5

Chương 12.

Hắc y nhân phía trước hồn nhiên không biết bọn họ đã bị theo dõi, tự cố tự địa đuổi theo hướng thế thân phù bay đi.

“Hả? Sao đột nhiên không thấy khí tức nữa?” Hắc y lão giả dẫn đầu ngừng lại, sắc mặt nghi hoặc.

Hắn rõ ràng suốt dọc đường theo khí tức đối phương truy tung mà đến, sao đột nhiên lại không cảm ứng được nữa?

“Sư thúc, sao dừng lại vậy?” Hắc y nhân còn lại xúm tới, kì quái hỏi.

“Khí tức đối phương tiêu thất!” Lão giả nói “Có thể chúng dùng bí thuật nào đó che mất khí tức, có thể bọn chúng tăng tốc pháp khí, bay đi thật nhanh, trốn khỏi phạm vi cảm ứng của ta.”

“Không có khả năng.” Một hắc y nhân kinh hô “Bọn họ nếu dùng thủ đoạn đó, sao không dùng ngay từ đầu?”

“Hừ, ta nghi ngờ bọn chúng có mai phục phía trước, chúng ta không thể đuổi theo lên nữa.” Lão giả hừ lạnh nói, quá không bình thường, khí tức vẫn truy tung vậy mà tự dưng tiêu thất.

“Thế nhưng môn chủ có lệnh –––”

“Môn chủ muốn chúng ta phục kích bọn chúng trong rừng, cũng không muốn chúng ta theo chân bọn chúng liều mạng, đừng quên bọn chúng có một nguyên anh, nếu không phải lần này mang “Chiêu hồn phiên” trong môn phái theo, chỉ bằng mấy người chúng ta làm sao có khả năng giành phần thắng.” Lão giả nói, hắn sống cũng không ít tuổi, phần thưởng dù tốt cũng muốn còn mệnh mà hưởng thụ.

Bọn họ lần này phụng mệnh mai phục ở trong rừng, dùng bảo vật trấn môn mười tám cây “Chiêu hồn phiên” (cờ gọi hồn) bày ra chiêu hồn la sát trận, mười tám danh chưởng phiên tu sĩ trúc cơ hậu kì, cộng với hắn là kết đan hậu kì tận mắt chỉ huy, uy lực của chiêu hồn la sát trận mới đủ để chống lại nguyên anh. Hắn cũng bằng mười tám cây “Chiêu hồn phiên” mới dám dẫn người đuổi theo.

Trầm ngâm một lát, lão giả quyết định “Trước tiên đi về bẩm báo môn chủ đã!”

Khí tức đối phương đột nhiên tiêu thất, trong tình huống quỷ dị này hắn cũng không dám tùy tiện đuổi theo, có phản kích của nguyên anh hắn cũng không có khả năng chống đỡ được.

Lão giả bối phận cao nhất, hắn nói, những người khác cũng không phải đứa ngốc, tu sĩ thực lực cực mạnh đều bỏ đi, bọn họ một đám trúc cơ kì lẽ nào lưu lại làm bia đỡ đạn cho người ta?

Bởi vậy đám người thay đổi phương hướng, hướng phía khác bay đi.

Cách đó không xa, Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên hai người hỉ hình vu sắc!

“Thành công rồi!”

Thế thân phù chỉ có thể duy trì một canh giờ, đã hết thời gian thế thân phù sẽ tự cháy thành tro. Địch nhân chỉ theo thế thân phù đuổi đến, thế thân phù cháy rồi bọn họ đuổi theo được cái gì.

Địch nhân quả nhiên như họ dự liệu, khi phát hiện mất dấu không dám tiếp tục đuổi nữa mà là dẹp đường hồi phủ. Như vậy, họ chỉ cần đi theo sau địch nhân là có thể tìm thấy hang ổ của chúng.

Đến lúc đó, hừ hừ –––

Trực tiếp đạp đổ sào huyệt của chúng!

Đi theo sau đám hắc y nhân, bay sắp được một ngày đêm, Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên cuối cùng cũng thấy được một sườn đồi cao mấy thước.

Khiến hai người Tào Phẩm kinh hãi chính là, đồi nhỏ này đã bị một pháp trận thật lớn bao quanh. Mặt ngoài pháp trận thoáng hiện điểm điểm quang mang, tỏ rõ phụ cận pháp trận đều hạ trùng điệp cấm chế.

Hắc y nhân bên ngoài pháp trận phát ra truyền âm phù, chỉ chốc lát sau, đại trận nứt ra lỗ hổng vừa cho hai người, để bọn họ vào trong.

“Không đúng!” Nhìn hắc y nhân tiến nhập trận pháp, Chung Kỳ Nguyên đột nhiên nói.

Tào Phẩm nghi hoặc trừng mắt nhìn: “Cái gì không đúng?”

“Huynh cho rằng trong Chung gia có ai có thể bố trí được đại trận thế này?” Chung Kỳ Nguyên hỏi.

“Đệ muốn nói –––” Tào Phẩm bừng tỉnh đại ngộ.

Bọn họ trước vẫn cho rằng truy sát mình chính là người Chung gia, nhưng hiện tại thấy đại trận này, họ phải lần nữa nhận định lại kẻ truy sát.

“Chung gia chỉ có lão tổ tông là nguyên anh, dưới lão tổ tông là chín trưởng lão kết đan kì, trong đó có ba người là kết đan hậu kì, bốn người kết đan trung kì, hai người kết đan sơ kì, cộng với cha ta là kết đan trung kì, tổng cộng là mười kết đan tu sĩ. Giống nương ta còn có vài nữ tu sĩ khác cũng là kết đan kì nữa, nhưng các nàng không thể hỏi đến sự vụ gia tộc. Ta vốn hoài nghi tam trưởng lão, tôn tử của hắn lớn hơn ta hai tuổi, tư chất cũng tốt, là song linh căn, nếu như ta bất hạnh gặp nạn bên ngoài, tôn tử của hắn chính là lựa chọn tốt nhất cho chức vị tộc trưởng, vậy nên hắn có lí do giết ta lớn nhất.” Chung Kỳ Nguyên phân tích.

Y nhìn qua đại trận, từ từ nói: “Nhưng ta trách nhầm hắn! Ta tuy tu vi không cao nhưng cũng có chút nhãn lực, nhìn đại trận này cũng không phải một trưởng lão kết đan kì nho nhỏ như hắn có khả năng bố trí, hơn nữa nhìn đám hắc y nhân kia, tu vi thấp nhất cũng là trúc cơ hậu kì. Ta không nghĩ Chung gia chúng ta lại có thực lực kia, có thể đồng thời điều khiển hơn mười trúc cơ tu sĩ.”

Trong một gia tộc hay một môn phái, kết đan kì là chiến lực chủ yếu, trúc cơ kì là binh lực cơ sở, luyện khí kì là trận tiền tiểu tốt, đối phương vừa ra tay đã là hơn mười trúc cơ hậu kì, có thể thấy được thực lực căn bản rất hùng hậu, Chung Kỳ Nguyên nghĩ năng lực toàn Chung gia cũng không có được thế lực như vậy!

“Nhưng nếu như không phải người Chung gia, ai muốn hạ độc thủ với đệ?” Tào Phẩm lòng tràn đầy nghi vấn, địch nhân nắm thời cơ rất chuẩn, vừa khi họ mới rời khỏi phạm vi thế lực Chung gia đã bắt đầu động thủ, vậy nên họ mới có thể hoài nghi là nội bộ Chung gia đấu tranh phe phái, hại đến Chung Kỳ Nguyên vô tội.

Chung Kỳ Nguyên cũng mờ mịt, y ở Chung gia không bước chân ra khỏi nhà, nơi nào kết thù “bất tử bất hưu” (không giết được thì không dừng) thế này!

“Ha ha, hai vị tiểu hữu, hà tất ở đây nghi tới ngờ lui, đến ngồi đây uống chén trà thơm, nghe lão phu giải đáp cho các ngươi!” Một thanh âm chói tai như kim khí ma sát đột nhiên vang lên bên tai hai người.

“Không tốt, là nguyên anh tu sĩ!” Tào Phẩm sắc mặt đại biến, giục phi hành pháp khí dưới chân, pháp khí đem hai người lùi ra vài chục trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích lôi đình của người tới.

“Ầm ầm ầm” chỗ bọn họ vừa nãy truyền đến một tiếng sấm nổ bạo liệt.

Chung Kỳ Nguyên hít một ngụm khí lạnh, nếu như không phải Tào Phẩm phản ứng nhanh, bọn họ khả năng bỏ mạng ở đây mất.

“Các hạ đều mời người khác thế này sao?” Tào Phẩm nắm chặt tay Chung Kỳ Nguyên, lạnh lùng nói.

“Ha ha, chỉ là chút tài mọn, có thể nào thương tổn đến tiểu hữu!” Người tới hời hợt nói, không mảy may đem lửa giận của Tào Phẩm để vào mắt.

Chương 13.

Chung Kì Nguyên lúc này mới nhìn rõ người đến, một người nhìn chỉ khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, sắc mặt âm trầm, sát khí bức người, hẳn là tu luyện ma công đáng sợ nào đó.

“Ma tu!?”

Tào Phẩm cùng Chung Kì Nguyên liếc nhau, cùng cảm nhận được kinh hãi trong lòng đối phương.

Địa bàn của tu tiên giới còn phân chia tỉ mỉ hơn thế tục, cửa ải địa bàn của các môn phái là tu tiên tư nguyên, không thể nào thoái nhượng.

Lấy sông Hoài làm ranh giới, chính phái cùng ma đạo nam bắc phân minh, nước giếng không phạm nước sông. Hiện tại người ma đạo vượt qua sông Hoài, chính đạo vậy mà hoàn toàn không biết gì cả?

“Tào tiểu hữu, nể mặt lệnh sư, ta có thể thả ngươi đi, mục tiêu của ta là y.” Hắc bào nam tử chỉ hướng Chung Kì Nguyên.

“Không biết bạn lữ của ta đắc tội chỗ nào với các hạ, ta ở đây thay y nhận lỗi với các hạ, các hạ nếu nhận thức gia sư mong các hạ nể mặt gia sư mà giơ cao đánh khẽ.”

“Hừ, Tào tiểu hữu, ngươi không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta cho ngươi cơ hội rời đi, là ngươi cố ý không đi, nếu như ta động thủ sống chết miễn bàn. Lệnh sư năm đó tại Vạn Linh đại hội đã từng nói qua, sẽ không nhúng tay vào tranh đấu của tiểu bối, thế nên thế lực sư môn của ngươi cũng không uy hiếp được ta đâu.” Nam tử sắc mặt âm trầm, chỉ Chung Kì Nguyên nói, “Còn như y, có trách chỉ trách y là thiên linh căn, loại linh căn này tốt sẽ trở thành uy hiếp của ma đạo mấy trăm năm sau, là thứ ma đạo chúng ta phải loại bỏ.”

Nam tử bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, đột nhiên cười hắc hắc âm hiểm: “Lại nói, Tào tiểu hữu cũng không đúng, đương sơ nếu ngươi không nói không cần gia nhập Như Ý cốc thì y cũng không dính phải đại họa sát thân này, vị tiểu huynh đệ này nếu như gia nhập Như Ý cốc, chúng ta lá gan có to bằng trời cũng không dám động đến sợi tóc gáy của y.”

Tào Phẩm nhíu nhíu mày: “Đã như vậy thì động thủ đi! Muốn ta làm chuyện bỏ rơi bạn lữ một mình đào tẩu, trăm triệu lần cũng không có đâu.”

Chung Kì Nguyên lo lắng kéo kéo hắn, bị Tào Phẩm không đếm xỉa đến!

“Tốt tốt tốt ––– lão phu sớm muốn biết công pháp thần diệu của Như Ý cốc!” Nam tử hai mắt vừa mở, tinh quang bắn ra bốn phía, không gian xung quanh đều phảng phất bị bóp méo.

Tào Phẩm nhanh chóng mở ra hộ bích (tường bảo vệ) bao lấy Chung Kì Nguyên bên trong.

Chỉ thấy nam tử đối diện hai tay chà xát, một quả cầu ánh sáng màu đen kịt như mực, to cỡ đầu người xuất hiện phía trước nam tử. Thế nhưng nam tử cũng không tiến hành công kích, hai tay chà xát thêm, một hắc cầu nữa lại xuất hiện. Như vậy nhiều lần, nam tử tổng cộng chà xát ra hơn mười viên hắc cầu, hắc cầu đông đúc toàn bộ quay xung quanh phía trước nam tử.

“Đi” nam tử hai tay chập lại niệm thần chú, chỉ vào bọn Tào Phẩm.

Lập tức, hơn mười viên hắc cầu chớp động trên không trung dung hợp, hóa thành một vầng sáng hắc sắc, mém mạnh về phía bọn Tào Phẩm.

Chung Kì Nguyên tái mặt, mắt thấy vầng sáng kéo tới phía bọn họ, thân thể bị linh áp đối phương phóng ra ép không động đậy được, căn bản vô pháp né tránh. Nếu không phải Tào Phẩm hộ trước người, không đợi quang luân đánh tới, chỉ là linh áp của quang luân cũng có thể nghiền y thành mảnh nhỏ.

Tại thời khắc nguy cấp, Chung Kì Nguyên cũng rất trấn định, vì phía trước y còn có một người vững như thạch bàn.

Chỉ thấy Tào Phẩm hai tay duỗi ngang, mười ngón mở ra, quang hà ngũ sắc từ mười đầu ngón tay tuôn ra, kết thành một ngũ sắc đại võng (lưới).

Hắc sắc quang luân phi tới trước mặt hai người đã bị đại võng võng trụ, hai thứ chạm nhau, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Toàn bộ mặt đất cũng bị tiếng nổ cường liệt rung chuyển, cuồng phong cuồn cuộn làm cát bay đá chạy.

Hai thân ảnh như diều đứt dây ngã rơi trên mặt đất.

Nhìn hai bóng người từ trên không trung rơi xuống cát bụi, trên mặt nam tử lộ ra đắc ý “Hừ, chẳng qua chỉ là một tên vừa tấn cấp nguyên anh, muốn đấu với ta, vẫn còn non lắm.”

Nam tử chầm chậm bay về chỗ bóng người rơi xuống, đi nghiệm thu chiến lợi phẩm của y.

Thế nhưng –––

“Hình nộm!?” Nam tử sắc mặt tái mét nhìn hai hình nộm trên mặt đất, mà hai người Tào Phẩm Chung Kì Nguyên đáng ra nên ở đó lại chẳng thấy đâu.

“Chết tiệt, bị thằng chết tiệt ấy đùa giỡn!” Chạy trốn ngay dưới mắt mình, nam tử tức đến điên mất rồi, “Toàn bộ các ngươi ra ngoài tìm cho bản tọa, nhất định phải tìm được bọn chúng.”

Giữa tiếng rống giận, từng đạo nhân ảnh điều khiển khí cụ từ trong trận pháp bay ra, tản đi tứ phía.

Thế nhưng, những tu sĩ phụng mệnh đi truy tìm này đều líu lưỡi, đây là lần đầu tiên họ thấy môn chủ nhà mình ăn quả lỗ vốn như vậy, xem ra muốn đi tìm người rất không đơn giản!

Lúc này, Tào Phẩm cùng Chung Kì Nguyên đã sớm cách đó mười dặm rồi!

“Ha ha, lão tiểu tử kia thấy hai cái đầu gỗ khẳng định biểu tình rất đặc sắc!” Tào Phẩm ngồi trên phi hành pháp khí, tưởng tượng ra hình ảnh kia, buồn cười không chịu nổi.

Chung Kì Nguyên không cười theo hắn, trái lại sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm hắn.

Sờ mặt mình, có gì à! Tào Phẩm không giải thích được “Nguyên Nguyên đệ làm sao vậy?” Nhãn thần rất kì quái!

“Huynh bị thương, phải không!” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

Tào Phẩm cười ha hả “Bị thương? Sao có thể, ta đã sớm chuẩn bị tốt hình nộm thế thân, công kích của lão tiểu tử kia toàn bộ rơi trên người hình nộm, ta sao có thể bị thương.”

“Thật không?” Vẻ mặt Chung Kì Nguyên không đổi, giơ tay đánh một chưởng sau lưng Tào Phẩm.

Một chưởng đánh tới, Tào Phẩm “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu đen.

“Ma khí đã xâm nhập vào cơ thể, còn bảo không việc gì?”

Từ lúc rời khỏi đại pháp trận kia, Chung Kì Nguyên đã mơ hồ  có cảm giác khó chịu trong ngực, ban đầu y còn tưởng là do áp bách chưa tiêu thất từ trận đấu kia mang đến. Nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác khó chịu không chỉ không biến mất, trái lại càng ngày càng mãnh liệt. Y âm thầm kiểm tra trong thân thể mình, không phát hiện dấu hiệu bị thương!

Y thấy rất kì quái, trong lòng đột nhiên khẽ động, lẽ nào bị thương không phải y mà là Tào Phẩm!? Bọn họ hiện tại cùng tu tập công pháp song tu, giữa hai thân thể nói không chừng lại sản sinh liên hệ kì diệu nào đó.

Quả nhiên, thử một lần thực sự khiến y kiểm nghiệm được Tào Phẩm bị thương là thật.

“Hình nộm thế thân chỉ giúp huynh ngăn được hơn phân nửa công kích, non nửa phần công kích đã đánh trúng huynh!” Công kích của nguyên anh tu sĩ, một hình nộm thế thân há có thể hoàn toàn triệt tiêu, huống hồ Tào Phẩm còn bảo vệ y, che chắn cả công kích hướng về y.

Nếu không phải gánh nặng là y, Tào Phẩm cũng không cần cùng một nguyên anh tu sĩ trực tiếp giao chiến.

“Thực sự không sao. Ma khí nhập thể, đối với người tu luyện chính đạo truyền thống “Hạo nhiên chính khí” các đệ là thương tổn rất lớn, nhưng với ta thương tổn cũng không tính là lớn, chỉ cần tĩnh tọa hai ngày là có thể đẩy ma khí ra được.”

Chung Kì Nguyên cẩn thận nhìn nhìn Tào Phẩm, khí sắc còn được, chỉ là tinh thần có vẻ uể oải, có lẽ thương thế đúng như hắn nói, cũng không tính là quá nặng.

“Chúng ta trước tiên đi tìm một nơi vắng vẻ, huynh ngồi tĩnh tu, khôi phục rồi chúng ta lại xuất phát!” Cường địch phía trước, y cũng không dám đơn giản để Tào Phẩm trải qua nguy hiểm, cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt đã.

“Ta đến Chung gia cũng đã qua đây, nhớ không lầm thì cứ đi theo hướng tây bắc sẽ có một hồ nước nhỏ hiếm người lui tới, chúng ta đi tới đó ha!”

“Ừ, được! Để ta điều khiển pháp khí phi hành, huynh nghỉ ngơi đi!” Chung Kì Nguyên thông cảm Tào Phẩm trải qua một hồi đại chiến, chủ động điều khiển phi hành pháp khí.

Hắc hắc, có vợ thật tốt!

Hưởng thụ vợ yêu vì hắn bận bịu trước sau, Tào Phẩm đem cả đầu cũng gối lên đùi Chung Kì Nguyên.

Chung Kì Nguyên “này” một tiếng, sau khi thấy vành mắt xanh đen của Tào Phẩm, bàn tay đang muốn đẩy ra lại nhẹ nhàng rơi lên đỉnh đầu, vuốt ve tóc hắn…

Chương 14.

Hồ nước đường kính chưa tới mười trượng, nước trong suốt thấy đáy, hai chú cá bạc trong nước chơi đùa, xung quanh hồ nước là bụi cây cao đến nửa người, không ít loài thú tản mác bốn phía tới uống nước.

“Ném pháp bàn này vào trong nước!” Tào Phẩm ngồi dưới một gốc đại thụ, lấy từ trong nhẫn ra một pháp bàn màu trắng đưa cho Chung Kỳ Nguyên.

Nhìn đôi môi đã biến thành màu đen của Tào Phẩm, Chung Kỳ Nguyên không dám chần chờ lập tức ném pháp bàn vào trong nước.

Pháp bàn lặng im chìm xuống đáy hồ.

Không biết Tào Phẩm tác động gì, một luồng sáng trắng đột nhiên phóng mạnh lên từ hồ nước, một hồ nước giống hệt xuất hiện phía bên trái mấy chục thước, mà tiểu sơn ban đầu ở cách mấy chục thước kia lại xuất hiện tại chỗ này.

Hồ nước cùng tiểu sơn vậy mà thay đổi vị trí cho nhau!

“Được rồi!” Tào Phẩm kinh hô, thanh âm suy yếu.

Hai canh giờ sau, thương thế của Tào Phẩm đột nhiên chuyển biến xấu, trên người nổi một mảng hắc ban lớn, linh khí cũng bị hắc ban ăn mòn chậm rãi suy giảm. Tào Phẩm suy đoán, đối phương hẳn là tu sĩ độc ma kiêm tu, công kích của hắn không chỉ dùng ma khí xâm nhập cơ thể đối thủ, hơn nữa kịch độc cũng theo ma khí song song tiến nhập thân thể đối thủ.

Ngay cả Tào Phẩm thân thể cường hãn cũng không chống lại được ma khí cùng kịch độc song song ăn mòn, chưa đến hai canh giờ, linh khí của hắn đã bị ăn mòn gần phân nửa.

“‘Thâu thiên hoán nhật trận’ này là pháp trận tâm đắc của đại sư phụ ta, cho dù là nguyên anh tu sĩ cũng không qua nổi. Thiếu sót chính là pháp trận tiêu hao rất nhiều linh thạch, số linh thạch còn lại trên người chúng ta chỉ có thể duy trì được pháp trận trong khoảng ba ngày thôi.”

Tào Phẩm để Chung Kỳ Nguyên dìu hắn ngồi xuống bên bờ hồ nước, cười nói, “Chúng ta trong trận cùng ngoài trận hoàn toàn trái ngược, người ở ngoài trận nhìn thấy tất cả đều là cảnh sắc dùng chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt) hình thành, chúng ta nơi này là hồ, bọn họ thấy là núi, chúng ta nơi này là núi, bọn họ lại thấy là hồ, cho nên mới gọi là ‘thâu thiên hoán nhật’ (đổi trắng thay đen).”

Chung Kỳ Nguyên mới không quan tâm là thâu thiên hay hoán nhật, điều y quan tâm chính là thương thế của Tào Phẩm “Thời gian ba ngày huynh khôi phục nổi không?”

“Hô, nói thật ra chỉ có thể tốt lên phân nửa. Nếu như không trúng độc, hai ngày là ta có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng hiện tại ma khí và độc khí cùng một chỗ, tình huống lại phức tạp hơn rất nhiều. May mà nơi này có một hồ nước, thủy nguyên khí rất có lợi cho chữa trị thân thể, dù không thể hoàn toàn khôi phục, đối với thân thể cũng trợ giúp rất nhiều.”

“Phân nửa?” Chung Kỳ Nguyên chau mày, vẻ mặt lo lắng.

“Yên tâm đi, phu quân của đệ khôi phục phân nửa đã rất mạnh rồi, chỉ cần không phải đụng tới nguyên anh tu sĩ như lần này, ta khẳng định có thể bảo vệ đệ chu toàn.” Tào Phẩm đối với năng lực bảo vệ vợ yêu của mình rất tự tin, đại sư phụ đã nói, an toàn của vợ yêu mãi mãi đặt ở vị trí thứ nhất.

Chung Kỳ Nguyên sợ lại gặp phải nguyên anh tu sĩ, địch nhân bày ra đại trận truy sát y như vậy, trước khi đắc thủ nhất định sẽ không chịu buông tha.

Vỗ vỗ mu bàn tay Chung Kỳ Nguyên, Tào Phẩm nói, “Đừng nghĩ nhiều, người tu tiên chúng ta thuận theo thiên thời, là phúc hay họa, hãy xem ý trời an bài đi!”

Chung Kỳ Nguyên bừng tỉnh, đúng vậy, nghĩ càng nhiều càng lo được mất, tâm tính đã thành trái với nguyên tắc tu tiên rồi!

“Vậy phiền Nguyên Nguyên giúp ta hộ pháp vài ngày!” Tào Phẩm nói xong bèn cởi xiêm y lộ ra thân thể trần trụi, lảo đảo bước vào hồ nước.

Nước không sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngực.

Tào Phẩm tay nắm pháp quyết, nhắm mắt khoanh chân nổi trong nước, chỉ lộ ra cái đầu.

Chốc lát sau, vô số hắc ti bị Tào Phẩm bức ra khỏi người. Những hắc ti sau khi bị đàm thủy hòa tan chỉ trong chỗ lát, cá bạc đang chơi đùa trong nước toàn bộ lật mình trắng bụng.

Độc chất thật là lợi hại!

Theo hắc ti bị bài ra ngày càng nhiều, hắc khí trên mặt Tào Phẩm cũng biến mất không ít, nhưng biểu tình thống khổ của Tào Phẩm ngày càng sâu, dường như đang chìm trong đau đớn vô tận.

Ma khí nhập thể đối với tu sĩ tu luyện chính đạo công pháp từ trước chính là ác mộng, trong quá trình bài ma khí ra khỏi cơ thể chỉ sơ ý một chút sẽ có thể bị ma khí đồng hóa, theo đà nhập ma.

Nhìn Tào Phẩm vẻ mặt thống khổ, Chung Kỳ Nguyên quyết định…

“Rầm” một tiếng nước truyền đến.

Tào Phẩm kinh ngạc vừa định mở mắt nhìn xem chuyện gì, một thân thể ướt đẫm trơn bóng đã dán sát vào, thanh âm như muỗi kêu “Không phải huynh nói thủy nguyên khí có thể giúp thân thể khôi phục sao? Ta là thủy linh căn, vừa vặn có thể giúp huynh ngưng tụ thủy linh khí.” Giống như gánh nặng bất kham mà thở nhẹ một tiếng “…Song tu đi!” (tèn tèn ten =))~ phần các bạn chẻ nhễu nước miếng chờ mong =))~)

“Nguyên Nguyên đệ –––” nói giỡn, thân thể hắn hiện còn ma khí sót lại, hắn sao dám cùng Nguyên Nguyên song tu, Nguyên Nguyên không giống với hắn, tu tập chính là đạo môn công pháp chính thống, công pháp loại này ở trước ma khí chống cự yếu nhất.

“Nguyên Nguyên đừng xằng bậy!” Tào Phẩm muốn đẩy người dính trên người ra.

Chết tiệt! Hắn không muốn làm Liễu Hạ Huệ đâu, vợ yêu đã cởi hết, hắn còn phải kìm nén đẩy ra –––

Còn nữa, tiểu Nguyên Nguyên đệ có thể đừng lộn xộn nữa được không…

Đáp lại Tào Phẩm chính là đôi môi mỏng lạnh lẽo.

Đầu lưỡi bướng bỉnh xuôi theo khe hở trên môi trượt vào, lại như chim sợ cành cong lui ngược về.

Tào Phẩm sao chịu được khiêu khích chết người như vậy, giữ lấy sau đầu Chung Kỳ Nguyên không cho y né tránh, hung hăng hôn lại.

Nước hồ lạnh buốt bỗng chốc trở nên nóng cháy!

Lượng lớn thủy nguyên khí màu lam cấp tốc tụ lại phía trên hồ nước, hình thành một đám mây thật lớn, giữa đám mây mưa như trút nước dội xuống.

Hai người trong màn mưa xối xả hoàn toàn không coi mưa to ra gì, còn đang đem đầu lưỡi trở thành đường quả mỹ vị nhất, mút rất chi nồng nhiệt, nước bọt không nuốt kịp xuôi theo khóe miệng lướt qua cằm nhỏ giọt trên mặt nước…

Dưới gột rửa của mưa to, hắc khí trên người Tào Phẩm biến mất tốc độ nhanh hơn rất nhiều, hắc ban cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm nhỏ.

Tiếc là, Chung Kỳ Nguyên hiện tại đã không còn tâm tư đi quan tâm mấy chuyện này, y càng quan tâm côn thịt nóng bỏng trong tay lúc nào có thể đi vào thân thể mình.

Thân thể đã hưởng qua tư vị tình dục, y biết thế nào mới có thể có được hoan lạc lớn nhất.

“Nguyên Nguyên, buông tay ––– a, như vậy không được –––” Tào Phẩm bị dọa đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài, bạn lữ cầm cự đại của hắn, đã định ngồi lên. Tiểu huyệt chưa mở rộng, sao có khả năng dung nạp cự đại của hắn!

Xong! Tào Phẩm kêu rên trong lòng. Chủ động nhiệt tình của Nguyên Nguyên chính là độc dược trí mạng nhất, so với độc của ma tu chó má kia còn lợi hại hơn, độc của ma tu còn có thể vận công bài ra, độc của cái tên gọi Chung Kỳ Nguyên này căn bản không có giải dược, hơn nữa, độc tính còn chuyên biệt khắc chế hắn…

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment