không gì sánh được.

Đối thủ thực sự quá mạnh, họ thay đổi nhiều loại thần thông đều không làm gì được hắn. Kì thực quái điểu này cũng chẳng dùng thủ đoạn gì, vô luận là công kích loại nào đánh qua hắn đều chỉ có một chiêu, là bắn ra nguyên khí thuộc tính kim. Đáng sợ chính là, linh khí cuối cùng của họ đã cạn, nguyên khí đạn của đối thủ lại vô cùng vô tận.

Linh khí của mình một chút đã hao hết, linh khí của địch nhân lại như vực sâu vô hạn, đây là một trận chiến tất bại —

“Có người tới, ta đi trước xử lý một chút, đệ ở chỗ này không nên lộn xộn.” Tào Phẩm nhẹ giọng nói với Chung Kỳ Nguyên.

Quái điểu, cũng là hai người Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên. Họ bọc kín trong miếng vải đen, trên miếng vải gắn lông đại bàng hai đầu, Tào Phẩm lại làm một thần chú biến hình biến thành quái điểu trong mắt bọn Tần Diệp.

Một hồi chiến đấu vừa rồi khiến Chung Kỳ Nguyên hao tổn rất lớn, y đã lâm vào bán hôn mê, Tào Phẩm căn bản không yên tâm mà rời y đi. Nhưng trận chiến vừa rồi động tĩnh quá lớn, đã kinh động đến mọi người trong Yến gia bảo, thần thức Tào Phẩm phát hiện đã có năm sáu nguyên anh tu sĩ tiến nhập khe núi, đến đây thăm dò.

Xách hai người Tần Diệp đã bị thương nặng lên, Tào Phẩm bay về phía người tới.

“Là ai?” Trong sương trắng phía trước truyền tới tiếng quát hỏi.

Tào Phẩm nghe ra là giọng Yến gia lão tổ, “Yến tiền bối, là ta, Tào Phẩm.”

“Tào tiểu hữu?”

Yến gia lão tổ cùng vài đạo thân ảnh từ sương khói bay ra, đứng trước mặt Tào Phẩm, “Tào tiểu hữu sao lại ở chỗ này? Vừa rồi là cậu chiến đấu cùng người khác sao?”

“Đúng, là ta.” Tào Phẩm gật đầu thừa nhận. “Ta hôm nay cùng Nguyên Nguyên ra ngoài đi dạo, trong lúc vô ý thấy có hai người lén lút, chúng ta liền theo họ tới đây, ai ngờ hai người này lại là gian tế của ma đạo, ở đây thương thảo chuyện đánh chính đạo. Ta cùng Nguyên Nguyên muốn báo tin cho mọi người, lại bị họ phát hiện nên mới đánh.”

“Gì cơ? Gian tế của ma đạo?” Mọi người kinh hãi.

“Vừa hay ta có một ít bảo vật gia sư ban thưởng, may mắn bắt được hai gian tế kia, đang muốn giao người cho mọi người đưa đi.” Tào Phẩm đem hai người đưa cho Yến lão gia tổ.

“Gì? Đây không phải Tần trưởng lão của Hồng Phong cốc cùng Lý trưởng lão của Thái Nhất giáo sao?”

“Lão tổ có thể khám trên người họ một chút, khẳng định có thể tìm được gì đó liên quan đến ma đạo. Họ hẳn đã ẩn núp rất nhiều năm rồi.”

Yến gia lão tổ vẻ mặt nghiêm nghị kiểm tra túi đồ của hai người, quả nhiên tìm được không ít tín vật của ma đạo.

“Không ngờ —” cùng vào khe núi với Yến gia lão tổ còn có vài trưởng lão môn phái khác, tất cả mọi người không khỏi cảm thán, hai người này cùng họ đồng đạo nhiều năm, vậy mà lại là gian tế.

“Chúng ta dựa theo họ nói chuyện biết được, trừ họ ra còn một đồng bọn nữa cũng là nguyên anh, lão tổ các người trở lại phải cẩn thận thẩm vấn một lượt.”

Còn có một người nữa? Mấy người Yến gia lão tổ chấn kinh, phe chính đạo vậy mà bị ma đạo thần không biết quỷ không hay xếp vào ba gian tế cấp bậc nguyên anh.

Chương 27

“Lần này ngàn vạn lần phải cảm tạ Tào tiểu hữu, nếu không phải Tào tiểu hữu ra tay cũng không thể tóm được hai tên gian tế này.” Mấy nguyên anh lão quái đều cùng tán thưởng, nhất là Yến gia lão tổ, hiện tại chính đạo tề tụ tại Yến gia, nếu ma đạo phát động tiến công, đứng mũi chịu sào chính là Yến gia.

“Các vị tiền bối quá khen! Bầu bạn của Tào mỗ bị thương, ta còn phải trở lại chăm sóc, sẽ không trở về với các vị được. Mong rằng khi ta trở lại Yến gia bảo, các vị đã bắt được tên gian tế thứ ba.” Tào Phẩm không rảnh ở chỗ này tốn nước miếng với mấy lão nhân, hắn muốn nhanh một chút quay về xem tình hình Chung Kì Nguyên.

“Nguyên nhi bị thương?” Một người kinh ngạc hỏi.

Tào Phẩm lúc này mới phát hiện Chung gia lão tổ đang đứng trong đám người.

“Lão tổ không nên lo lắng, chỉ là tiểu thương, nhưng tạm thời không thích hợp di chuyển, thế nên muốn mượn bảo địa này của Yến gia tạm thời tu dưỡng.”

“Ha ha, không việc gì không việc gì, ở đây sẽ không ai đến quấy rầy, thật rất thích hợp dưỡng thương, cần đan dược gì xin cứ nói.” Yến gia lão tổ về chuyện này rất hào phóng.

“Tào Phẩm thay Nguyên Nguyên cảm tạ lão tổ trước, có gì cần đến ta khẳng định sẽ không khách khí.”

Tào Phẩm lại cam đoan nhiều lần với hai vị lão tổ Chung gia, Yến gia, Chung Kì Nguyên chỉ bị tiểu thương, hắn sẽ chăm sóc tốt cho y, mới đưa chân được hai vị lão nhân.

Đuổi được mấy nguyên anh lão quái, Tào Phẩm gấp rút trở lại.

Vừa rồi, chỗ hắn cùng Nguyên Nguyên kết hợp khi chiến đấu, song tu công pháp phải liên tục vận chuyển, kì thực không thể gián đoạn. Nhưng da mặt hắn có dày hơn nữa cũng không thể trong tình huống nằm bên cạnh có hai lão quái, bên ngoài lại tới mấy lão quái nữa còn có thể song tu cùng Nguyên Nguyên. Thế nên, hắn chỉ có thể lưu chút chân nguyên trong cơ thể Nguyên Nguyên, tự mình đi xử lý sự tình trước rồi trở về tiếp tục.

Chung Kì Nguyên bị bao trong miếng vải đen, vẫn đang nằm ở chỗ lúc nãy. Thiếu mất thực nguyên của Tào Phẩm bổ sung, đã rơi vào hôn mê.

Lúc trước song tu, y đều có thể hấp thu không ít nguyên khí trong thiên địa, lần này y vẫn có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, hơn nữa còn được nhiều hơn cả trước đây, nhưng đáng buồn chính là nguyên khí hấp thu được lần này thân thể chẳng dùng được chút nào, đều bị bầu bạn cướp đi, biến thành đạn nguyên khí đi công kích địch nhân. Thân thể y như một vại nước, lần lượt giống như đầy nước rồi lần lượt lại bị rút đi, càng không ngừng đổ đầy lại càng trống rỗng, dổ đầy, trống rỗng… Khi đổ đầy, kinh mạch bị kéo căng đến tận cùng, khi trống rỗng, kinh mạch lại co rút đến tận cùng, quá trình này tổn thương rất lớn đến kinh mạch của y.

Tào Phẩm cũng biết điều đó nên mới gấp rút trở lại.

Hắn ôm Chung Kì Nguyên lần nữa chìm xuống lòng đất, tiến vào bọt khí thổ ẩn phù tạo ra lúc trước. Thổ ẩn phù được máu hắn gia trì nên đảm bảo không bị quấy rầy.

Vốn khoảng cách thời gian quá ngắn nên Chung Kì Nguyên không thích hợp song tu, nhưng hiện tại chân nguyên của hắn thiếu hụt quá nhiều, kinh mạch lại bị tổn thương, ngược lại cần dựa vào một lần song tu nữa để chữa trị chân nguyên cùng kinh mạch. Hơn nữa nguyên khí kim ở khe núi này vốn nồng hậu, sau một hồi chiến đấu đã bị tiêu hao mất bảy tám phần mười, còn lại hai ba phần, nếu Chung Kì Nguyên hấp thụ toàn bộ cũng không xảy ra chuyện bởi quá lượng mà bạo thể (thân thể bị nổ tung >.<).

“Nguyên Nguyên, tỉnh tỉnh!” Tào Phẩm vỗ nhẹ khuôn mặt Chung Kì Nguyên.

Chung Kì Nguyên dần tỉnh, mắt chưa mở đã ôm lấy tay Tào Phẩm, ngậm ngón tay hắn vào miệng, còn thấp giọng lầm bầm: “Đói…”

Y nhiều năm ích cốc (~ lánh trong hang) cũng không phải thật sự đói, chỉ là thân thể tổn hao quá lớn nên sinh ra cảm giác giống như đói. Thứ y thực sự cần chính là năng lượng, mà người trước mắt này, chính là một cỗ máy vận chuyển năng lượng.

Được vợ ngậm ngón tay, nhãn thần mê ly kêu đói, làm một người chồng ưu tú nên ngay lập tức chứng tỏ. Tào Phẩm tự nhận mình chính là một người chồng tốt, thế nên không nửa phần do dự —

“Nguyên Nguyên ngoan, để ca ca cho…”, đại nhục bổng nguội lạnh từ lúc Nguyên Nguyên kêu đói đã lần nữa khôi phục tinh thần.

Cực phẩm —

Tào Phẩm phát ra tiếng rên rỉ thoải mái!

Vốn tiểu huyệt của Nguyên Nguyên đã rất chặt rất ấm, rất thư thái. Nhưng giờ do thiếu hụt chân nguyên, thân thể Nguyên Nguyên đòi hỏi phải được tiếp bù nguyên khí, thế nên thứ đó của hắn vừa mới cắm vào đã bị tiểu huyệt tham lam cắn chặt, loại cảm giác này khiến Tào Phẩm sướng tê cả da đầu!

“A… Tuyệt quá… Còn muốn…”

Thịt nhận cực nóng mang theo lượng lớn nguyên khí tiến vào thân thể, nhỏ giọt thấm ướt đan điền khô héo, hậu huyệt như có ý thức siết chặt, muốn đem cự vật có thể cung cấp nguyên khí giữ lại trong thân thể.

Thực muốn mạng người mà! Tào Phẩm tặc lưỡi.

“Nguyên Nguyên, thả lỏng một chút.” Vì Chung Kì Nguyên kẹp quá chặt nên hắn chỉ có thể cắm rút biên độ nhỏ rất nông, nhưng rõ ràng động tác như vậy đều chưa thể thỏa mãn cả hai.

“Cho ta…” Chung Kì Nguyên bĩu môi, không hài lòng Tào Phẩm chưa đủ nồng nhiệt, tự mình đưa tay đến chỗ hai người kết hợp sờ loạn.

“Đừng… Nguyên Nguyên đệ đừng sờ loạn…” Không biết là cố ý hay đúng lúc, bàn tay lành lạnh của Chung Kì Nguyên vừa sờ tới thịt túi bên ngoài của Tào Phẩm, lại nhéo mấy cái đã khiến thắt lưng Tào Phẩm tê tần, thiếu chút tinh quan thất thủ.

Tào Phẩm hận ngứa răng, cũng không ôn nhu gì nữa, dùng sức rút ra, lại hung hăng cắm vào.

“A…” Chung Kì Nguyên bị đâm cho hoảng sợ thét chói tai, khoái cảm như thủy triều vọt tới.

“Sâu quá… Thật, thật thoải mái…”

“Sao lại khóc thành như vậy?” Tào Phẩm hoang mang, rõ ràng Nguyên Nguyên biểu hiện rất hưởng thụ nhưng sao nước mắt lại chảy đầy mặt, cứ như y bị cưỡng ép vậy, lần trước ở thủy đàm cũng khóc thật thê thảm.

Chung Kì Nguyên vô lực lắc đầu, “Không, không biết… Huynh đừng hỏi…”, cũng chẳng biết vì sao nước mắt cứ mãnh liệt trào ra, căn bản không cách nào khống chế.

“Ừm, có thể do Nguyên Nguyên đệ là thủy linh căn chăng!” Tào Phẩm đưa tay sờ sờ sau lưng y, quả nhiên thấy mồ hôi chảy ròng ròng, tựa như vừa từ trong nước đi ra, “Hì hì, đều nói nữ nhân là thủy tố, kì thực Nguyên Nguyên nhà chúng ta mới chính là thủy tố.”

“A… Đừng đụng nơi đó…”

“Thật nhiều nước!” Tào Phẩm tán thán, giơ bàn tay vừa sờ nơi giao hợp lên trước mặt, dịch thể trong suốt hơi đặc dính nhỏ từng giọt xuống.

Chung Kì Nguyên thẹn muốn chui đầu xuống đất, quay đầu lấy cánh tay che mặt ô ô khóc.

“Ngốc, có gì mà khóc chứ?” Tào Phẩm bất đắc dĩ nâng mặt Chung Kì Nguyên, hạ xuống từng cái từng cái hôn khẽ.

“Không mất mặt, không mất mặt chút nào, ta thích vô cùng!”

“Gạt người —”

“Không lừa đệ, nhìn xem, hắn còn thích đến kêu ùng ục ùng ục này!” Phần eo đột nhiên tăng tốc đong đưa, thịt nhận cắm rút trong nội bích chật hẹp phát ra tiếng nước “Xì xì”.

H thật khó viết, lăn lộn cầu an ủi!!!

Chương 28

“A… Không nên… Mất mặt lắm…” Thanh âm tục tĩu tuy khiến y bối rối nhưng khoái cảm tuyệt đỉnh lại làm thân thể y không nhịn được mà theo đuổi.

“Bé ngoan không thể nói dối nha, thắt lưng xoay như vậy còn nói không nên?” Vừa nói vừa hung mãnh va chạm, còn kéo tay Chung Kỳ Nguyên.

“Sờ tiếp ở đây.”

Chung Kỳ Nguyên đã bị đâm chọc nói không nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ưm ưm”, tay bị kéo đến khố hạ Tào Phẩm, năm ngón hợp lại, vô ý thức vuốt ve túi thịt liên tục lay động kia.

“Ăn có ngon không? Có còn muốn ăn ngon hơn nữa không?” Tào Phẩm hổn hển hỏi, hắn cũng sắp đến cực điểm, hôm nay Nguyên Nguyên quả thực là yêu nghiệt.

Thân thể đem nguyên khí thịt nhận tống vào hấp thu hầu như không bỏ sót chút nào, cảm giác đói bụng được xoa dịu, thế nhưng cảm giác ăn lửng dạ tựa như càng khó chịu, nửa nạc nửa mỡ, hơn nữa sâu trong trí nhớ vẫn rất rõ ràng, nam nhân này còn có thể cho y thứ bổ dưỡng hơn nữa.

“Cho ta…”

“Hôn ta, ca ca sẽ cho đệ ăn ngon.”

Liếc ngang cái người ý đồ xấu xa kia, Chung Kỳ Nguyên như hắn mong muốn dâng môi lên.

Cảm thấy mĩ mãn ngậm đầu lưỡi mềm mại của Nguyên Nguyên trong miệng thỏa thích hút, Tào Phẩm cũng thực hiện lời hứa, sau hơn mười cái trừu sáp phun sạch tinh nguyên nóng hổi vào thân thể Chung Kỳ Nguyên.

“Ưm… Có thể…” Chung Kỳ Nguyên nhăn mi nỉ non, thân thể co quắp, cũng lên tới đỉnh.

Nhưng ngọc hành đáng thương chỉ run rẩy vài cái, chấn động rớt xuống vài giọt nước nhũ bạch.

Bế bé ngoan đã vô lực lên, Tào Phẩm than thở, “Muốn một kết đan tu sĩ như đệ đi đấu với nguyên anh lão quái thực là làm khó đệ, thân thể đều trống rỗng rồi!”

Chung Kỳ Nguyên đỏ mặt, giãy giụa, “Huynh buông tay ra!”

Tào Phẩm da mặt dày không chỉ không buông tay, còn nhéo nhéo, ừm, xúc cảm thật tốt, trơn trơn í!

“Nguyên Nguyên không nên keo kiệt, đệ không phải cũng bắt lấy đản đản của ta hay sao, ta đã cho đệ sờ rồi mà tiểu đệ đệ của đệ ta cũng không sờ được à!”

Chung Kỳ Nguyên lúc này mới phát hiện, tay y còn đặt ở khố hạ Tào Phẩm, lòng bàn tay là không ít —

Nhanh như chớp rút tay về, Chung Kỳ Nguyên kêu gào không ra tiếng.

Tào Phẩm bật cười, Nguyên Nguyên nhà hắn quả thực là bảo bối, làm nhiều như vậy rồi mà vẫn còn xấu hổ.

“Nguyên Nguyên, đệ hôn nó có được không, nó đáng thương lắm í, bị bỏ rơi lẻ loi bên ngoài, nó —” hôm nay tử tôn đại (túi con cháu =))~) được Nguyên Nguyên sủng hạnh, nắm trong tay vuốt ve thưởng thức, hắn không khỏi được voi lại đòi tiên muốn càng nhiều hơn.

“Im miệng…”

“Có được hay không nào, nhìn ta khổ cực quá vầy nè!” Nam nhân cao lớn như tiểu cô nương làm nũng.

Chung Kỳ Nguyên trầm ngâm, nam nhân đã làm rất nhiều chuyện vì y, y lẽ nào không thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của hắn? Tuy xấu hổ chút, nhưng cũng không phải làm không được.

Nhìn Chung Kỳ Nguyên hơi xiêu lòng, Tào Phẩm đại hỉ, nhanh chóng nâng tiểu huynh đệ của mình lên, lộ ra hai viên thịt cầu tròn xoe bên dưới.

Hai người song tu mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên Chung Kỳ Nguyên quan sát thứ kia của Tào Phẩm gần như vậy.

So với mình kích cỡ quả nhiên kinh người, trách không được mỗi lần đều có thể khiến mình chết đi sống lại.

“Nguyên Nguyên —”

Chung Kỳ Nguyên còn đang miên man suy nghĩ, Tào Phẩm đã ưỡn thẳng lưng giục giã.

Hít một hơi thật sâu, Chung Kỳ Nguyên nâng lên một viên thịt cầu, thật cẩn thận vươn lưỡi liếm một cái.

Hệt như trong tưởng tượng, không có gì ngon lành, trái lại bởi ngưng tụ không ít nguyên khí nên tỏa ra từng luồng nguyên khí đặc biệt có mùi vị, những mùi vị này đối với người tu chân như Chung Kỳ Nguyên không thể nghi ngờ chính là nhân gian mĩ vị.

Sau khi thăm dò liếm vài cái, Chung Kỳ Nguyên đem nguyên cả viên thịt cầu ngậm vào miệng.

“Ưm…” Tào Phẩm bị sự mạnh dạn của Chung Kỳ Nguyên dọa cho ngây người, hắn vốn chỉ muốn Nguyên Nguyên tùy ý hôn mấy cái, như thế đã quá đủ rồi, không ngờ —

Sảng khoái nha, khoang miệng ấm áp quả thực như trong tiên cảnh!

Càng khiến Tào Phẩm không tưởng tượng nổi là, sau khi liếm láp mút mát, Chung Kỳ Nguyên đến cả cái kia cũng không quên chiếu cố.

Theo lệ thường trước liếm mấy cái, sau đó từng chút mà đem cả cột trụ thô to ngậm vào, rõ ràng bị nghẹn đến ứa lệ nhưng vẫn gắng sức nuốt xuống.

Dây cung nào đó trong lòng Tào Phẩm bị gảy lên một cái, nước mắt đột nhiên không cách nào ngăn nổi tràn mi.

Đủ rồi, lại làm tiếp nữa chính là khinh nhờn con người thiện lương tốt đẹp này!

Hắn đưa tay ôm Chung Kỳ Nguyên lên, gắt gao ôm vào lòng.

Chung Kỳ Nguyên bị nước mắt Tào Phẩm dọa sợ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho y, “Làm sao vậy? Ta làm đau huynh sao?”

Tào Phẩm vừa khóc vừa cười lắc đầu, “Không, đệ không làm ta đau, chỉ là ta đột nhiên nghĩ thật hạnh phúc!”

Hắn đặt trán lên hõm vai Chung Kỳ Nguyên, lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ? Ta rất thích đệ, thích đến mức không biết phải làm thế nào, thật tạ ơn trời đã đưa đệ đến bên ta!”

Nhìn Tào Phẩm vừa rơi lệ vừa nói “thích”, nước mắt Chung Kỳ Nguyên cũng không ngăn nổi rơi đầy mặt.

Lần đầu tiên được người khác chân thành như vậy, không có bất kì điều kiện nào khác trong lòng, không phải vì y là thiên linh căn, không phải vì y có đại gia tộc họ Chung, chỉ bởi y chính là Chung Kỳ Nguyên.

Hai tên ngốc hạnh phúc ôm chặt nhau khóc đã đời, hồn nhiên không phát hiện nguyên khí xung quanh đang nhanh như gió ngấm vào thân thể, tu vi bất tri bất giác tăng tiến trong im lặng.

Trong núi không biết đến năm tháng.

Cũng không biết qua một, năm hay mười ngày, nguyên khí kim trong khe núi càng ngày càng loãng ra, cho đến một ngày, nguyên khí kim loãng đến gần như không còn, từ dưới lòng đất bay lên hai người.

“Nguyên Nguyên lần này thực sự là trong cái rủi có cái may, không chỉ đột phá tới kết đan trung kì, còn thành công dung hợp thuộc tính kim của kim linh căn.”

Hai người này chính là Chung Kỳ Nguyên và Tào Phẩm đang ở đây tĩnh dưỡng.

Chung Kỳ Nguyên cười tươi rói, “Cũng may có ngũ linh công pháp của huynh, nếu không ta cũng không cách nào dung hợp thuộc tính kim.”

Trải qua một loạt sự kiện trong khe núi, cảm tình của hai người lần thứ hai thăng hoa, hiệu quả song tu so với trước đây nâng cao lên rất nhiều. Chỉ qua thời gian hai ngày đã chữa khỏi cả thực nguyên và kinh mạch cho Chung Kỳ Nguyên, sau đó Tào Phẩm dùng ngũ linh công pháp cải biến linh căn cho Chung Kỳ Nguyên, để y có thể hấp thu nguyên khí kim trong khe núi.

Chung Kỳ Nguyên là thủy linh căn, nhưng trong linh khí bây giờ có thêm thuộc tính kim và mộc, điều này khiến tốc độ hấp thu nguyên khí của y tăng tiến không ít so với trước kia. Sau khi hấp thu khiến nguyên khí kim trong khe núi gần như cạn sạch, y cũng như nguyện từ kết đan sơ kì tiến giai thành kết đan trung kì.

Y tiến giai được, người cao hứng nhất là Tào Phẩm. Tu vi của Chung Kỳ Nguyên kém xa mình vẫn là một khối tâm bệnh của hắn. Phải biết rằng, thọ nguyên của kết đan kì so với nguyên anh kì cách nhau đến mấy trăm năm, nếu đã nhận định Nguyên Nguyên là bầu bạn suốt đời, hắn sẽ cùng Nguyên Nguyên sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, chết cùng mộ).

Hắn đã nghĩ chu toàn từ lâu, đợi trở lại Như Ý cốc, sẽ tới chỗ nhị sư phụ xin chút đan dược tăng tiến tu vi cho Nguyên Nguyên, khiến y có thể tấn cấp nhanh một chút.

Tim Chung Kỳ Nguyên thật ấm áp, người này thấy y đột phá tiến giai còn cao hứng hơn cả khi chính hắn tấn cấp.

Có người xem ngươi còn quan trọng hơn cả chính mình, loại cảm giác này, ha hả, thật đúng là khá tốt.

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment