10

Bọn họ ngủ một đêm, đến tận trời sắp sáng mới tỉnh lại.

Mà chờ khi Thủy Tự Hàn từ từ chuyển tỉnh, Độc Cô Phong Thanh đã sớm mở mắt chăm chú ngắm nhìn y; Thủy Tự Hàn đỏ mặt, vội vàng quay đầu sang hướng khác. Đây là lần đầu tiên bọn họ sau khi hoan ái xong ôm nhau cùng ngủ, cũng là lần đầu tiên sau khi hoan ái xong, Độc Cô Phong Thanh còn ôm chặt y không có rời đi.

Thủy Tự Hàn lầm bầm nói: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa được nhìn bao giờ sao?”

“Dáng vẻ này của ngươi thật đẹp, ta có ngắm cả đời cũng không chán!”

Lời nói trầm thấp của Độc Cô Phong Thanh khiến mặt Thủy Tự Hàn càng hồng, y giãy ra khỏi vòng tay hắn, khẽ nói: “Ta muốn xuống giường, đã ngủ quá lâu rồi.”

Độc Cô Phong Thanh vẫn chặt chẽ ôm y, không chịu để y xuống giường: “Có sao đâu, dù gì chúng ta cũng không có chuyện gấp.”

Mặt Thủy Tự Hàn càng đỏ hơn. Đêm qua hoan ái xong, bọn họ liền ôm nhau ngủ, hiện tại không chỉ có y trần trụi, mà Độc Cô Phong Thanh cũng là trần trụi, hai người đắp chung một cái chăn mỏng dính, tình huống như vậy thật sự khiến người ta xấu hổ.

“Ta muốn mặc quần áo!”

Độc Cô Phong Thanh vẫn đè lên người y, không cho y đứng dậy, ngữ khí trêu đùa nói: “Ngươi không mặc quần áo cũng rất đẹp a! Cần gì phải vội vã mặc quần áo?”

“Không ngờ ngươi thoạt nhìn lạnh lùng, nói chuyện vậy mà lại không đứng đắn như thế!” Thủy Tự Hàn hạ mắt xuống, mắc cỡ đỏ mặt khẽ chê bôi.

Độc Cô Phong Thanh kéo y dán chặt vào lòng mình: “Ta đã nói rồi, bởi vì ngươi là độc nhất vô nhị, ở trong lòng của ta.”

Thủy Tự Hàn không chỉ đỏ mặt, ngay cả cổ cũng đều hồng lên, nhưng trong lòng y lại đầy ấm áp, mặc cho Độc Cô Phong Thanh đem y chặt chẽ ôm vào lòng, lắng nghe nhịp tim đập của hắn.

Qua một hồi lâu, Thủy Tự Hàn mới nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói tràn ngập quan tâm: “Thương thế của ngươi thật sự không có gì đáng ngại chứ? Đêm qua… như vậy, có bị vỡ ra không?”

Độc Cô Phong Thanh đối với sự chủ động quan tâm của y tựa hồ cảm thấy rất vui vẻ, trên mặt hắn không thay đổi ý cười: “Không, đã gần khỏi rồi, hơn nữa có sự chăm sóc cẩn thận thế này của ngươi, nó có muốn cũng không dám vỡ.”

Thủy Tự Hàn mím miệng, cũng không phản bác lại lời trêu đùa của hắn, nhưng sắc ửng đỏ trên mặt, đã biểu lộ hết những xúc cảm trong lòng y khi nghe được mấy câu kia.

Gương mặt y đỏ ửng tựa như ráng mây trên bầu trời lúc hoàng hôn, Độc Cô Phong Thanh khẽ khàng chạm vào mảng phấn hồng nhàn nhạt ấy, nhớ đến cảnh tượng lúc mới gặp Thủy Tự Hàn.

“Hơn ba năm trước, thời điểm ta lần đầu tiên nhìn đến ngươi ở Hoàng Sa bình, ta đã cảm thấy ngươi rất giống cảnh xuân, càng giống ánh bình minh buổi sớm, tóm lại ngươi là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời này, là tổng hợp của tất cả mảnh ghép hoàn mỹ mà người ta đeo đuổi, rực rỡ đến mức đủ để chiếu sáng mọi bóng đêm.”

Thủy Tự Hàn sửng sốt, y không biết Độc Cô Phong Thanh cư nhiên đánh giá mình như thế. “Nhưng là, khi đó ngươi vẻ như căn bản không có để ý đến ta, mà thật ra ta từ sau khi ngươi xuất hiện, đều luôn nhìn chằm chằm vào ngươi.”

“Ngươi là vui sướng vì có một tuyệt đỉnh kiếm khách xuất hiện, bản thân lại có thể cùng hắn so kiếm chứ gì!”

Thủy Tự Hàn đỏ mặt lên nói: “Khi đó đích xác là ta có cái ý nghĩ này.”

Nhưng trên thực tế y còn có suy nghĩ khác nữa, ngày ấy sau khi Độc Cô Phong Thanh xuất hiện, bởi vì hắn thoạt nhìn rất đặc biệt, cũng như hạc trong bầy gà, không giống người thường, nên khiến y cho dù muốn không mở mắt không nhìn hắn cũng không được, thế nhưng những lời này y sao có thể nói ra.

Ngữ điệu của Độc Cô Phong Thanh thả nhẹ, tựa hồ đang điều tra gì đó mà hỏi han: “So kiếm với ta thật sự quan trọng lắm sao? Ngươi thật sự rất muốn so kiếm với ta?”

Thủy Tự Hàn do dự: “Nếu ngươi muốn nói về chuyện kiếm ước…”

“Ta không phải nói về chuyện kiếm ước, ta hỏi chính là trong nội tâm ngươi là rất muốn so kiếm với ta sao? Ta biết có một số tuyệt đỉnh kiếm khách, luôn muốn luận kiếm cùng kẻ có thực lực tương đương, ngươi có loại tư tưởng này không? Sẽ có loại xúc động cùng cảm giác rằng: Bất kể giá nào cũng phải so kiếm với ta mới chịu sao?”

Trong cuộc đời Thủy Tự Hàn, chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt đến mức muốn cùng người ta so kiếm luận thắng bại, y chần chừ  một lát mới nói: “Không, loại cảm giác này không mãnh liệt!”

Câu trả lời của y tựa hồ làm cho Độc Cô Phong Thanh thực vừa lòng, hắn khẽ lướt tay qua làn tóc y, nở nụ cười.

Thấy Độc Cô Phong Thanh tươi cười, Thủy Tự Hàn nhịn không được lại rung động một trận. Rõ ràng đêm qua mới vừa hoan ái đến tận hứng, thế nhưng thân thể mình vậy mà lại bị kích thích chỉ bởi một nụ cười, Thủy Tự Hàn không biết mình là một người có khát khao tình dục cường thịnh đến thế.

Mà kẻ đang ôm y – Độc Cô Phong Thanh, đối với phản ứng trên thân thể y đương nhiên là rất rõ ràng, nụ cười trên mặt hắn chợt khắc sâu.

Gương mặt Thủy Tự Hàn càng đỏ, đẩy ra cánh tay đang vây quanh mình, xấu hổ nói: “Buông tay, ta muốn mặc quần áo, ta —— ta đã đói bụng, muốn ăn cơm!”

“Đợi lát nữa hẵng ăn, Tự Hàn!” Nghe thấy hắn dùng ngữ điệu triền miên an ủi gọi ra tên mình, thân thể Thủy Tự Hàn dường như có một luồng điện xẹt qua, cũng làm cho thân thể y phản ứng càng mãnh liệt. Mặt y hồng đến càng khoa trương, tựa hồ như có lửa đang cháy.

Độc Cô Phong Thanh xốc chiếc chăn mỏng lên, hai tay chặt chẽ ôm lấy Thủy Tự Hàn, không cho y giãy, dưới ánh sáng nhàn nhạt trong suốt, thích ý ngắm nhìn cơ thể trắng nõn xinh đẹp của y.

Thủy Tự Hàn muốn kéo chăn lên che phủ thân thể mình, lại bị Độc Cô Phong Thanh bắt được, không cho y có bất cứ động tác nào, cũng khiến y xấu hổ đến mức toàn thân như có ngọn lửa đang cuồng cháy.

“Buông ra, buông!”

Không quá dùng sức cầm chặt cánh tay Thủy Tự Hàn, đem mặt của y chuyển về phía mình, Độc Cô Phong Thanh dỗ: “Nằm lên tay ta, đừng chống cự!”

“Không cần!” Thủy Tự Hàn đại khái đoán được hắn muốn làm gì, đỏ mặt lắc đầu.

Độc Cô Phong Thanh không cho y kháng cự, nhẹ nhàng đẩy y xuống cánh tay mình, mái tóc đen của y nháy mắt như thác chảy mà xõa lên vai hắn, Độc Cô Phong Thanh cúi đầu, mút lấy đôi môi y.

Thủy Tự Hàn đỏ mặt, muốn từ chối nụ hôn của hắn, nhưng là Độc Cô Phong Thanh dùng sức vịn chặt đầu y, làm cho y không cự tuyệt được, Thủy Tự Hàn ngưỡng mình lên, bắt lấy cánh tay của Độc Cô Phong Thanh, khe khẽ thở dốc.

“Thân thể ngươi đêm qua mới vừa hoan ái, hẳn là vẫn còn đau, không thích hợp vận động nữa, cho nên ta sẽ giúp ngươi.”

Lời nói dịu dàng của Độc Cô Phong Thanh trầm thấp mềm mại, tràn đầy tình cảm dịu dàng hắn riêng có, Thủy Tự Hàn chỉ là nghe được thanh âm của hắn, toàn thân liền càng thêm rung động khó có thể kháng cự.

“Không cần ngượng ngùng, Tự Hàn, ngươi rất đẹp, được ngắm nhìn ngươi, ta đã cảm thấy thực thỏa mãn!”

Thủy Tự Hàn vẫn là lắc đầu, y không muốn chỉ có mình y đạt đến khoái cảm, vì thế y ôm lấy thân thể của Độc Cô Phong Thanh, hôn lên môi Độc Cô Phong Thanh.

Độc Cô Phong Thanh dưới nụ hôn ngọt ngào cường lực của y, cũng nhịn không được có phản ứng.

Độc Cô Phong Thanh nhẹ nhàng đẩy y ra, lắc lắc đầu nói: “Không được, cứ để ta giúp ngươi đi!”

Thủy Tự Hàn cũng mạnh lắc đầu: “Không cần, ta cũng không đến nỗi đau lắm, hình như còn thích ứng hơn so với mấy lần trước, cho nên… cho nên…” Y đỏ mặt, thanh âm cũng thấp xuống: “Cho nên ngươi có thể…”

Độc Cô Phong Thanh vốn đang định cự tuyệt, nhưng Thủy Tự Hàn ôm lấy cánh tay hắn, đối với sự dịu dàng của Độc Cô Phong Thanh, y thấy rất cảm động, cho nên càng không muốn Độc Cô Phong Thanh nhẫn nại. Y đem thân thể của chính mình dán sát vào hắn, cũng đem chân mình mở ra nâng lên cao, quắp lấy eo Độc Cô Phong Thanh, biểu thị ý nguyện của mình, thấp nhu thở hổn hển. “Không có vấn đề gì, chắc ta sẽ không quá đau, hơn nữa ta muốn ngươi, thật mà…”

Khó được người yêu luôn không chịu thành thật lần này nhưng lại thật thà như thế, Độc Cô Phong Thanh mỉm cười vuốt ve khuôn mặt y, tựa hồ cũng bị cảm động sâu sắc; hắn cúi đầu xuống hôn y, Thủy Tự Hàn bởi vậy mà càng thở gấp.

Cùng y hoan ái lần này, Độc Cô Phong Thanh tận lực thả nhẹ động tác, tựa hồ không muốn làm y đau, y lại gắt gao ôm lấy thân thể hắn, hết sức kích động mà tác cầu hắn.

Sau luật động thong thả nhẹ nhàng, Thủy Tự Hàn còn có thể cảm giác được sự cẩn thận của Độc Cô Phong Thanh khi rời khỏi cơ thể, y ửng hồng mặt, dò xét nhìn về phía Độc Cô Phong Thanh.

Chỉ thấy Độc Cô Phong Thanh xuống giường, dùng vải ướt thấm nước lau dọc khuôn mặt tràn đầy mồ hôi của y, động tác vô cùng dịu dàng: “Có đau lắm không?”

Y lắc đầu, Độc Cô Phong Thanh lại dời vải ướt xuống chà lau thân thể y, Thủy Tự Hàn bởi vì vừa rồi hoan ái mà đang thở hổn hển, hạ thân tuy rằng khi nằm bất động sẽ không đau, nhưng khi thật sự phải làm cái động tác gì, vẫn là sẽ đau đến nhíu mắt.

Độc Cô Phong Thanh tựa hồ đã nhìn ra trạng thái của y, khẽ nói nhỏ: “Đừng nhúc nhích!”

Y ngoan ngoãn không di động, cảm giác vải ướt chà lau thân thể vô cùng thoải mái, động tác thân mật như vậy khiến Thủy Tự Hàn mặt đỏ tim đập, trong lòng cũng nếm thấy một luồng hương vị ngọt ngào.

“Ngày mai chính là mười lăm rồi, ngươi biết không?”

Lời thầm thì của Độc Cô Phong Thanh kéo y quay về sự thật, Thủy Tự Hàn vẫn luôn chăm sóc Độc Cô Phong Thanh, do quá mức lo lắng, cho nên y căn bản không hề quan tâm tới thời gian, càng không biết ngày mai đã là mười lăm rồi, nếu không phải Độc Cô Phong Thanh nhắc tới, có lẽ ngay cả chuyện kiếm ước y đều quên béng luôn.

Thủy Tự Hàn sửng sốt. Y hiện tại cũng bởi vì vừa hoan ái cùng Độc Cô Phong Thanh mà nằm nghiêng trên tay hắn, mà ngày mai hai người nếu thực sự đọ kiếm kỹ, tất sẽ thắng bại khó phân, sinh tử khó nói, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ không còn có thể ôm nhau như thế này nữa.

Người phải chết có thể là chính mình, cũng có thể là Độc Cô Phong Thanh.

Thế nhưng trong lòng y biết, nếu Độc Cô Phong Thanh dùng hết toàn lực, nhất định mình sẽ thua; còn nếu hắn không xuất toàn lực, thì người sống sẽ là mình.

“Ngươi sẽ không buông xuôi chứ?”

Độc Cô Phong Thanh cúi đầu khẽ hôn môi y, thay cho câu trả lời của hắn.

Thủy Tự Hàn bỗng nhiên phẫn nộ đến đỏ mắt.

“Ngươi mau trả lời ta, nói cho ta biết ngươi sẽ không buông xuôi!”

“Ta sẽ không buông xuôi!”

Nhìn ra lời nói dối từ trong ánh mắt dịu dàng của hắn, Thủy Tự Hàn đẩy Độc Cô Phong Thanh ra.

“Ngươi đang gạt ta, đúng hay không? Ngươi ngày mai nhất định sẽ… sẽ…”

Tựa hồ không muốn nhắc tới từ xui xẻo kia, Thủy Tự Hàn vừa tức giận lại thương tâm nói: “Ta mới cứu được ngươi về từ Quỷ Môn quan, ngươi không thể chết được, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

“Ta sẽ không giết ngươi, bất luận dưới tình huống gì đi chăng nữa.” Hai câu nói này đại biểu cho thực tâm của Độc Cô Phong Thanh, cũng đại biểu cho lời nguyện thề của hắn.

Thủy Tự Hàn che mặt, không muốn để hắn nhìn đến vẻ mặt của mình: “Ngươi không thể làm vậy!”

“Ta có thể, ta cũng vô pháp khống chế chính mình không làm như vậy. Tự Hàn, ta yêu ngươi, ta từng nghĩ đến cả đời này ta không có khả năng đi yêu ai cả, thế nhưng sau khi ta nhìn thấy ngươi, hết thảy đều cải biến. Ngươi không biết được ta là yêu ngươi đến mức nào đâu, vì ngươi, ta ẩn cư  ở chỗ này suốt ba năm, không muốn cùng ngươi đánh nhau sống chết, bởi vì chỉ cần ngươi không tìm ra ta, ngươi sẽ không thể luận kiếm với ta…”

Thủy Tự Hàn rốt cục hiểu ba năm này hắn biến mất là vì cái gì, y cầm lấy tay hắn, tình cảm hỗn độn, không biết phải nói sao.

Nếu có thể, y thật sự không muốn so đấu, thế nhưng kiếm của Kỳ lão nhân ở trong tay y, kiếm ước cũng là Kỳ lão nhân lập, Độc Cô Phong Thanh lại không có khả năng cãi lời sư mệnh, bản thân y cũng không thể bắt hắn làm nghịch đồ, nhưng nếu thật sự so kiếm với y, Độc Cô Phong Thanh nhất định sẽ không muốn động thủ.

Độc Cô Phong Thanh thấp nhu nói: “Ngươi muốn so kiếm với ta sao?” Độc Cô Phong Thanh tựa hồ rất để ý đến câu trả lời của Thủy Tự Hàn.

Thủy Tự Hàn nâng đôi mắt hồng hồng lên, thành thực nói: “Ta không muốn!”

Sắc mặt Độc Cô Phong Thanh dịu xuống: “Nếu ngươi căn bản không muốn sống mái với ta, chúng ta đây cũng không cần so kiếm, bởi vì ước hẹn so kiếm đã không còn ý nghĩa.”

Thủy Tự Hàn hỏi: “Nhưng không phải sư phụ ngươi vì lập ước định so kiếm, cho nên mới đưa kiếm của mình cho ta, muốn ngươi đến tìm ta lấy lại sao?”

Độc Cô Phong Thanh mỉm cười lắc đầu: “Sư phụ cái gì cũng tốt, nhưng vẫn có vài điểm dở, chỉ là những điểm này cũng là chỗ đặc biệt nhất của ông ấy. Sư phụ hành sự thường vượt quá tưởng tượng của người thường, ông đưa thanh kiếm tùy thân cho ngươi là bởi vì ông ấy thích ngươi, mà không phải vì ông ấy muốn thay ta lập kiếm ước.”

Độc Cô Phong Thanh tiếp tục nói: “Toàn bộ người trong thiên hạ đều chỉ thấy ông ấy chết, lại không rõ hàm ý của ông là rất khâm phục ngươi. Sư phụ không phải vì chết không cam lòng mà muốn ta lấy lại thanh kiếm, mà vì ông cho rằng kiếm của mình căn bản không hợp với ta, huống hồ thanh kiếm đó vốn không thích ta, cho nên Người muốn đưa nó cho một cao thủ hiểu kiếm, yêu kiếm, thưởng thức kiếm, lại thật lòng thương yêu thanh kiếm này, cũng chính là ngươi, cho nên ta căn bản không phải phụng sư mệnh đến luận kiếm so đấu với ngươi.”

“Vậy tại sao ngươi lại nhận chiến thư?”

Vẻ mặt Độc Cô Phong Thanh trở nên vô cùng dịu dàng: “Bởi vì ta hạ mê hương mê ngất ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ vô cùng hận ta, thậm chí muốn giết ta, vì thế ta liền tiếp nhận chiến thư; cho dù chết, ta cũng hy vọng chết ở trong tay ngươi. Huống hồ nỗi khổ luyến vì ngươi, đã làm ta vô cùng đau nhức, chết ở trong tay ngươi, không chừng cũng là một cách giải thoát.”

Nghe được Độc Cô Phong Thanh lại thẳng thắn nói lời yêu, Thủy Tự Hàn toàn thân rung động, bởi vì y biết Độc Cô Phong Thanh nhất định là vô cùng thương y, mới nói ra những lời này. Y lí nhí: “Vậy tại sao ngươi không —— không theo đuổi ta cho đàng hoàng, ngược lại muốn dùng phương thức hạ mê hương?”

Độc Cô Phong Thanh đáp: “Ta ẩn cư ở đây ba năm, trong lòng vô cùng thống khổ, bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, ngươi liền cướp đi trái tim ta rồi. Mà cao thủ kiếm kỹ cả đời đều luôn theo đuổi cảnh giới cao nhất, nếu gặp được cao thủ có kiếm kỹ cùng đẳng cấp, tự nhiên đều sẽ nhịn không được muốn luận bàn thắng bại; cao thủ so chiêu, khó tránh khỏi sẽ có sơ sót, nhất định sẽ có người bị thương thậm chí mất mạng.”

Thủy Tự Hàn nghe hắn nói, dần dần hiểu được suy nghĩ của hắn. “Cho nên ý ngươi là…”

Độc Cô Phong Thanh gật gật đầu: “Ừm, ý của ta chính như ngươi đang nghĩ, ta biết ngươi nhất định sẽ rất muốn đả bại ta, nhưng là ta lại không muốn cùng ngươi so đấu. Bởi vì một khi đánh nhau, cho dù chỉ là tổn thương ngươi chút đỉnh, ta cũng sẽ không thể tha thứ chính mình.”

Nhận thấy tình yêu mà Độc Cô Phong Thanh dành cho y là mãnh liệt như thế, Thủy Tự Hàn vô cùng cảm động, y tiến đến gần, không còn bận tâm e lệ nữa, khẽ hôn lên môi hắn: “Cho nên ngươi mới có thể tuổi còn trẻ nhưng lại ẩn cư ở trong này, bởi vì ngươi không muốn xuất hiện trên giang hồ, sợ sẽ bị ta tìm được, sợ ta sẽ đưa chiến thư cho ngươi?”

Độc Cô Phong Thanh nhẹ nhàng ôm y, khẽ hôn lên môi y: “Không sai, cho nên ta không dám bước ra khỏi nơi này. Chỉ là một mình ta sống đơn độc như thế, sinh mệnh đã không còn mục tiêu gì nữa, ngay cả khát khao duy nhất là muốn gặp ngươi cũng không thể, vậy sống trên đời chẳng phải là thực thảm sầu! Thế nhưng chỉ cần ta vừa xuất hiện, ngươi nhất định sẽ đến tìm ta so đấu, ta không thể tổn thương ngươi, vậy ta đành lựa chọn cái chết; chết đi tuy rằng không tính cái gì, huống chi mười hai năm trước, ta chẳng khác nào đã mất một mạng, nhưng nếu khi chết đi rồi, ngay cả chạm vào ngươi đều không thể, ngay cả ôm người ta yêu mến nhất là ngươi đều không thể, đó là chuyện đáng tiếc cỡ nào.”

“Cho nên ngươi mới hẹn ta ra, cũng thiết hạ mê hương phải không?”

Lời nói của Thủy Tự Hàn khiến Độc Cô Phong Thanh cười khổ: “Đích xác, thiết hạ mê hương là chuyện mà những kẻ thấp hèn trong chốn giang hồ hay làm nhất, thế nhưng để có được ngươi, ta không thể suy nghĩ nhiều như vậy. Dù sao sau khi ta bước ra khỏi nơi này ngươi liền muốn so kiếm với ta, ta không tổn thương ngươi, thì chắc chắn sẽ chết, một khi đã như vậy, còn không bằng chân chính ôm ngươi rồi mới chết.”

“Ngươi ngốc quá, sao lại có thể nghĩ như vậy?”

Thủy Tự Hàn xoa nhẹ bả vai trần trụi của Độc Cô Phong Thanh, rốt cuộc nhịn không được tình ý trong lòng mà ôm lấy hắn.

Độc Cô Phong Thanh nhìn dung nhan tuấn tú kia của y: “Vì ngươi, có ngốc cũng đáng.”

Thủy Tự Hàn cảm động đến cực điểm, tựa lên người hắn không nói gì, chỉ dùng tiếng tim đập để thổ lộ mình cũng để ý Độc Cô Phong Thanh bao nhiêu.

Y biết Độc Cô Phong Thanh không phải loại người hay nói lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng theo từng câu từng chữ cùng tâm tình hắn vừa bộc bạch, chính là những lời đường mật nhất mà hắn đã thốt ra.

“Biết làm sao đây? Ta đã phát thiếp mời cho võ lâm rồi.”

“Ngươi viết gì trên thiếp?” Độc Cô Phong Thanh chỉ mới xem qua chiến thư Thủy Tự Hàn đưa cho hắn, nhưng chưa có xem qua tấm thiếp mà Thủy Tự Hàn gửi cho người trong võ lâm.

“Viết rằng: Muốn trả lại kiếm của Kỳ lão nhân, đợi mọi người đến tham dự cuộc gặp trên Hoàng Sa bình!”

Độc Cô Phong Thanh nghe được câu này của y, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thủy Tự Hàn ngây ngẩn nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì? Ta viết không đúng sao?”

Độc Cô Phong Thanh lắc đầu nói: “Không, ngươi viết rất đúng, vô cùng đúng!”

Thủy Tự Hàn khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao ngươi còn cười?”

Độc Cô Phong Thanh hôn mạnh lên môi y một cái, biểu tình trên mặt vẫn là vô cùng vui vẻ. “Lý do ta cười là bởi vì ta cho rằng chúng ta căn bản không cần đánh nhau luận kiếm nữa, bởi vì trên võ lâm thiếp của ngươi, không có một chữ nào viết rằng ngươi muốn so đấu với ta không phải sao?”

“Nhưng là —— “

Không cho Thủy Tự Hàn nói tiếp, Độc Cô Phong Thanh liền cúi đầu nói: “Bọn họ hiểu lầm việc trả lại kiếm của Kỳ lão nhân sư phụ ta chính là phải đánh nhau luận kiếm, đó là bọn hắn tự tưởng tượng. Ngày mai chúng ta có thể đến Hoàng Sa bình canh đúng lúc mọi người có mặt đông đủ nói tâm ý của sư phụ ta là muốn đem kiếm này giao cho ngươi, thanh kiếm kia đã là của ngươi rồi.”

“Nhưng mọi người có thể lại nghĩ ngươi không dám cùng ta đánh nhau sống chết?”

“Thì sao chứ?” Độc Cô Phong Thanh cười nhẹ: “Chúng ta cần gì phải để ý đến ánh mắt của người khác? Bọn họ thích nói, liền cứ để bọn họ nói, chúng ta không cần theo ý người khác đi làm loại chuyện luận kiếm vô nghĩa này, huống chi ta đã đả bại nhiều người như vậy, còn có người dám bới móc sao?”

“Nhưng là…” Thủy Tự Hàn còn muốn nói gì đó nữa.

Độc Cô Phong Thanh lắc lắc đầu lại bảo: “Ta cũng sẽ không để bất cứ ai nói xấu ngươi, ta sẽ đứng trước Hoàng Sa bình lừa mọi người rằng ngươi cùng ta là tri giao bạn tốt, thanh kiếm này cho dù ta thu hồi về, cũng sẽ tặng lại cho ngươi, còn ngươi thì nói muốn mời ta đến Thủy Hàn sơn trang làm khách là được.”

Thủy Tự Hàn do dự hỏi: “Được thật à?”

“Ừm!” Độc Cô Phong Thanh bất đắc dĩ cười nói: “Chỉ sợ ta làm như vậy, những người vẫn luôn nghĩ ta quá mức thần bí sẽ lại tuyên truyền một số lời đồn đem ta thần hóa, vậy mới không xong!”

Hôn nhẹ hai gò má của Thủy Tự Hàn, Độc Cô Phong Thanh thấp giọng hỏi: “Hay là ngươi không muốn ta đến Thủy Hàn sơn trang của ngươi làm khách? Tự Hàn.”

Thủy Tự Hàn lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không!” Bị hắn hôn đến thân thể lại có chút nóng lên, Thủy Tự Hàn muốn đẩy hắn ra.

Độc Cô Phong Thanh chăm chú nhìn khuôn mặt y, nói: “Chúng ta đây lại ra suối tắm chung đi.”

Vừa nhớ tới chuyện hoan ái ở thủy tuyền ngày ấy, khuôn mặt Thủy Tự Hàn không khỏi nóng lên một trận, y đỏ mặt đẩy đẩy: “Ta chết cũng không tắm cùng ngươi nữa đâu.”

Độc Cô Phong Thanh cười khẽ.

Tiếu ý kia tựa hồ đang xem Thủy Tự Hàn sẽ có phản ứng gì, y hiện tại rốt cục biết được Độc Cô Phong Thanh là cố ý muốn làm y đỏ mặt, y gắng sức đẩy Độc Cô Phong Thanh ra.

Độc Cô Phong Thanh một tay kéo y lại, hôn nhẹ lên môi y, khiến y không tự chủ được cũng theo hôn trả.

Dù sao, y cũng yêu Độc Cô Phong Thanh như vậy mà…

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment