3

08

Không gian trong BMW đối với người điều khiển mà nói đã đầy đủ rộng rãi, nhưng, đối với hai người vội vã triền miên thật sự mà nói là quá chật chội rồi.

Càng hôn càng cảm thấy không gian nhỏ hẹp, Tô Tử Long muốn cho người yêu nằm trên người anh, nhưng như vậy một khi kích động lên, rất dễ dàng đụng vào đầu, không thể làm gì khác hơn là

để cho người yêu nằm ở trên ghế lái phụ, lướt qua chính giữa ngăn cách, anh từ trên ghế lái nghiêng người, khát khao mà hôn người yêu ——

Vầng trán, đôi mắt, hai má, chiếc mũi, và đôi môi đã bị mút đến đỏ bừng lúc ngoài xe.

Honey rất phối hợp, bờ môi mở ra, mời gọi đầu lưỡi của anh xông vào không kiêng nể gì cả, cho đến khi tiếng rên rỉ khó nhịn truyền tới, “Ừm. . . Ừm. . .”, honey chịu không nổi rồi.

Bản thân anh cũng cứng rắn đến đau đớn, hận không thể lập tức xông đi vào công thành chiếm đất!

Chuyển chỗ “tấn công”, ngậm lấy vành tai trái rủ xuống, nhẹ nhàng mà mút, cảm thấy người yêu từng đợt run rẩy, bàn tay không thành thật mà lướt qua hầu kết, từ cổ áo tiến vào, mơn trớn nách, ngực, tại trên đầu vú lưu luyến không đi, vừa vân vê lại niết, người yêu run rẩy lợi hại hơn, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, Tô Tử Long cũng bắt đầu thở dồn dập…

Ngậm ah ngậm, đột nhiên, anh dùng sức mà mút một cái dưới vành tai tròn, thoả mãn mà thấy người yêu không tự giác thẳng lưng, mới nới lỏng miệng, lại trượt môi đi, từ đôi môi đỏ mọng uốn lượn mà xuống.

Mút lấy hầu kết người yêu, ngón tay thô vân vê vành tai ở bên phải tịch mịch chưa được ngậm qua.

Trong xe tràn ngập rên rỉ thở dốc, một tiếng lại nặng nề hơn một tiếng, dâm mĩ mà kiều diễm.

Hai tay honey vươn ra, gắt gao ôm lấy đầu Tô Tử Long, nặng nề mà đè xuống, đáy lòng, cơ thể hư không khó nhịn, kêu gào muốn anh lấp càng thêm đầy!

Cởi áo honey ra, bờ môi hung hăng mà yêu thương lấy đầu vú!

Một tay sờ đến môi honey, ngón tay dò xét đi vào, lập tức bị ngậm lấy, gặm cắn không ngớt, liếm mút không ngừng.

Tay kia lục lọi đến khoá quần, cởi bỏ, kéo xuống đồ lót, phân thân honey lập tức thẳng tắp mà vọt ra, bàn tay lớn chụp lấy, cao thấp di chuyển, cũng xoa nắn lấy quả cầu bằng ngọc.

Hoeny phát ra thanh âm giống như thút thít nỉ non, giãy dụa, làm hại Tô Tử Long thiếu chút nữa phá tan quần tây, trực tiếp tước vũ khí.

Ngón tay rút đi ra, hai tay chống đỡ honey dời lên trên, đầu cúi thấp hơn, ngậm lấy phân thân, đầu lưỡi đảo qua lổ nhỏ, quấn lấy đỉnh ——

“Ô. . . A. . . Ừm. . . A. . .” Honey đến cực hạn rồi!

Một tay rút trở về, giữ được quả cầu bằng ngọc, vuốt xoa, môi tạm thời buông tha phân thân, mút vào quả cầu bằng ngọc, khẽ hấp!

“Ah! ——” ái dịch phun trào, hoeny cả người mê loạn rồi, thân thể nóng hôi hổi đây này!

Tô Tử Long cắn răng, thở sâu, cố gắng bình phục chính mình.

Anh rút ra khăn tay, giúp người yêu chìm vào hôn mê không có khí lực lau sạch sẽ, mặc quần áo tử tế, chỉnh lại ghế dựa ở giữa, nịt chặt dây an toàn.

Trong xe còn mở máy lạnh, anh lại đau nhức đầu đầy mồ hôi, nơi ấy đã cứng rắn như sắt.

Nhưng anh không thể giải phóng, bởi vì anh đã tìm khắp nơi trong xe, không thấy thứ gì có thể bôi trơn, anh không muốn người yêu

bị thương, một chút cũng không được, nên chỉ có thể uỷ khuất chính mình.

Lâm Ngôn tỉnh táo lại, sau khi phóng thích có cảm giác lười biếng, không muốn nhúc nhích, không cùng người yêu chính thức hợp làm một thể, sâu trong tâm linh cũng không có được hoàn toàn thoả mãn, vẫn như cũ thật sâu mà khát vọng!

Quay đầu nhìn người đàn ông mình yêu mến——

Anh đang hết sức chăm chú lái xe, không biết vì sao lại cau mày, mồ hôi từ trán nhỏ giọt xuống.

Lâm Ngôn vươn tay, mơn trớn trán của anh, không muốn thấy anh nhíu mày, không muốn thấy anh không vui!

“Em yêu. . . Đừng. . . Đụng anh. . . !”

Thanh âm Tô Tử Long khàn khàn doạ Lâm Ngôn nhảy dựng.

Lơ đãng, chứng kiến giữa hai chân anh hở ra, Lâm Ngôn liền hiểu rõ, mắt hâm nóng, yết hầu khô khốc, nói không ra lời.

Xe chạy như bay tiến ga ra tầng ngầm.

Bàn tay to lớn một mực nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đi vào thang máy tư nhân, thẳng đến tầng cao nhất.

Không chờ cửa thang máy khép lại, Lâm Ngôn liền ôm lấy cổ Tô Tử Long, kiễng chân, thô lỗ mà cắn nuốt lấy môi anh, như muốn đem chính mình hoà tan vào trong cơ thể anh, rõ ràng là hạnh phúc đến không chịu nổi, nhưng trái tim lại cảm thấy đau đớn như bị ai bóp chặt——

Không nên yêu thương em như vậy! Nếu không, em sẽ quấn lấy anh, tương lai anh muốn đi, em sẽ không để cho anh tự do!

Quần áo cởi từ cửa phòng chủ tịch trải dài đến phòng ngủ trên giường, lúc đang hừng hực khí thế, điện thoại nơi đầu giường vang lên, tiếng chuông liên tục không ngừng.

Lâm Ngôn đột nhiên nhớ tới đã quên gọi điện thoại báo bình an, có thể là trong nhà:

“. . . Nghe. . . Điện thoại. . . Ừm. . .” Bên đùi đang bị háo sắc liếm hôn, cho dù là ai cũng không cách nào đem lời nói cho rõ ràng.

Người đàn ông nào vào lúc này mà bị làm phiền cũng sẽ rất bực mình, Tô Tử Long nóng mặt cầm lấy điện thoại:

“Này ——!”

Điện thoại bên kia sắp trở thành pháo hôi!

Không may, điện thoại bên kia là bà Lâm.

Tô Tử Long một bụng thuốc nổ không có chỗ phóng, nhưng làm sao dám đối với mẹ “vợ” nổi giận ah!

Chỉ có thể ở trong bụng tự cháy, thống khổ!

Bác gái vốn là người có tuổi, nên khó tránh khỏi có chút dài dòng.

Bà đối với cháu trai của đại ân nhân, con trai của ông chủ, trong nội tâm không biết có bao nhiêu thiên vị, chỉ nghe qua thanh âm, tán gẫu qua một lần, thì chắc chắc cho rằng đại thiếu gia Tô gia là một thanh niên tốt, ôn hoà!

Một thanh niên lễ phép dường ấy, đột nhiên trở nên xẵng giọng như vậy, bác gái tự nhiên là quan tâm, thăm hỏi, con nhà mình hôm nay cứ hồ đồ ngơ ngẩn, vạn nhất là nó gây rắc rối đem công việc làm hư sẽ không tốt.

(… Tô tiên sinh, tiểu Ngôn làm việc có tốt không? Nếu nó làm gì không tốt, cậu cứ việc trách phạt nó! )

“Cậu ấy làm rất khá!” Quả thật là làm rất tốt! Tô Tử Long thở gấp, vội vàng che microphone, tiểu yêu tinh của anh, thừa dịp anh nói chuyện điện thoại, ngậm lấy của anh, mắt tròn chớp chớp nhìn anh như người vô tội, sức chịu đựng trong anh vốn còn thừa không nhiều lắm, hiện tại gần như sụp đổ tan tành, không còn sót lại chút gì.

Lâm Ngôn cầm chặt vật cực lớn của Tô Tử Long, đầu lưỡi bận rộn không ngừng, học chiêu số mà anh từng đối với chính mình làm qua, thè lưỡi ra liếm ngậm mút vào, còn dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Tô Tử Long.

Bình thường, chỉ cần anh tuỳ tiện xuất một chiêu trong số đó, chính mình đã lên đỉnh rồi!

Tại sao, tại sao?

Anh còn có thể nói chuyện điện thoại bình thường?

Còn không có nổi điên? !

Còn không nhào lại đây? ! !

Chính mình lại càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng nóng!

Ô! Sắp đốt chết người rồi!

Rốt cuộc, nghe được anh đang nói câu gì mà—— “Đang dạy tiểu Ngôn. . . Cúi xuống mà động thân… Tăng cường thể chất… Bác cũng giữ sức khoẻ. . . tạm biệt! . . .” Nói vừa xong quẳng điện thoại xuống, lao đến, đem cậu áp dưới thân thể.

Ánh mắt của anh thật dũng mãnh ( là thật khủng khiếp mới đúng, quả nhiên là tình nhân trong mắt biến Tây Thi ), giống như dã báo muốn săn mồi (là sói hoang! ).

“Ừm. . . Điện. . . thoại. . . chưa cúp máy. . . . Ừm. . .” anh đem thứ gì đó lành lạnh bôi vào chỗ đó, ah!

“Điện. . . thoại. . .” Miệng bị ngăn chặn, ngón tay duỗi ra rồi tiến đến! Ah —— quan tâm làm chi điện thoại sống hay chết —— ah!

Miệng bị buông ra, lỗ tai lại bị ngậm lấy, nhưng vẫn là chưa đủ, muốn anh tiến vào:

“Ah. . . Ah. . . Muốn. . . A. . . Muốn. . .”

“Cưng à, muốn cái gì?” Anh lại tiến thêm một ngón tay, một tay khác kéo qua tay của cậu, phóng tới bên cạnh môi, vươn đầu lưỡi liếm những vết chai sần bởi vì nhiều năm làm việc tay chân mà hình thành.

Anh đã từng nói qua, muốn đem tất cả vết chai sần này đều liếm cho biến mất, tuyệt không để chúng nó lại xuất hiện nữa.

Cả người khô nóng : “. . . Muốn. . . anh . . .” Bắt đầu uốn éo.

“Bé yêu, nói đúng, mới có thể cho em!” Giọng anh khàn khàn, phát ra tiếng cười đầy ý xấu.

Ô! Anh quy định mỗi lần đều phải nói…

—— nói không nên lời —— bởi vì là lời thật tâm—— cho nên càng nói không nên lời —— ah —— ngực cũng bị cắn rồi, rất muốn, sắp điên rồi, hít một hơi, hô lên:

“Em vĩnh viễn yêu Long! Em muốn tiểu Long tiến vào!”

Nóng bỏng, vọt tiến vào —— ah! Cào vào lưng anh, cắn lấy vai anh, không chịu nổi!

Như đang trong biển lửa lúc chìm lúc nổi, không còn là chính mình!

Bị đánh trúng vào điểm mẫn cảm nhất kia, liền giống như sét đánh, toàn thân run rẩy đến muốn phóng thích, lại bị cầm chặt:

“Em yêu. . . Đợi. . . anh!”

Sắp — chết — — sắp — chết — rồi!

Lại là một cú va chạm thật mạnh, ah! Bên trong không tự giác gắt gao co rút lại, “Bé yêu!” Một tiếng gầm nhẹ, nóng hổi nhiệt lưu xông vào trong cơ thể, kiêu ngạo bị buông ra, phun trào, trước mắt một mảnh mờ mịt, ngất đi…

Không biết qua bao lâu, khôi phục tri giác.

Cảm giác được ôn hòa nước chảy, ôn nhu ngón tay, nhẹ nhàng chậm chạp mà chà lau, chăn mền mại, được ôm vào lồng ngực rộng lớn dễ ngửi, một cách gắt gao! Được hôn môi, nhẹ nhàng mơn trớn!

Không muốn mở mắt ra, nghĩ cứ như vậy mà ngủ, vẫn cứ thế mà ngủ!

Nhưng, vẫn phải tỉnh lại.

Ánh rạng đông buổi sớm mai xuyên thấu qua khe hở bên cạnh bức màn len lỏi vào phòng, Lâm Ngôn mở mắt ra, từ trong ôm ấp ấm áp ngẩng đầu, chậm rãi dùng ngón tay khe khẽ vuốt khuôn mặt đã khắc vào trái tim, sau đó đem tay giao triền với bàn tay to đang ôm eo mình, dùng đầu ngón út câu lấy đầu ngón út của anh——

Cả đời, cả đời, yêu nhau như vậy được không anh?

Cưng chiều (9) Posted on Tháng Mười Hai 16, 2012 by giangthuy1402

09

Nhưng, vẫn phải tỉnh lại.

Ánh rạng đông buổi sớm mai xuyên thấu qua khe hở bên cạnh bức màn len lỏi vào phòng, Lâm Ngôn mở mắt ra, từ trong ôm ấp ấm áp ngẩng đầu, chậm rãi dùng ngón tay khe khẽ vuốt khuôn mặt đã khắc vào trái tim, sau đó đem tay giao triền với bàn tay to đang ôm eo mình, dùng đầu ngón út câu lấy đầu ngón út của anh——

Cả đời, cả đời, yêu nhau như vậy được không anh?

Cả đời.

Có bao nhiêu ngày?

Không có ai biết.

Ai cũng không biết cả đời dài bao nhiêu?

Ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì?

Nhưng mà đã bên nhau vượt qua gần bốn năm, bọn họ là yêu nhau.

Có bao nhiêu yêu nhau?

Lâm Ngôn nói: “Cho dù tất cả đại dương trên địa cầu này hợp lại, cũng không sâu đậm bằng tình yêu của chúng ta.”

Thật là một sự ví von lãng mạn ah, nhưng hết lần này tới lần khác có người không hiểu phong tình!

Tô Tử Long cắn lỗ tai Lâm Ngôn: “Cưng à, logic của em có vấn đề, nước biển cộng lại cùng độ sâu của nó không có quan hệ gì cả, em phải nói là, cho dù tất cả nước biển trên địa cầu cộng lại, cũng không nhiều bằng tình yêu của chúng ta.”

Lâm Ngôn bắt đầu thở dốc, có một bàn tay không đứng đắn duỗi đến trong vùng cấm địa làm xằng làm bậy, bĩu bĩu miệng: “Ừm. . . Anh. . . Khi dễ. . . em. . . Ừm. . .”

Lúc này đổi lại lỗ tai bên kia bị cắn: “Cưng à, tư duy lô-gích rất trọng yếu, nếu không tính toán rõ ràng, sẽ chịu nhiều thiệt thòi lắm đấy!”

Honey cong môi lên: “Nhưng. . . mà. . . môn số học. . . em thất bại. . . Ừm. . . Ah!” Vùng cấm tuyên cáo thất thủ.

Một cái xoay người, đem honey đặt ở dưới thân: “Cưng à, để anh dạy cho em, chúng ta thi lại nhất định đạt tiêu chuẩn!”

“Ừm. . . anh. . . xấu. . . xa. . . Ô. . .” Miệng bị ngăn chặn, kháng nghị thất bại, vùng cấm triệt để rơi vào tay giặc.

Thật sự là xuân quang vô hạn, mặc dù lúc chuyện này phát sinh, mùa xuân sớm đã trôi qua rồi, ngày mùa hè ánh nắng chói chang, hai người kỷ niệm một năm ngày yêu nhau, honey được nghỉ hè thương chuyên năm thứ hai.

Cách khai giảng năm thứ ba sau khi thi lại còn có hơn một tháng, honey thật sự là đáng thương.

Toán học thất bại, không phải chuyện Lâm Ngôn thống khổ nhất, thống khổ nhất chính là ——

Ba Tô Tử Long năm đó vì trúng gió vào bệnh viện, mạng đã cứu được, may mắn không bị tê liệt, nhưng hành động không hề thuận tiện, phong lưu phóng khoáng cũng biến mất không thấy nữa, sau

khi xuất viện, được phu nhân vẫn sống một mình tại Thuỵ Sĩ đưa về bên ấy chăm sóc điều dưỡng, Lâm Ngôn sợ Tô Tử Long khó chịu, mỗi ngày đều nghĩ như thế nào an ủi anh mới tốt, không ngờ Tô Tử Long lại nói: “Chuyện này đối với mẹ anh mới là tốt nhất, bà ấy rốt cục có thể hoàn toàn có được cha anh rồi.”

Tô chủ tịch không có khả năng trở lại chức vị của ông, chú Tô Tử Long cũng đem “người chướng” đã bố trí toàn bộ rút về, chỉ là không chịu về lại công ty trợ giúp cháu trai, cũng không phải là đã hoàn toán hết khúc mắc, chỉ là chán nản, không thích tranh giành, quyết định mang theo vợ con du lịch vòng quanh thế giới.

Con lớn nhất bị thương mà đi, con thứ hai bị tức giận mà đi, Tô lão phu nhân thoáng chốc già đi rất nhiều.

Tô Tử Long đang muốn khích lệ bà nội, đem chú gọi trở về, Tô gia lại nhận được tin nhị lão gia cùng phu nhân trên đường du lịch bị tai nạn giao thông, thương thế không nhẹ không nặng, cần tại bệnh viện địa phương ở lại một, hai tháng mới có thể khỏi hẳn.

Tô lão phu nhân vừa nghe đến quản gia báo cáo, chưa kịp nghe tỉ mỉ, liền ngất đi rồi.

Bác sĩ nói, không nên lại để cho lão phu nhân chịu thêm kích thích nữa.

Tô Tử Long chưa từng có ý định giấu diếm chuyện mình và Lâm Ngôn với bà nội, anh luôn nghĩ, chỉ cần làm ra thành tích xuất sắc, sẽ đem chuyện này nói cho bà nội, hôm nay, anh không thể làm gì khác hơn là đem sự thật kéo dài thêm một thời gian.

Sau khi xác định bà nội không có việc gì, Tô Tử Long lại dốc sức liều mạng, ba đầu sáu tay lao vào công việc, anh không cho phép tương lai có người nói, ngươi thấy Tô gia sở dĩ suy sụp, toàn bộ bởi vì thiếu gia nhà bọn họ yêu một người đàn ông, anh tuyệt không cho phép Lâm Ngôn bị thương tổn như vậy!

Tô Tử Long bận rộn, liền nhờ Lâm Ngôn vừa mới thi lại môn toán lúc nhàn rỗi giúp anh đi chăm sóc bà nội, anh cảm thấy chỉ cần cho Lâm Ngôn chút thời gian, bà nội nhất định sẽ thích cậu.

Tô lão phu nhân tuy giúp Lâm gia đại ân, nhưng mấy năm trước chỉ gặp Lâm Ngôn có một lần, trong lòng ngoại trừ nhớ rõ Lâm Ngôn là đứa bé giỏi giang, tuổi còn nhỏ đã biết giúp mẹ chia sẻ gánh nặng ra, lại không có ấn tượng gì.

Nhưng, gần hai ngày ở chung, Tô lão phu nhân đã rất thích tay nghề của Lâm Ngôn, đáy lòng quả thật yêu mến thằng bé ôn nhu hiếu thuận này.

Lão phu nhân buồn tẻ, mỗi ngày đều ngóng trông Lâm Ngôn đến cùng bà tâm sự, nói một chút về cháu trai mình, nói đến con thứ hai tại bên ngoài bị thương, lão phu nhân lại đỏ vành mắt, nhưng lại không chịu chú ý đến lý do làm con trai tức giận bỏ đi.

Nói đến cháu trai, lão phu nhân vui vẻ nhất, thần thái tươi tỉnh, trong ánh mắt tràn ngập kiêu ngạo, chỉ là oán giận, cháu trai sắp 29 tuổi rồi, ngay cả một bạn gái cũng không có, an bài tốt thân cận cũng bởi vì công việc bề bộn mà toàn bộ ngâm nước nóng, không biết lúc nào mới có thể ẵm cháu chắt, nghe nói mà Lâm Ngôn mồ hôi lạnh ứa ra, trên mặt vẫn phải vui vẻ mỉm cười.

Một lần, Tô lão phu nhân nói, cháu trai nếu chịu kết hôn, nhà gái chỉ cần thân gia trong sạch là tốt rồi, giàu hoặc nghèo cũng không sao, trò chuyện càng về sau, lão phu nhân buồn ngủ lôi kéo tay Lâm Ngôn nói: “Tiểu Ngôn, nếu cháu là con gái thì là tốt!”

Lập tức, Lâm Ngôn cảm thấy trong nội tâm vừa đau vừa khổ, mơ màng trở lại bên cạnh Tô Tử Long, buổi tối liền mơ thấy ác mộng, trong mộng bị ép buộc cùng Tô Tử Long tách ra, chỉ bởi vì chính mình không phải là con gái.

Bị Tô Tử Long lay tỉnh, mới biết trên mặt mình tràn đầy nước mắt, còn một mực vuốt ngực hô đau.

Tô Tử Long cầm khăn tay lau sạch sẽ nước mắt cho Lâm Ngôn, vừa vỗ về vừa vuốt ve, hôn lại hôn, chờ cậu bình tĩnh trở lại, mới hỏi: “Cưng à, em làm sao vậy?”

Lâm Ngôn nói dối là buổi sáng xem một quyển tiểu thuyết, kết cục quá bi thảm.

Ngày hôm sau, Tô Tử Long lên mạng tra ra tất cả phim điện ảnh hài kịch kinh điển, kịch truyền hình, phim hoạt hình, tên tiểu thuyết, toàn bộ mua về, ôm Lâm Ngôn cùng nhau xem, muốn Lâm Ngôn cam đoan về sau không được xem hay đọc bất cứ cái gì có kết thúc bi kịch, nếu không sẽ làm cho cậu một tuần lễ không xuống giường được, không đi học được luôn.

Lâm Ngôn dựa vào trong ngực Tô Tử Long, cười đáp ứng, không đợi Tô Tử Long lại nói thêm cái gì, Lâm Ngôn liền cọ xát lấy anh, cọ anh, hôn anh, lập tức lại triền miên!

Sau một hồi cuồng dã tình sự, Lâm Ngôn ghé vào trong ngực Tô Tử Long nhắm hai mắt lại, làm như đang ngủ.

Sau khi Tô Tử Long tắt đèn, không có phát hiện khoé mắt Lâm Ngôn trợt xuống nước mắt.

Sáng ngày thứ hai, Lâm Ngôn bắt đầu phát sốt, một mực nói mê sảng, cấp bách đưa đến bệnh viện truyền nước biển, Tô Tử Long canh giữ ở bên cạnh, nghe mê sảng, đã biết rõ nguyên nhân, làm lòng anh đau như cắt!

Ở bệnh viện một ngày rưỡi, Lâm Ngôn xuất viện.

Tô lão phu nhân cũng hoàn toàn bình phục, lúc này đúng là tháng mười cuối thu khí trời mát mẻ, Tô Tử Long quyết định tiến hành đi

Châu Âu khảo sát bởi vì bà nội sinh bệnh mà đã trì hoãn lại, muốn Lâm Ngôn xin nghỉ, đi cùng anh.

Lên đường ngày đó, Tô Tử Long mặc áo len mà Lâm Ngôn tự tay đan cho anh.

Vì cái áo len này, bọn họ náo cho đến tận bây giờ mới thôi, một lần duy nhất không được tự nhiên ——

Thời gian bình thường, Lâm Ngôn thích nhất nép vào trong ngực Tô Tử Long cùng anh nói chuyện, từ trên thế giới mới phát sinh sự kiện trọng đại, đến tiểu Phi hôm nay so ngày hôm qua ăn nhiều hơn một quả táo, nói liên miên, nói hoài cũng nói không hết, mỗi lần Tô Tử Long đều phải dùng miệng đến chắn.

Chính là trong lúc nói liên miên dài dòng, vào một buổi tối không có ân ái, Lâm Ngôn nghe Tô Tử Long tiếng tim đập, mới kể cho anh nghe chuyện của mình lúc nhỏ, những tưởng cảm giác đã chai sạn, không vì những chuyện trước kia mà cảm thấy đau lòng, nhưng khi được Tô Tử Long đau lòng ôm một cái, sờ sờ, được Tô Tử Long ghé vào ngực, ôn nhu ở trên ngực trái thổi nhẹ, hôn hôn, liền chịu không nổi, biến thành mít ướt, tại trong ngực Tô Tử Long khóc nấc nghẹn ngào, những vết sẹo còn chưa lành một lần nữa bị vạch trần, máu độc chậm rãi chảy hết, rồi mới từ từ liền da lành thịt trong sự ấm áp chở che, từ nay về sau, thật sự thật sự không bao giờ sẽ vì những tổn thương cũ mà đau đớn nữa.

Hôm sau tỉnh lại, Tô Tử Long hôn Lâm Ngôn sưng đỏ mí mắt, trịnh trọng lập thành vài điều quy định, không có biện pháp, lão bản bệnh nghề nghiệp, thích nhất quy định đến quy định đi.

Từ một giây này bắt đầu:

Bất luận cái gì làm cho honey thương tâm, hết thảy đều phải vứt bỏ, đều “làm thịt” không có thương lượng!

Bất luận chuyện gì làm cho honey thương tâm, hết thảy ngưng hẳn, đoạn tuyệt không có lựa chọn!

Bất luận vào thời điểm nào, honey muốn khóc, muốn trút giận, muốn chà đạp, muốn ngược đãi, chỉ có thể tiến hành ở trong ngực ông xã!

Bất luận vào thời điểm nào, honey đều không được làm những việc bất lợi đối với chính mình! ! ! Nếu còn muốn làm, cho dù làm nũng, cũng vô dụng, tuyệt đối không cho chạm vào!

Bất luận vào thời điểm nào, honey đều không được không làm những việc có lợi đối với chính mình! ! ! Cho dù lại không muốn làm, lại chơi xấu, cũng vô dụng, phải làm đến cùng!

Nếu như honey trái với quy định, tuỳ theo tình tiết nặng nhẹ mà “bị ăn” hoặc không thể xuống giường làm hình thức xử phạt, số lần “bị ăn” cùng số lần không thể xuống giường căn cứ vào mức độ phạm sai lầm đến quyết định.

Lần này quy định tức thời có hiệu lực, phải tuyệt đối chấp hành nghiêm chỉnh, không được đổi ý, hết thảy chống án kháng nghị đều bác bỏ, lần nữa chống án lập tức dùng “vũ lực” cấp bậc cao nhất trấn áp. Hình thức trấn áp, xin miễn thăm hỏi.

P. S. Hình thức xử phạt căn cứ mức độ phạm sai lầm tăng nhiều, thì tuỳ thời tăng thêm và đổi mới.

Kẻ độc tài đáng sợ đến cỡ nào, thế nhân cũng biết, Lâm Ngôn hết lần này tới lần khác học không nghe lời, còn muốn nhổ răng cọp.

Khi đó, Lâm Ngôn vừa mới bắt đầu nửa học kỳ thương chuyên năm thứ hai, mỗi ngày cậu đi đến trường, sau khi tan học đến công ty giúp đỡ Tô Tử Long xử lý chút việc vặt vãnh, sau đó cũng sẽ bị lưu lại suốt đêm “tăng ca”, một tháng nhiều nhất về nhà có ba ngày.

Ba ngày này bờ mông như hoả thiêu lại giống như tâm thần bất định, không phải đập phá chén dĩa thì là ngã nồi, làm cho bác gái

nói thẳng: “Công việc bề bộn làm không hết cũng đừng trở về, làm cho tâm lý bất an, đi một chút đi, con trở lại làm việc đi a, trong nhà đã có mẹ lo rồi!”

Cả nhà chỉ có Tiểu Nguyệt không tin ngôn luận của mẹ, cô nàng kết luận anh trai nhất định là bị đậu đỏ khoai lang mê hoặc đến đầu óc choáng váng, mới có thể thay đổi lực phá hoại siêu cường.

Tiểu Nguyệt từng liên tục hai lần vụng trộm theo dõi anh trai, xác định anh một khi ra khỏi nhà, giống như có chuyện cấp tốc chạy về phía công ty, trên đường không ghé vào đâu, sau khi tiến vào cửa công ty sẽ không trở ra.

Nhưng chính cô nàng suýt nữa có thể thảm rồi, một lần trở về quá muộn, đi đêm trong ngõ hẻm bị chó hoang rượt, một lần trở về quá muộn, bỏ qua chuyến xe cuối, đi bộ một giờ mới đến nhà, luôn luôn tin tưởng thắp hương bái Phật, Tiểu Nguyệt nghĩ, nhất định là ông trời cảm thấy cô gặp đậu đỏ khoai lang thời cơ còn chưa tới, từ đó về sau, cô cũng không dám theo dõi anh trai nữa, nhưng đáy lòng đối với đậu đỏ khoai lang rất hiếu kỳ, càng ngày càng nặng…!

Kể từ đó, Lâm Ngôn một tháng ba mươi ngày toàn bộ dính chặt vào bên cạnh Tô Tử Long, trái tim như tẩm trong bình mật, cả ngày không ngừng mà toát ra bong bóng ngọt ngào, nhưng vẫn còn một chút nho nhỏ tiếc nuối —— có một sự kiện đã sớm lên kế hoạch tốt lắm, nhưng khi bắt đầu tiến hành, chẳng phải dễ dàng.

Ngày 11 tháng 11, là sinh nhật 28 tuổi của Tô Tử Long, Lâm Ngôn muốn tự tay đan một áo len tặng cho anh, mỗi một mũi đan, mỗi một chi tiết nhỏ, đều là tâm ý của cậu, chỉ cần anh mặc vào cái áo len này, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ đều đang được chính mình gắt gao ôm lấy.

Chinh phục (4) Posted on Tháng Mười Hai 16, 2012 by giangthuy1402

04

Vật gì đó thong thả chen vào cúc huyệt, lập tức làm cho Vũ Thôn phát ra bất thành tiếng gào thét. Cảm giác được vật ấy so với lạp xưởng còn muốn thô to, theo nó một chút tiến vào, Vũ Thôn bắt đầu cả người run run, đó là một vật thô to làm cho người ta sợ hãi, mặt trên che kín những viên trân châu tròn trịa, kích thích tràng vách tường của cậu, khôn cùng thống khổ hỗn loạn một tia khoái cảm, làm cho phân thân Vũ Thôn chậm rãi ngẩng đầu.

“Wow…wa…, thật lợi hại, thô như vậy, dài như vậy đều có thể nuốt vào, còn một chút cũng không có vỡ ra, này cơ vòng co dãn đủ kinh người a.” Số 2 chậc chậc phát ra tiếng tán thưởng.

“Ta đã nói đây là một cái tao huyệt hoàn mỹ hiếm thấy rồi mà, cái này các ngươi tin đi.” Số 1 đắc ý dào dạt nói, nhìn thấy mọi người đồng ý gật đầu, hắn càng thêm đắc ý.

“Số 3, đã trói chặt dương vật cậu ta chưa? Trăm ngàn không thể làm cho cậu ta bắn ra a, thứ này uy lực rất mạnh, ngươi xác định cậu ta sẽ không cởi bỏ được trói buộc đi?”

“Yên tâm đi, ba vòng bạch kim, bốn sợi dây bằng sợi bông, cột gắt gao, nếu cậu ta làm sút ra, ta bị các ngươi sm tốt lắm.” Số 3 tin tưởng tràn đầy nói.

“Ha ha, xem ra số 3 thật đúng là định liệu trước rồi.” Tiểu Điền cười nói. Hiểu ra bị ngược đãi đối với một tên ngược đãi cuồng mà nói, so với xuống địa ngục là sự trừng phạt còn muốn tàn khốc hơn. Số 3 dám nói như vậy, liền đại biểu hắn chắc chắn 100%.

Nãy giờ không nói gì số 4 bỗng nhiên mở miệng:“Các ngươi không biết là bỏ sót cái gì sao? Hai viên tinh hoàn tròn tròn, mềm mại chẳng lẽ không cần trói buộc một chút sao?”

“Ha ha, này thật đúng là chúng ta sơ sót.” Số 3 cầm lấy một sợi dây thừng thô ráp, trước đem hai khoả âm nang cầm chặt phần gốc, làm cho nó thoạt nhìn lớn hơn nữa, càng tròn, càng mềm, sau đó ở phần giữa cột thắt gút chia nó ra làm hai:“Làm như thế này có thể giúp hai người đồng thời đùa bỡn một cách dễ dàng.” Hắn giải thích, đem âm nang xông ra hai luồng hình dạng một lần nữa thả lại trên bàn.

“Tốt lắm, có thể bắt đầu.” Tiểu Điền vỗ vỗ tay, vì thế số 1 cầm lấy một cái điều khiển từ xa, ấn hạ một cái nút thấp nhất. Mát xa bổng tráng kiện, che kín những viên tròn đang tắc ở hậu môn đáng thương lập tức thong thả chuyển động, thân thể Vũ Thôn cũng giống như bị điện giật không ngừng run run,“…… Ô ô ô”, tiếng kêu nỉ non cùng nước mắt, nước miếng chảy dài. Thật lớn hung khí ở trong cơ thể không ngừng vận động, những viên tròn lúc sâu lúc cạn kích thích niêm mạc tràng vách tường yếu ớt, nhưng khó chịu được nhất là vật thể đó lần lượt xoát qua tuyến tiền liệt, gián đoạn áp bách cùng thả lỏng mang đến thật lớn đánh sâu vào, khoái cảm trong thống khổ từ mông vẫn truyền đến dương vật cùng cao hoàn.

Cái bàn chậm rãi được nâng lên, thẳng đến góc độ các nam nhân có thể quan sát dương vật tốt nhất mới ngừng lại. Năm đạo tầm mắt đồng loạt chăm chú nhìn vào ngọc trụ nằm lẻ loi ở dưới bàn. Dương vật giương cao hiển nhiên bị vây trong sự bùng nổ, lại bởi vì bị nhiều trói buộc mà không thể như nguyện, tàn nhẫn kim hoàn cùng dây đem dương vật cương cứng bị kéo dài cắt thành từng khúc từng khúc, tựa như lạp xưởng bị chia làm vài đoạn. Phía trên dương vật, có một chút mật dịch thật sự chịu không được gian nan thông qua trói buộc, chậm rãi chen ra ngoài, sau khi tụ thành một giọt, liền chậm rãi lọt vào cái chén bạch kim, ở chỗ giao nhau giữa đỉnh phân thân cùng chén, kéo dài một sợi chỉ bạc trong suốt.

“Chậc chậc, hảo đáng thương vật nhỏ, xem nó khóc đều không thở nổi.” Số 3 trêu tức nói xong, một bên lấy tay ác ý bắn một chút rung động phân thân. Lập tức lại khiến cho Vũ Thôn đau đớn giãy dụa. Mật dịch một giọt một giọt chảy xuống, cái chén dần dần tràn đầy, mấy tên đàn ông đem cái bàn điều chỉnh lại độ cao như cũ, số 1 nhe răng cười một tiếng:“Điểm ấy cường độ nên thích ứng đi, ta muốn tăng thêm cường lực ah.”

Mát xa bổng xoay tròn bắt đầu mạnh mẽ lên, chịu đủ tra tấn Vũ Thôn tuy rằng đã muốn vô lực, nhưng vẫn giống như cá mắc cạn giãy dụa, cúc huyệt nguyên bản nhắm chặt lúc này cũng vì cây gậy trong cơ thể mãnh liệt tàn sát bừa bãi mà hơi hơi khuếch trương, những nếp nhăn chung quanh toàn bộ đã bị căng giãn ra, nhiễm một tầng màu hồng mê người, giống như là cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé mở mời gọi, bốn tên không có định lực nhìn thấy mà miệng khô lưỡi khô.

Số 4 cúi nhìn tình huống phân thân, chỉ thấy côn thịt đã áp lực thành màu tím hồng, dù vậy mật dịch vẫn chảy ra, cũng đã nhiều hơn nửa chén, hắn đứng dậy:“Cứ trói tiếp nữa chỉ sợ chỗ đó của cậu ta sẽ phế đi, không bằng trước làm cho cậu ta uy bảo bối chúng ta ăn no rồi nói sau.” Đề nghị của hắn lập tức chiếm được ba người khác đồng ý. Bốn đạo tầm mắt khát vọng lập tức nhìn về phía Tiểu Điền, hy vọng anh gật đầu.

“Một khi đã như vậy, xin mời các vị tuỳ ý tốt lắm.” Tiểu Điền thản nhiên nói xong, cảm giác được dục vọng chính mình cũng bắt đầu ngẩng đầu. Vũ Thôn bị giải xuống dưới, lúc này cậu bi thảm vô cùng, toàn thân như là mới từ trong nước vớt lên dính đầy mồ hôi, miệng bởi vì bị tắc khẩu cầu mà không thể không giương lớn, nước bọt từ bên khoé miệng chảy xuôi xuống trên cổ duyên dáng. Phân thân cao cao đứng thẳng, bị cột vào cái chén bạch kim, trong chén là mật dịch trải qua gian khổ mới chảy ra được. Mát xa bổng sau huyệt tuy rằng đã rút ra, nhưng thí mắt lại vẫn thê thảm hé ra hợp

lại, bộ dáng dâm đãng kích thích năm gã đàn ông mạnh nuốt nước miếng.

“Lại đây.” Tiểu Điền lạnh lùng mệnh lệnh:“Cậu là muốn ngoan ngoãn làm một tính nô đủ tư cách hay là muốn bị trừng phạt tiếp?”

Cậu nghiêm túc suy nghĩ.“Tôi, tôi ngoan ngoãn nghe lời.” Vũ Thôn khóc lên, một nửa bởi vì cảm thấy thẹn, một nửa bởi vì sợ hãi.

“Vậy làm theo lời của chúng ta, làm không tốt, cậu chờ bị tra tấn đến chết đi.” Tiểu Điền mặt không chút thay đổi, doạ Vũ Thôn vội vàng gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ làm tốt. Vì thế, vài người đi vào chiếc giường siêu đại, Tiểu Điền nằm thẳng ở nơi đó, số 1 nửa quỳ ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Vũ Thôn, đem cậu ôm thành tư thế đứa bé đi tiểu, làm cho tiểu huyệt của cậu đối diện với nam căn trướng thật lớn của Tiểu Điền, sau đó chậm rãi thả đi xuống, như vậy, Vũ Thôn liền tránh cũng không thể tránh nuốt vào vật đáng sợ kia, làm cho cậu phát ra một tiếng gào thét.

Số 2 nắm lấy tóc đã muốn ướt đẫm của cậu, khiến cho cậu ngẩng đầu lên, lấy ra cực đại dục vọng sớm nhẫn nại không được của mình nhét vào cái miệng trương lớn của cậu, vừa hung tợn nói:“Hảo hảo liếm nó, dùng đầu lưỡi, giống như nuốt thứ gì đó nuốt nó, hiểu chưa?”

Số 3 cùng số 4 đứng ở bên cạnh Vũ Thôn, một người nâng lên một bàn tay xinh đẹp tuyệt trần của cậu, đặt ở trên dương vật bành trướng của mình, làm cho cậu cầm, cười dâm đãng nói:“Nên làm như thế nào không cần dạy đi, hắc, bàn tay của ngươi thật đúng là thích hợp làm loại chuyện này, nắm ở chỗ này mới tốt, không thể so với hai cái miệng nhỏ nhắn phía trên và dưới kia kém hơn đâu.”

Kịch liệt tính giao bắt đầu, Vũ Thôn bị số 1 nâng lên hai chân một chút, vừa lúc phun ra nuốt vào phân thân Tiểu Điền, sau đó dương vật của số 1 cũng thong thả chen tiến vào, hậu môn bị tách ra cực hạn, chung quanh không còn thấy được một nếp nhăn nào, hai đại

dương vật ở lỗ nhỏ tròn tròn có quy luật ra vào, có thể nghe được tiếng “phốc xuy, phốc xuy”.

Vũ Thôn cảm giác được tràng vách tường bị ma sát nóng rát đau đớn, yếu ớt đến giống như sẽ bị phá nát, trong thống khổ hỗn loạn khoái cảm cũng đánh sâu vào phân thân phía trước, nhưng không xong là nó không chiếm được giải phóng. Bi thảm không chỉ này đó, ở phía trên giường, Vũ Thôn bị bắt khó khăn ngẩng đầu, một côn thịt hồng sắc thô to đang kịch liệt trừu cắm trong miệng cậu.

Số 2 một bộ say mê biểu tình:“Dùng đầu lưỡi, liếm nó, đầu lưỡi của ngươi không biết động sao? Đúng, cứ như vậy, oa, ngươi này tiểu yêu tinh, liếm ta hảo thích, không được dừng, nghe được không? Nuốt vào, đúng, lại nhổ ra, cứ như vậy……” Hắn không ngại phiền chỉ đạo, cuối cùng phát biểu lời bình:“Này tiểu yêu tinh trời sinh là hầu hạ nam nhân, nga, ông trời, ta rốt cục biết cái gì kêu dục tiên dục tử, thật sự là quá sung sướng.”

Hai cái miệng nhỏ nhắn mặt trên cùng phía dưới đều bị thô bạo xâm phạm, nhưng Vũ Thôn trả giá cũng không chỉ như thế, hai tay nhỏ bé thon dài cẩn thận, mềm mại không xương cũng không thể nhàn rỗi, phân biệt cầm phân thân cực đại của số 3 cùng số 4 cao thấp bộ lộng, thỉnh thoảng dừng lại, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần đỉnh đã muốn phiếm ra mật dịch. Trong ngực hai đầu núm vú phân biệt rơi vào tay của số 3 cùng số 4 , bị chà xát ngắt véo đùa bỡn, cho dù chúng nó đã muốn sưng so với lúc trước lớn vài lần. Nhưng vẫn không nhận được sự thương tiếc của những người thi bạo.

Cực độ thống khổ Vũ Thôn lúc này đã cố không hơn cái gì cảm thấy thẹn, chỉ hy vọng có thể mau mau chấm dứt trận khổ hình này, cậu thi triển ra cả người chiêu thức, vô cùng thuận theo phối hợp vài người chỉ đạo, liều mạng lấy lòng vật ở trong tay, trong miệng, còn có dục vọng lửa nóng đang ra vào trong cúc huyệt, chờ mong chúng nó có thể chạy nhanh phóng thích, cho cậu một cơ hội thở

dốc. Bất quá Tiểu Điền cùng với bốn người kia đều là cao thủ kinh nghiệm phong nguyệt, sao lại dễ dàng liền đạt thành Vũ Thôn nguyện vọng như thế.

Bọn họ nhìn không chuyển mắt Vũ Thôn đang giãy dụa trong vực sâu thống khổ, trên mặt lộ ra giảo hoạt tàn nhẫn tươi cười, tâm tư Vũ Thôn, như thế nào có thể giấu được lão hồ ly bọn họ chứ? Bất quá bọn họ không vội cho giải phóng, chính là chậm rãi hưởng thụ con mồi vất vả hầu hạ, thẳng đến Vũ Thôn ánh mắt dần dần mê ly, tuyên cáo cậu đã chống đỡ đến cực hạn, bọn họ mới như là hẹn tốt lắm đồng loạt bắn tinh. Nóng bỏng tinh dịch trong nháy mắt phun đầy toàn thân Vũ Thôn, bên khoé miệng, chung quanh hậu môn, còn có trước ngực cùng phía sau lưng, đều dính đầy đáng ghê tởm dục vọng, bi ai nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, giờ khắc này, trong mắt cậu tràn ngập tuyệt vọng. Thể xác và tinh thần rốt cuộc trải qua không được như vậy nhục nhã tra tấn, tuy rằng cho uống thuốc, nhưng cậu vẫn là ngất đi. Nhờ đó mà được giải thoát tạm thời.

“Chậc chậc, hôn mê rồi, thật đáng tiếc.” Số 3 buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Thật không tồi, đổi là người khác đã sớm chơi xong rồi, không ngờ cậu ta có thể chống được tới hiện tại.” Số 4 thực đúng trọng tâm đánh giá.

Tiểu Điền quét bọn họ liếc mắt một cái:“Các ngươi thấy đủ chưa?” Ngữ khí thản nhiên, giống như là đang đàm luận thời tiết hôm nay.

Số 1 kinh ngạc nhíu mày:“Lão đại, còn muốn tiếp tục sao? Giáo huấn như vậy hẳn là đã muốn làm cho cậu ta hiểu được thân phận cùng tình cảnh chính mình đi?”

Tiểu Điền lạnh lùng cười:“Các ngươi nghĩ chỉ như thế sẽ làm cho cậu ta cam tâm tình nguyện làm nô lệ của ta sao? Sai lầm rồi, nếu là người dễ dàng khuất phục như vậy, ta cũng không tất hao tổntâm cơ cho tới tay. Lúc này đây, ta muốn hoàn toàn đánh nát tự tin cùng tự tôn của cậu ta, làm cho cậu ta không bao giờ có thể nghĩ đến người khác nữa, không có ta sẽ sống không được. Tuy rằng hiện tại cậu ta xác thực rất yếu ớt, nhưng mà ta sẽ không cho cậu ta một chút ít cơ hội thở dốc.”

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment