4

Chương 8.

Ngủ không biết bao lâu Chung Kỳ Nguyên mới dần tỉnh lại.

“Tỉnh rồi? Nào, uống nước đi.” Bên cạnh lập tức có người nâng y dậy, lại đưa qua chén nước.

Uống vài ngụm nước từ tay người nọ, cổ họng khô khốc thoải mái lên rất nhiều, “Nói, lúc huynh qua tâm ma rốt cuộc gặp cái gì, còn đem ta giày vò tới chết.”

Tào Phẩm yêu dáng vẻ này của y muốn chết, tai rõ ràng xấu hổ đỏ bừng bề ngoài lại ra vẻ ngạo mạn.

Người này, mới gặp thì lạnh lùng khách khí, sau khi thất thân lại quật cường trấn tĩnh, khi giúp hắn kết anh thì tình thâm ý thiết, khi hãm sâu trong tình dục thì vô hạn phong tình… Rất thích, chỉ cần là người này, mỗi mặt thể hiện ra hắn đều rất thích!

“Tâm ma thực sự rất đáng sợ.” Hắn ngồi xuống, đem người ôm vào trong ngực, “Đệ càng sợ cái gì, nó càng xuất hiện cái đó. Trong tâm ma, linh căn của ta không còn, công lực đang có không thấy, sư phụ cũng không cần ta, ta tựa như hạng con sâu cái kiến thấp hèn mà sống, mặc cho người ta ức hiếp sỉ nhục, nhận hết khinh thường. Đáng sợ nhất chính là ngay cả đệ cũng rời khỏi ta, ta rất tức giận, trong lòng nghĩ nếu nhốt đệ lại, mỗi ngày đều cùng đệ song tu, tu cho đệ không còn sức lực, đệ sẽ đi không được nữa, cho nên —”

“A —” Nâng tay Tào Phẩm lên, hung hăng cắn lên cổ tay một miếng, lưu lại hai dấu răng thật sâu, còn không hả giận lại cấu hắn mấy cái “Thì ra trong tâm ma của huynh chính là muốn giống như tiên ngư đem ta lăn qua lộn lại tới chết.”

Thật tức giận thật tức giận…

Tào Phẩm áy náy đem tay trái duỗi tới trước mặt Chung Kỳ Nguyên.

Có ý gì? Chung Kỳ Nguyên nhìn hắn.

Lại cắn một miếng! Tào Phẩm không nói gì đem tay tiến lên phía trước hai phần.

Hừ! Chung Kỳ Nguyên quay đầu, đừng dùng khổ nhục kế, ta không bị thua cái bộ dạng này đâu.

“Sau đó thì sao?” Nợ sau này sẽ tính toán với huynh, giờ nghe chuyện trước đã.

“Sau đó ta nghe thấy đệ gọi, muốn ta cứu đệ, lòng ta quýnh lên, rồi tỉnh lại. Ta còn tưởng ta làm mọi thứ đều là trong tâm ma, ai ngờ vừa nhìn thấy đệ ta đã biết hỏng rồi! May mà đệ cũng không đáng ngại, cảnh giới cũng không rớt, nếu như đệ có chuyện gì ta phải làm sao!” Nghĩ lại Tào Phẩm vẫn còn rùng mình, cả đời này hắn sẽ không bao giờ khiến Chung Kỳ Nguyên đối mặt với hiểm nguy như vậy nữa.

Nhìn một bộ vừa qua sợ hãi của Tào Phẩm, Chung Kỳ Nguyên mềm lòng rồi, tha thứ nói, “Được rồi, huynh không cố ý, ta giờ không phải cũng không có việc gì sao. Cho ta nhìn nguyên anh của huynh chút, ta còn chưa từng thấy qua nguyên anh là cái dạng gì đâu!”

Tào Phẩm biết Chung Kỳ Nguyên cố tình chuyển đề tài, không muốn hắn tiếp tục khó chịu nữa, hành động ấm áp khiến hắn nhịn không nổi chu mỏ qua =))!

“Không được, nguyên anh vừa thành hình vẫn chưa ra ngoài cơ thể được, nếu đệ muốn thấy nó dùng thần thức xem ở chỗ này.” Hắn kéo tay Chung Kỳ Nguyên qua, đặt lên đan điền mình.

Đan điền là nơi chứa bản nguyên của người tu hành, đan điền trọng địa là nơi người tu tiên phải phòng vệ nghiêm mật, mà Tào Phẩm lại chủ động đem tay Chung Kỳ Nguyên đặt lên. Hiện tại, chỉ cần tay Chung Kỳ Nguyên phóng lực, hơn mười năm tu vi của Tào Phẩm sẽ bị hủy trong chốc lát.

Chung Kỳ Nguyên hiểu ý cười, thần thức xuyên qua bàn tay nhập vào sâu trong đan điền Tào Phẩm.

“Oa, thật khả ái!” Tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm trần truồng nằm giữa đan điền, hào quang ngũ sắc bao bọc xung quanh.

Thấy quang mang ngũ sắc, Chung Kỳ Nguyên đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Huynh rốt cuộc là linh căn gì?” Y là thủy linh căn, cho nên nội đan là màu lam tinh thuần, quang mang này là năm màu cùng lúc xuất hiện, chẳng lẽ là —?

Tào Phẩm cười hắc hắc, “Thấy quang tráo kia, đệ vẫn không đoán ra sao!”

“Sao có thể!?” Chung Kỳ Nguyên kinh ngạc kêu lên, lòng không thể tin được.

Tào Phẩm tựa đầu lên vai Chung Kỳ Nguyên, nghiêng đầu lưu lại một chuỗi dấu hôn lên cổ y, “Người tu tiên bình thường đều cho rằng ngũ linh căn là linh căn giả không thể tu luyện, cho dù cố gắng tu luyện, tối đa cũng chỉ được đến hai ba tầng là hết. Thực ra bọn họ đã sai, ngũ linh căn và thiên linh căn đều như nhau, thiên linh căn hiếm bao nhiêu thì ngũ linh căn hiếm bấy nhiêu.”

“Thật? Sao bảo ngũ linh căn không thể tu luyện?” Đẩy cái miệng đang cắn bậy kia ra một bên, thật là, cũng không phải cẩu (sổ toẹt ra là chó =))) sao cứ thích nơi nơi liếm bậy cắn bậy!

Người bị đẩy ra không buông tha tiếp tục sáp qua, lại bị quát: “Nghiêm chỉnh nói chuyện!” Sau đó mới an phận một chút.

“Ngũ linh căn không tu luyện được là vì chưa tìm được công pháp thích hợp, chỉ cần có công pháp, tốc độ tu luyện của ngũ linh căn thậm chí vượt cả thiên linh căn. Đại sư phụ ta năm đó không tin, quyết chí sáng tạo ra công pháp thích hợp tu luyện ngũ linh căn. Trời không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng tạo thành “Ngũ linh công pháp”. Chỉ có điều, ngũ linh căn thực sự quá hiếm thấy, nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được ngũ linh căn thích hợp, không phải tuổi quá lớn bỏ qua mất thời cơ tu luyện thì là tiêu thất giữa biển người mênh mông. Cho tới tận khi bọn họ vô tình nhặt được ta “Ngũ linh công pháp” mới có người thừa kế.” Có thể làm đồ đệ của hai người kia là may mắn rất lớn của hắn.

“Hơn nữa, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hai lão đầu muốn đem đệ cho ta làm vợ, đệ không thấy song tu công pháp kia rất thích hợp cho thiên linh căn và ngũ linh căn cùng tu luyện sao, chúng ta là trời sinh một đôi nha!” Tào Phẩm đắc ý nói.

“Cút – ai là vợ huynh!” Chung Kỳ Nguyên giận dữ.

“Ai, Nguyên Nguyên nương tử, đừng đi mà!” Tào Phẩm kéo Chung Kỳ Nguyên, “Chúng ta đều đã có phu thê chi thực, nhưng còn chưa uống rượu giao bôi đâu, uống xong rượu giao bôi chúng mình cùng đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu.”

Đáp lại hắn chính là một quả cầu nước ném thẳng qua.

Cuối cùng Chung Kỳ Nguyên vẫn bị ép uống rượu giao bôi, không có biện pháp, y giở mọi thủ đoạn vẫn không đánh lại được một ngón chân người nọ. Tu vi kém cỏi cảnh giới kém cỏi còn chưa tính, ngay cả pháp thuật cũng không bằng người ta, người nọ vừa ra tay tất cả đều là pháp thuật cấp cao, đem y áp chế toàn diện, còn bị ăn không ít đậu hũ.

Chết tiệt, động phủ vẫn còn bố trí hỉ khánh, chăn long phượng, đồng tâm kết, nến đỏ tất cả đều chuẩn bị tốt, người nọ cười nói, mọi thứ đã đầy đủ.

Chung Kỳ Nguyên khóc không ra nước mắt, động phủ trang trí như vậy là để y cưới vợ, cũng không phải để y đem chính mình “gả đi”…

Chương 9.

Không chỉ Chung Kỳ Nguyên khóc không ra nước mắt, các vị đại lão Chung gia cũng khóc không ra nước mắt!

Từ lúc Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên dắt tay nhau ra khỏi động phủ, miệng bọn họ đều há to không khép lại nổi.

Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì cái gì mà mới chỉ có ngắn ngủi hơn mười ngày, thiên linh căn Chung gia nhà họ đã trở thành con dâu nhà người ta?

“Ta không đồng ý!” Chung phụ đập bàn rống giận.

“Trời phù hộ!” Chung gia lão tổ quát lại Chung phụ, tu tiên giới chính là “cường giả vi tôn” (kẻ mạnh được tôn trọng), người đứng trước mặt hiện tại tuy tuổi còn trẻ nhưng chính là nguyên anh tu sĩ hàng thật giá thật, Chung phụ đang thời kỳ kết đan sao có thể dùng thái độ này nói chuyện với đối phương chứ!

“Trước tiên chúc mừng Tào tiểu hữu tấn cấp nguyên anh, ta nghĩ lệnh sư hẳn sẽ rất vui mừng. Nguyên anh tu sĩ tuổi còn trẻ như vậy, Chung mỗ đúng là mới thấy lần đầu.” Chung gia lão tổ cảm thán nói.

Tào Phẩm tiến lên một bước: “Lão tổ tông —”

Chung gia lão tổ khoát khoát tay: “Tiểu hữu đã tấn cấp nguyên anh, cảnh giới đã đồng cấp với ta, chúng ta xưng hô ngang hàng cũng có thể.”

Tào Phẩm lắc đầu, kiên trì nói: “Lão tổ tông, ta hôm nay đứng đây không lấy thân phận nguyên anh tu sĩ, ta hôm nay là lấy thân phận bạn lữ của Nguyên Nguyên khẩn cầu các vị trưởng lão, xin cho phép Nguyên Nguyên trở thành bạn lữ của ta.”

Chung gia lão tổ trầm ngâm không nói.

Lão đã sớm đoán được Tào Phẩm sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng điều này lại làm lão rất khó xử, không muốn đắc tội một người mới tấn cấp nguyên anh (huống hồ thế lực sau lưng người này kinh người như vậy), cũng không muốn Chung gia mất đi một thiên linh căn.

“Tào tiểu hữu, ngươi cần biết thân phận của Nguyên nhi, tin chắc rằng không có môn phái hay gia tộc nào lại tự làm thiên linh căn nhà mình thành song tu bạn lữ của người khác.” Chung Kỳ Nguyên chính là nền móng tương lai của Chung gia, nguyên anh kế tiếp của Chung gia khả năng lớn nhất chính là y, Chung gia sao có thể đơn giản buông tay?

“Lão tổ tông, ta đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của Nguyên Nguyên với Chung gia, thế nên, ta chỉ muốn ngài đồng ý cho chúng ta kết thành bạn lữ, cũng chưa nói muốn Nguyên Nguyên rời Chung gia.” Theo luật bất thành văn của tu tiên giới, hai tu sĩ kết làm bạn lữ, người tu vi thấp hơn sẽ phải rời môn phái ban đầu, gia nhập môn phái của tu sĩ tu vi cao hơn, dù môn phái của mình sau này gặp họa diệt môn cũng không thể xuất thủ tương trợ.

Thế nên tu sĩ linh căn tốt đều là cùng đệ tử môn phái kết làm bạn lữ, các môn phái đều theo nguyên tắc “phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”. (nước phù sa màu mỡ không chảy sang ruộng nhà người ngoài à tương tự câu: nước giếng không phạm nước sông =))~)

Tào Phẩm cũng hiểu rõ điểm này, mới có thể đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy. Ai, tất cả vì vợ yêu, coi như là sính lễ!

“Ý của ngươi là —?”

“Ta sẽ đem Nguyên Nguyên về Như Ý cốc, nhưng Nguyên Nguyên cũng không cần gia nhập Như Ý cốc chúng ta, y vẫn là người Chung gia. Sau này nếu Chung gia gặp nạn, Nguyên Nguyên là một phần của Chung gia, cũng có thể vì Chung gia xuất ra một phần lực. Hơn nữa, miễn là lão tổ tông gật đầu, Chung gia có thể có ngay một nguyên anh tu sĩ, ta thân là bạn lữ của Nguyên Nguyên, khẳng định sẽ không thờ ơ với Chung gia.”

Chung gia lão tổ cùng mấy người trưởng lão trao đổi ánh mắt, bọn họ đều là nhân tinh sống mấy trăm năm, tính toán lợi ích so với ai khác đều khôn ngoan hơn. Trong mắt bọn họ, chỉ miễn là có nhiều lợi ích, không gì là không thể dứt bỏ. Bọn họ giữ chặt Chung Kỳ Nguyên không buông cũng không phải vì tình cảm sâu nặng gì, bọn họ nhìn trúng chẳng qua là thiên linh căn của y cùng với lợi ích thiên linh căn đem lại cho Chung gia mà thôi!

Hiện tại, Chung Kỳ Nguyên chẳng qua chỉ là tu vi kết đan mà thôi, dùng một kết đan tộc nhân có thể đổi được hứa hẹn xuất thủ tương trợ của một nguyên anh, vụ trao đổi này tính thế nào cũng là Chung gia có lời. Hơn nữa, Chung Kỳ Nguyên cũng không rời Chung gia, nếu sau này y cũng tấn cấp nguyên anh Chung gia sẽ lại có thêm một nguyên anh.

Chung gia lão tổ thần tốc so sánh lợi ích được mất trong đó, cũng đã có kết quả.

“Nhưng Nguyên nhi là thiên linh căn của Chung gia chúng ta, đây là chuyện cả tu tiên giới đều biết, nếu như chuyện y kết làm bạn lữ với một nam tử truyền ra, e rằng —” Chung gia lão tổ còn muốn tranh thủ thêm chút lợi ích.

Tào Phẩm biết chuyện đã thành! Hắn xưa nay luôn hào phóng với người nhà, người nhà vợ yêu từ hôm nay cũng là người nhà rồi nên hắn vung tay, hùng hồn nói: “Không thành vấn đề, thanh danh chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, các ngươi muốn nói sao với bên ngoài thì nói vậy đi!”

Dù sao, biết đến sự tồn tại của hắn cũng không có mấy người, ngoại trừ sư phụ, Nguyên Nguyên, cả những người Chung gia đang ngồi đây nữa. Dù Chung gia có bịa ra một người thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Ba ngày sau, Chung gia truyền ra ngoài, Chung Kỳ Nguyên kết đan thành công, cùng vợ mới cưới đang kì kết đan dắt nhau ra ngoài du ngoạn, chưa định ngày trở về!

Tin tức vừa truyền ra, tu tiên giới lần thứ hai chấn động, vừa khiếp sợ Chung Kỳ Nguyên tuổi còn trẻ như vậy đã kết đan thành công, vừa hiếu kì thê tử Chung Kỳ Nguyên rốt cuộc là thần thánh phương nào…

Những chuyện này đều là chuyện về sau.

Lúc này hai người Chung Kỳ Nguyên đang trên đường đến Như Ý cốc.

“Luyến tiếc?” Tào Phẩm hỏi.

Chung Kỳ Nguyên gật đầu, “Dù sao cũng đã dưỡng dục ta nhiều năm như vậy, ta cũng không phải cây cỏ, sao không có tình cảm? Huống hồ, bọn họ đối đãi ta cũng thực không tồi.” Yếu ớt thở dài, “Ta còn lần đầu tiên nhìn thấy nương ta khóc, bà theo ta từ khi còn nhỏ…”

Tào Phẩm nhìn không nổi dáng vẻ cô đơn của y, dịu dàng an ủi: “Cũng không phải sau này không trở lại nữa, đợi đệ gặp hai sư phụ ta, sớm ngày kết nguyên anh, chúng ta lúc nào cũng có thể trở về gặp họ.”

Chung Kỳ Nguyên bật cười, “Huynh cho là kết anh đơn giản như chuyện uống nước đi ngủ ư! Mà, Như Ý cốc thật tốt như huynh nói?”

“Hì hì, không phải ta tự thổi phồng, độ dày linh khí Như Ý cốc chúng ta tuyệt đối hơn mấy lần Chung gia, linh mạch Chung gia các đệ, ai…” Tào Phẩm lắc lắc đầu, dáng vẻ kinh mạch Chung gia chả bõ bèn gì.

Mấy linh mạch linh khí dày đặc như vậy trên thế gian sớm đã bị các đại môn phái chia nhau hết. Chung gia là một trong tứ đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong tu tiên giới, đương nhiên cũng giành được một chỗ linh mạch tốt nhất. Linh mạch vô số môn phái nhỏ ao ước không thôi này, trong mắt Tào Phẩm vậy mà thành không đáng một đồng.

“Chờ đệ tới Như Ý cốc rồi, sẽ biết ta nói không sai. Còn có, chủ tu công pháp của đệ cũng phải thay đổi, thiếu chút nữa thiên linh căn của đệ đã bị giữ lại ở trúc cơ kì, công pháp Chung gia các đệ thật chẳng ra sao. Đại sư phụ ta cũng là thiên linh căn, đến lúc đó nhờ hắn tìm bộ công pháp đỉnh cấp phù hợp truyền thụ cho đệ.”

Theo ý nghĩa nào đó mà nói, người tu tiên đều là người tuyệt tình tuyệt ý, để thành tiên cầu trường sinh họ có thể vứt bỏ rất nhiều thứ. Chung Kỳ Nguyên tuy không phải người như vậy nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn tràn ngập mong muốn hướng tới đắc đạo thành tiên.

Mồi nhử Tào Phẩm đưa thật sự quá mê người, vừa có linh địa, vừa có công pháp đỉnh cấp khiến Chung Kỳ Nguyên chẳng thể chống cự, mới dứt khoát quyết định rời Chung gia cùng hắn đi Như Ý cốc.

Song, Chung Kỳ Nguyên không nói ra nhưng trong lòng Tào Phẩm cũng biết rõ là — Chung Kỳ Nguyên không thể không đi cùng Tào Phẩm, bởi, họ đã bị song tu công pháp kia cột chặt vào nhau.

Song tu song tu, tên như ý nghĩa đó là hai người phải cùng nhau tu —

Chương 10.

Tào Phẩm không nghĩ tới đường quay về Như Ý cốc lại chẳng yên bình như thế —

Nâng tay lên, mười mấy hỏa cầu nhanh chóng bắn ra, vòng bảo hộ kim sắc đối phương bày ra trong nháy mắt tan rã hầu như không còn, tên hắc y nam tử kia mặt lộ vẻ kinh hãi, tự biết không địch lại được bèn lấy ra một kim sắc cự kiếm nghĩ ôm kiếm chạy trốn.

“Giờ còn muốn chạy, không thấy đã muộn rồi sao?” Tào Phẩm cười nhạt, thân hình lóe lên không còn thấy hình bóng.

Hắc y nam tử trong lòng biết không ổn, móc ra tật phong phù muốn cấp tốc chạy thoát thân.

“Đã đến thì đừng mong chạy thoát, đem tính mệnh lưu lại!” Tào Phẩm quỷ mị xuất hiện phía sau nam tử, một bàn tay tỏa ánh lửa sáng rực từ sau lưng nhô ra, hoàn toàn không đếm xỉa đến hộ thể thần quang của nam tử, một tay bóp nát trái tim hắn.

Nam tử hét thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống, bị một cái “Hỏa long thuật” của Tào Phẩm thuận tay thiêu thành tro.

Hai hắc y nam tử ở ngoài vòng chiến thấy đồng bạn bị tan thành tro bụi nhất thời sợ vỡ mật, ý chí chiến đấu toàn bộ bay biến hết, không cố vây công Chung Kỳ Nguyên nữa mà xoay người bay lên chạy mất.

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh như tiếng sấm bất chợt vang lên bên tai, thân ảnh hai người đang nhanh chóng chạy thục mạng cũng không khỏi dừng lại. Chỉ trong nháy mắt, hai cây mộc kiếm đã bay qua trước mặt, hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm xuyên qua ngực chọc thành cái lỗ lớn, đi đời nhà ma!

“Đợt thứ mấy rồi?” Tào Phẩm ngoắc tay thu hồi mộc kiếm, thuận tay phóng hai hỏa cầu đốt luôn hai thi thể kia.

Chung Kỳ Nguyên một bên thu dọn chiến lợi phẩm, một bên đáp: “Tính cả lần này đã là đợt thứ tư rồi, hơn nữa càng ngày càng khó giải quyết.”

Bởi Chung Kỳ Nguyên là lần đầu tiên xa nhà, thấy gì cũng đều mới mẻ, Tào Phẩm vì chiều ý y cũng không gấp rút, hai người dọc đường du ngoạn sơn thủy, chậm rãi về Như Ý cốc.

Nhưng không bao lâu, bọn họ đã bị tập kích. Bằng công lực thâm hậu của hai người, dễ dàng giải quyết đám đánh lén. Từ đó, bọn họ liên tiếp bị tập kích, hơn nữa người được phái đến càng ngày càng lợi hại.

“Là người Chung gia bọn đệ!”

Chung Kỳ Nguyên không nói. Đây là chuyện không thể phủ nhận, sát thủ nắm rõ tình hình họ như lòng bàn tay, đầu tiên là cho người cuốn lấy Tào Phẩm, sau đó mấy người cùng tấn công Chung Kỳ Nguyên, muốn nhất kích đắc thủ (1 phát giết chết luôn) giết y.

“Có người muốn ta không còn mệnh quay về Chung gia!” Sớm biết tồn tại của mình chướng mắt rất nhiều người, không ngờ mình vừa rời khỏi phạm vi thế lực Chung gia những người đó đã khẩn cấp động thủ sát nhân. “Vậy không về là được rồi, đệ cùng ta ở Như Ý cốc không cần để ý gì nhiều, tiêu diêu tự tại, chẳng thèm quản những trò minh tranh ám đấu lộn xộn kia nữa.” Tào Phẩm phản đối, hắn khinh thường nhất là loại người giở trò mờ ám sau lưng, có bản lĩnh thì thẳng mặt mà tới, xem nắm đấm ai mạnh hơn thì nghe theo người đó.

Chung Kỳ Nguyên không thoải mái như Tào Phẩm, y xuất thân từ đại gia tộc, từ nhỏ đã được truyền cho tư tưởng lấy lợi ích gia tộc làm trọng, hiện tại bỗng dưng bị người nào đó trong gia tộc truy sát khiến y nhất thời không thể tiếp nhận.

“Đừng thương cảm nữa, giờ phải nghĩ chúng ta nên làm gì đây?” Người tới ngày càng mạnh, nhân số cũng ngày càng đông, Tào Phẩm thật ra không sợ, chỉ sợ không cẩn thận khiến đối thủ có thể thừa cơ tổn thương đến Chung Kỳ Nguyên.

“Hừ, bọn chúng nếu đã coi nhẹ tình cảm, ta cũng không cần mang bụng thiện lương nữa, chúng ta…” Tiến đến bên tai Tào Phẩm, đem kế hoạch của mình nhỏ giọng nói với hắn.

“Không được, quá nguy hiểm!” Tào Phẩm phản đối, hắn đã thề sẽ không bao giờ lại để Chung Kỳ Nguyên lâm vào hiểm nguy nữa.

“Luyến tiếc hài tử sao dẫn được lang, chẳng lẽ huynh không muốn một lưới bắt hết bọn chúng?”

“Vậy để ta làm mồi nhử!”

“Mục tiêu của bọn họ là ta!”

“Ta không đồng ý, quá nguy hiểm.”

“Huynh…” Chung Kỳ Nguyên cực kì bực mình, cái cục nhọt này sao ngoan cố vậy chứ!

“Khu rừng này ta cảm giác không hay!” Tào Phẩm nói.

“Phải làm sao đây? Nếu đi đường vòng, chúng ta ít nhất phải mất hai tháng mới đến được Như Ý cốc, tình hình hiện tại ta sợ chúng ta không qua được hai tháng mất.”

Hai ngày trước, họ đã bị công kích dày đặc, người tới cơ hồ không cho bọn hắn thời gian để thở nữa, từng đợt từng đợt mà đánh tới. Tuy bằng năng lực đáng sợ của Tào Phẩm, mỗi lần đều có thể đẩy lui tập kích, nhưng đánh trận lớn trận nhỏ cũng có vài thứ tiêu hao trong thời gian ngắn không thể khôi phục ngay được, tỷ như phù lục chế địch, đan dược hồi phục linh khí, cùng với vũ khí uy lực cường đại sử dụng duy nhất một lần.

Nếu kéo dài hai tháng, khả năng bọn họ sẽ không kiên trì nổi nữa!

Tào Phẩm trầm ngâm một lát, vẫn quyết định: “Đánh lạc hướng đi!” Đánh lạc hướng không nhất định đụng tới địch nhân mà khu rừng này, nói không chừng một bước đi vào đã trúng mai phục.

“Ha ha, quá muộn rồi! Bắc đẩu trận, khởi —” Giọng nói khàn khàn từ trong rừng bất chợt truyền đến, ngăn bọn họ rời đi.

Dưới chân họ, một pháp trận hoa văn phức tạp được phát động, sương mù trắng xóa từ hai bên từ từ dâng lên, như thật mà vây hai người vào giữa.

“Không hay rồi!” Tào Phẩm gào lên, Thiên Cương trận tuy chỉ vây hãm địch, sẽ không công kích người bị vây, nhưng bởi dựa theo bắc đẩu thất tinh biến đổi mà thành, vây địch hiệu quả phi thường tốt.

Quân địch chẳng qua chỉ phát động trận pháp vây khốn bọn họ, xem ra họ không tiến vào rừng làm xáo trộn sắp xếp của đối phương, chúng đành phải sai tiểu tốt canh giữ bên ngoài rừng tạm thời phát động trận pháp vây khốn họ. Thế nhưng nếu không nhanh chóng thoát thân, đợi khi chủ lực đối phương tới họ sẽ thành ba ba mắc cạn mất.

Nghĩ đến đó, Tào Phẩm lấy trong nhẫn ra một viên trân châu lam sắc.

“Thiên lôi châu? Hừ, ngươi cho rằng thiên lôi châu nhỏ bé này có thể phá Thiên Cương trận? Ngây thơ!” Tên thanh âm “khàn khàn” kia dường như cũng có mắt nhìn, nhận ra hạt châu trên tay Tào Phẩm.

Tào Phẩm cười hắc hắc: “Đây không phải thiên lôi châu, uy lực của nó còn hơn cả thiên lôi châu —” Hắn đột nhiên ném hạt châu trong tay lên trời.

Tức khắc, tiếng sấm nổ ầm ầm trên đầu bọn họ, từng đạo tia chớp trắng xanh phản lại đem Thiên Cương trận bao vào trong.

“Đi!” Tào Phẩm xuất ra phi hành pháp khí, ôm ngang eo Chung Kỳ Nguyên nhảy lên pháp khí, hóa thành một đạo bạch quang lóe lên theo lỗ hổng lôi châu phá nổ đi ra.

Mấy người “khàn khàn” bị uy lực lôi châu của Tào Phẩm làm kinh sợ, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người Tào Phẩm phiêu nhiên rời đi.

“Sư huynh, cứ thế thả bọn chúng đi?” Một người hỏi “khàn khàn”.

“Còn có thể làm sao? Lấy tu vi của chúng ta đuổi theo cũng chỉ được một chữ chết mà thôi.” “Khàn khàn” trừng mắt, người trốn thoát từ trong tay hắn, hắn cũng đầy bụng phiền muộn, “Sư thúc bọn họ sẽ tới ngay, chờ bọn họ tới rồi, xem sư thúc an bài thế nào rồi nói lại sau!”

Chương 11.

Ở nơi cách bọn chúng chỉ có mấy dặm, Tào Phẩm nhảy khỏi pháp khí, lấy ra thế thân phù, để thế thân phù ngụy trang họ tiếp tục bay về hướng Tây, mà hắn lại lấy ra ẩn thân phù cho mình cùng Chung Kỳ Nguyên.

“Nhẫn của huynh nhìn thì rất bình thường, nhưng không ngờ mọi thứ đều có thể chứa được.” Chờ Tào Phẩm làm tốt mọi chuyện, Chung Kỳ Nguyên bội phục nói.

“Đều là tại ta!” Chung Kỳ Nguyên xấu hổ muốn chết, dọc đường đi bảo vật, pháp khí, phù lục của Tào Phẩm đều tổn hao không ít, trong đó rất nhiều đều là thượng phẩm hiếm thấy. Ngược lại, y ngoài một thanh bản mệnh phi kiếm, hơn mười khối linh thạch bậc trung, hầu như không mang theo bất cứ vật gì rời Chung gia.

Hiện tại y chính là một gánh nặng lớn cho Tào Phẩm.

“Vậy Nguyên Nguyên hôn ta một cái làm thù lao đi!” Tào Phẩm cợt nhả chu miệng qua, hì hì, Nguyên Nguyên vẫn còn so đo nhiều về chuyện chấn lôi châu!

Chung Kỳ Nguyên liếc hắn một cái, cắn răng, nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở dán lên môi Tào Phẩm.

Tào Phẩm trong lòng đại hỉ, Chung Kỳ Nguyên da mặt mỏng, muốn y chủ động khó như lên trời, không ngờ chỉ là hơi chút lợi dụng cảm giác xấu hổ của y lại có thể đổi được Nguyên Nguyên chủ động dâng môi lên.

Ha ha, quá lời!

Tào Phẩm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mở lớn miệng đón kiều khách đang e thẹn bước vào, đôi môi hợp lại đã mang khách quý vây khốn trong môi lưỡi, đem khách nhân mềm mại ngậm trong miệng liếm mút một phen, cuối cùng thả khách nhân đi, tự mình nghênh ngang đến thăm tận cửa. (Khách nhân là lưỡi của Nguyên Nguyên á )

Tiếng nước ướt át từ môi truyền đến, tiếng hôn môi chụt chụt khiến người mặt đỏ tai hồng…

“Không được –––” trước khi rơi vào vòng xoáy tình dục, Tào Phẩm dùng tự chủ cuối cùng khống chế, giờ không phải lúc đè người, họ còn có chuyện quan trọng cần làm.

Từ sau khi họ tu tập song tu công pháp, thể dịch của cả hai đều là xuân dược tốt nhất, đụng chạm nho nhỏ cũng có thể dấy lên ngọn lửa hừng hực. Đầu lưỡi vừa quấn quýt qua lại lâu như vậy, hẳn đã trao đổi không ít nước bọt!

Hắn tu vi cao còn có thể bảo trì chút trấn tĩnh, Chung Kỳ Nguyên tu vi so với hắn kém hơn rất nhiều, từ lâu đã thần trí không rõ, vẻ mặt xuân tình.

Vội vã sửa sang lại quần áo tóc tai cho Chung Kỳ Nguyên, Tào Phẩm hầu như không dám nhìn thẳng vào y, thật vất vả bắt tiểu đệ đệ nghe lời an tĩnh lại, nhìn vài lần hắn không chắc có thể bắt tiểu đệ đệ lần nữa an tĩnh!

Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Chung Kỳ Nguyên mới thanh tỉnh, nhớ tới hành động phóng đãng vừa rồi không khỏi khiến y mặt đỏ tới mang tai.

Càng làm y thẹn thùng chính là Tào Phẩm ghé vào tai y thì thầm: “Đệ là người ta cam tâm tình nguyện gánh vác nhất, sau này không được nói mình là gánh nặng nữa.” Tình ý dạt dào khiến y mắc cỡ muốn chui luôn xuống đất.

Song, không còn thời gian thưởng thức dáng vẻ quẫn bách xấu hổ khả ái của Chung Kỳ Nguyên nữa –––

“Bọn chúng tới, chúng ta bị đuổi kịp rồi!” Tào Phẩm nói, trong lòng hô to tiếc nuối.

Xa xa trên bầu trời, từng điểm bạch quang đang cấp tốc bay về phía họ, ngang qua đỉnh đầu họ đuổi theo thế thân phù phía trước.

Địch nhân rời đi được nửa khắc, Tào Phẩm một lần nữa phóng xuất phi hành pháp khí, hai người lén lút theo phía sau địch nhân.

Đây là đối sách Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên đã thương lượng.

Từ lúc bắt đầu rời khỏi Chung gia họ đã rơi vào khống chế của địch nhân, họ ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, điều này khiến họ khó lòng phòng bị.

Địch nhân không tiếc nhân lực đột kích bọn họ, cho dù Tào Phẩm năng lực cường thịnh thế nào cũng không thể đỡ được luân phiên tấn công!

Hơn nữa, hai người cũng không phải người khoan dung gì, không minh bạch bị người truy đánh, còn không biết đối phương là ai, ngẫm lại đều phiền muộn.

Sở dĩ họ quyết định hóa minh vi ám (hóa sáng thành tối) là muốn nhất định phải bắt được người đứng sau màn, một lần báo được thù truy sát.

Đầu tiên ở ngoài rừng họ làm bộ coi thường mai phục của địch, chờ đối phương phát tín hiệu triệu tập chủ lực mới đột phá vòng vây ra. Nhưng sau khi đột phá vòng vây lại chạy thoát thật nhanh để làm đối phương chật vật. Hành động của họ làm đối phương hiểu lầm, nghĩ hai người Tào Phẩm nhát gan, không dám cùng chúng chính diện đối kháng.

Cường giả gặp nhau dũng giả sẽ thắng (kẻ mạnh gặp nhau, người dũng cảm sẽ thắng), hai người Tào Phẩm chạy trốn không chiến đấu để thua một chữ “dũng”, điều này làm tự tin của địch tăng vọt, hơn nữa bọn chúng lại người đông thế mạnh, khẳng định có thể bắt được bọn Tào Phẩm.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, hai người họ rời đi không bao lâu, rất nhiều địch nhân hùng hổ đuổi theo.

Nhưng lúc này, hai người Tào Phẩm từ con mồi lại biến thành thợ săn, “Nguyên Nguyên thực sự là diệu kế!” Xa xa theo sau địch nhân, Tào Phẩm đắc ý cười ha ha.

“Ẩn thân phù của huynh có thể duy trì bao lâu? Nghìn vạn lần đừng được một nửa lại bị phát hiện, như vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất!” Chung Kỳ Nguyên lo lắng điểm này.

“Yên tâm đi, ẩn thân phù là do ta đặc chế, không giống phù lục, không chỉ ẩn thân hiệu quả phi thường tốt, hơn nữa còn có thể duy trì thời gian ba ngày, ngay cả đại sư phụ ta cũng tán thưởng đó.” Tào Phẩm đối với việc luyện chế ẩn thân phù tràn ngập tự tin.

Chung Kỳ Nguyên kinh hãi: “Chính huynh chế phù?”

Y từ nhỏ đã được dạy phải chuyên tâm tu luyện, chuyện luyện khí chế phù biết sơ qua là được, cần pháp khí phù lục trong gia tộc sẽ có luyện khí sư chuyên môn luyện chế cho y.

Tào Phẩm vậy mà tự mình chế phù, có thể nào không làm y giật mình.

“Đại sư phụ nói, muốn dùng gì thì tự mình làm lấy. Pháp khí phù lục ta có đều là ta tự mình luyện chế, cả viên chấn lôi châu kia cũng là đại sư phụ ở bên cạnh chỉ bảo, ta tự mình thu thiên lôi luyện chế.” Tào Phẩm nói “Kỳ thực thứ tự mình luyện chế ra mới là thứ tốt nhất, bởi đệ muốn hiệu quả thế nào, thuộc tính công kích thế nào, tự đệ rõ nhất, như vậy thứ đệ luyện chế ra mới là thứ thích hợp nhất với mình.”

Chung Kỳ Nguyên nghe đến ngây người, điều này quá phá vỡ quan niệm trước đây của y! Nhưng trong lòng y biết rõ, Tào Phẩm nói không sai, bản mạng phi kiếm của y là do luyện khí sư trong tộc căn cứ vào thuộc tính thủy của y luyện chế, sử dụng cũng không vừa ý lắm. Giờ nghĩ đến, hẳn vì phi kiếm đều không phải do y luyện chế theo ý mình.

“Ta trước đây thực sự là quá vọng tự phỉ bạc!” Chung Kỳ Nguyên cảm thán.

Y trước đây u mê vùi đầu khổ tu, không có nửa điểm kinh nghiệm thực chiến, không tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, bây giờ bước ra khỏi nhà mới phát hiện mình đã sai rồi.

“Nguyên Nguyên sao có thể nói mình như vậy chứ!” Tào Phẩm vì Chung Kỳ Nguyên kêu oan “Đệ so với nhiều tu sĩ ta đã gặp tốt hơn rất nhiều, tư chất tốt, tu luyện chăm chỉ, hơn nữa không kiêu ngạo, đầu óc linh hoạt, đệ xem diệu kế này của đệ còn lừa được tất cả bọn họ.” Hắn chỉa chỉa địch nhân phía trước.

Ngay cả biết Tào Phẩm nói chỉ là an ủi nhưng lòng Chung Kỳ Nguyên cũng thư thái rất nhiều: “Cảm ơn!”

“Đệ đừng cho là ta an ủi đệ, ta nói thật tâm đấy, đợi sau này đệ thấy những tu sĩ thật sự vọng tự phỉ bạc thì biết ta không nói dối.”

“Ừm, hay là muốn cảm tạ huynh.” Cảm kích quá lớn, hai chữ “cảm tạ” cũng không thể biểu đạt hết.

“Ai nha, Nguyên Nguyên đệ như vậy, ta quá thụ sủng nhược kinh!” Tào Phẩm kích động nhào tới ôm lấy Chung Kỳ Nguyên, cũng không quản họ đang ở giữa không trung, ôm rồi lại hôn loạn.

“Này ––– a, ngã xuống mất –––” phi hành pháp khí bởi hai người lộn xộn mà bay xiêu xiêu vẹo vẹo, sợ đến mức Chung Kỳ Nguyên kêu to ôm chặt lấy Tào Phẩm.

Hai người chơi đùa, đều đã sớm quên mất họ đang đi theo phía sau địch nhân…

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment