9

Tin tức nói trên Phong Pha xuất hiện vô số thi thể, thoạt nhìn là bị kiếm pháp hạng nhất gây thương tích nhanh chóng truyền khắp giang hồ, cũng có lời đồn rằng Độc Cô Phong Thanh bị người vây giết, bản thân trọng thương, hiện đang trốn ở gần đó. Vì thế một số kiếm khách vô sỉ muốn một đêm thành danh, đều tranh thủ kéo nhau đến quanh quẩn nơi Phong Pha, dự định giết Độc Cô Phong Thanh để khiến mình nổi tiếng.

Căn nhà nhỏ kia tuy rằng ẩn mật, nhưng chung quy cũng không thể ẩn mật đến mức bất cứ ai cũng không tìm ra nổi.

Thủy Tự Hàn không hy vọng Độc Cô Phong Thanh bị quấy rầy khi đang dưỡng thương, bởi vậy thừa dịp những người này còn chưa ập vào nhà, liền dẫn bọn họ đến Phong Pha, sau đó giáo huấn họ một chút.

Vì thế tin tức có cao thủ đang âm thầm bảo hộ Độc Cô Phong Thanh lại tiếp tục truyền đi, người đến Phong Pha càng ngày càng ít, nhưng không thể hoàn toàn hết hẳn, vẫn còn một số kiếm khách đê tiện muốn thử chút vận khí, cho nên Thủy Tự Hàn ra tay chắc chắn càng không biết lưu tình.

Huyết sắc thấm xuống đất, rơi trong gió; kiếm quang linh động, giữa đêm tối thoáng hiện lên những chớp sáng dọa người.

Sau hào quang vụt tắt lại là một mảnh yên lặng, hai cỗ thi thể ngã xuống cát vàng, ngay cả cơ hội kêu rên đều không có, chôn theo cùng chỉ là thứ dục vọng thấp hèn của chính họ mà thôi.

Lau chùi gương mặt bị máu cùng bụi đất dính lên, Thủy Tự Hàn thu kiếm vào vỏ, nội tâm tuy rằng khinh bỉ, nhưng người đáng giận cũng có chỗ đáng thương, y thở dài nhìn hai cái xác, xoay người rời khỏi Phong Pha.

Đi bộ được lúc lâu, trước mặt y hiện lên một căn nhà nhỏ ẩn mật, không hề gõ cửa, y liền trực tiếp bước vào.

Vừa tới bên trong, Thủy Tự Hàn lập tức nhìn đến một nam nhân tuấn mị khôi ngô đang nằm trên giường, không phải ai khác, người nọ chính là Độc Cô Phong Thanh.

Thủy Tự Hàn đi đến bên giường, thăm dò nhiệt độ trên trán hắn, đây là công việc mà Thủy Tự Hàn mỗi ngày nhất định phải làm. Bởi vì đêm đó Độc Cô Phong Thanh không ngừng phát sốt, tuy rằng trước mắt đã hạ, nhưng y vẫn lo Độc Cô Phong Thanh lại tái ốm, cho nên mỗi ngày y đều có thói quen sờ lên trán hắn để dò xét nhiệt độ.

Đối với động tác này của y, Độc Cô Phong Thanh luôn cười cười không nói gì cả, cho phép Thủy Tự Hàn dùng nó để sưởi ấm trái tim hắn, hơn nữa y cẩn thận chăm sóc hắn như vậy, cũng chứng tỏ y yêu thương và coi trọng hắn đến mức nào.

Dò xét nhiệt độ trên trán xong, Thủy Tự Hàn lặng lẽ tiêu sái ra khỏi phòng. Bên ngoài có đống lửa đang nhóm, bắc trên bếp củi, chính là ấm thuốc trị thương mà Thủy Tự Hàn sắc cho Độc Cô Phong Thanh, y ngồi xổm xuống, giống như mọi hôm mà đích thân trông chừng.

Đợi sau khi thuốc đã sắc xong, y đứng dậy nhấc cái ấm phỏng tay lên, cẩn thận rót nước vào trong bát, sau đó mới bưng cái chén đầy mùi dược vị trở lại trong phòng.

Độc Cô Phong Thanh nhìn thấy vết máu trên quần áo y, biết y khẳng định lại đi dẫn dụ bọn kiếm khách vô sỉ rời khỏi vùng này, không khỏi nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể không cần làm như thế, những người đó đến là nhằm vào ta.”

Thủy Tự Hàn nâng bát thuốc đặc nóng lên, nhìn Độc Cô Phong Thanh đang nằm thẳng một chỗ, bước đến gần bên giường, đặt bát xuống bên cạnh, mặt không chút thay đổi nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải tác phong của một quân tử, những kẻ thừa dịp ngươi bị thương mới tới khiêu chiến này, không xứng được xưng là kiếm khách, huống chi người có thể lấy tính mệnh của ngươi chỉ có ta!”

Nói rồi, Thủy Tự Hàn đỡ hắn dậy, cẩn thận không đụng vào miệng vết thương của hắn, sự chu đáo theo bản năng cùng khẩu khí lạnh lùng rõ ràng có thật lớn khác biệt.

Độc Cô Phong Thanh vươn tay xoa nhẹ cạnh mặt của y, dung mạo từng lạnh như băng sớm đã bị nụ cười ấm áp làm tan chảy, Độc Cô Phong Thanh cất lời có chút trêu chọc:

“Đúng vậy a, người có thể giết ta chỉ có ngươi, Thủy Tự Hàn!”

Hắn là đang giễu cợt y sao?

Thủy Tự Hàn không tự chủ được ửng đỏ hai má, y vội nghiêng đầu né tránh hơi nóng mà Độc Cô Phong Thanh đang thân mật phun sát lỗ tai y, một tay kéo xuống bàn tay to đang vuốt ve khuôn mặt mình.

“Ngươi —— “

Muốn hắn đứng đắn một chút, nhưng khuôn mặt của Độc Cô Phong Thanh đã thiếp gần trong gang tấc, tốc độ nhanh đến mức khiến y muốn trốn cũng không kịp, nháy mắt đã bị hắn giam vào lòng, bát thuốc trong tay cũng đổ ụp xuống đất.

“Ngươi muốn làm gì?”

Khoảng cách gần gũi thân mật như vậy, giúp hơi thở của Độc Cô Phong Thanh nhanh chóng thấm vào lục phủ ngũ tạng của y, trái tim Thủy Tự Hàn như hùa theo mà bắt đầu bất an đập loạn, nơi bị hắn chạm đến đều nóng như bắt lửa. Phản ứng này của cơ thể khiến y vừa xấu hổ vừa bi phẫn, vì sao chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng, đã có thể làm toàn thân mình hưng phấn đến vậy? Sức ảnh hưởng của Độc Cô Phong Thanh đối với y đúng là vừa lớn lại vừa mạnh.

“Muốn… hôn ngươi quá!” Độc Cô Phong Thanh nói nhỏ.

Thủy Tự Hàn sửng sốt, gương mặt lại thiêu hồng. Tại sao hắn có thể nói ra loại lời đáng thẹn này một cách thản nhiên như thế, tuyệt không biết e lệ xấu hổ?

“Ngươi có muốn ta hôn ngươi không? Tự Hàn!”

Nhiệt độ trong thanh âm của Độc Cô Phong Thanh đã hoàn toàn ngập lửa, Thủy Tự Hàn căn bản không thể trả lời, cả người bị chặt chẽ giam trong cái ôm vô cùng ấm áp, bàn tay to vòng qua eo y dùng sức kéo một cái, làm cho y càng áp đến sát hơn.

Độc Cô Phong Thanh kề mặt tới gần, một đôi đồng mâu sáng ngời hút y chìm sâu vào trong đó, khiến y không thể nhúc nhích dưới ánh mắt nọ, bờ môi khô nóng liên tục thoáng vờn qua môi y.

Nhưng chỉ là sự chạm khẽ thuần túy, cũng không có động tác tiến thêm, bởi Độc Cô Phong Thanh còn đang lặp lại khẽ hỏi: “Ngươi muốn bị ta hôn sao, Tự Hàn?”

Câu hỏi đáng thẹn như thế, Thủy Tự Hàn y sao có thể đáp ra miệng? Nhưng giờ phút này cả người y đã hô hấp nhanh hơn, huyết mạch căng phồng, cư nhiên tồn tại thứ khát vọng khiến y muốn nói ‘có’, chỉ là loại lời vô cùng đáng xấu hổ này, y nhất định không có khả năng cất lên được.

Huyết dịch toàn thân y chảy nhanh đến khó chịu, y khẽ hé môi, ý bảo chính mình nguyện ý.

Độc Cô Phong Thanh khắc sâu thêm ý cười, Thủy Tự Hàn cảm giác được sức ép trên môi tăng lên, ngay sau đó đầu lưỡi đã giao nhau, nụ hôn ướt át kia phát ra những thanh âm khiến y mặt đỏ tim đập, mà cơn mê say triền miên này cũng làm y không khỏi thở dốc, trong đầu chỉ toàn một mảng hỗn mang.

“Vết thương… của ngươi…”

Tuy rằng bị hôn là chuyện kỳ diệu lại khiến y sung sướng, nhưng vết thương trên người Độc Cô Phong Thanh rất nặng, một kiếm kia thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn, cho nên Thủy Tự Hàn lo lắng hỏi. Bất quá Độc Cô Phong Thanh hôn quá mức nóng bỏng, cũng khiến lời Thủy Tự Hàn muốn nói cơ hồ thô suyễn vô pháp thành câu.

“Đã không còn gì đáng ngại…”

Vị trí chủ khách nhất thời dịch chuyển, vừa rồi y còn đang ngồi trước mặt Độc Cô Phong Thanh, hiện tại đã bị hắn xoay một cái đè dưới thân mình, thừa nhận hơi nóng cùng sức nặng truyền đến từ người hắn, mà nụ cười của hắn cũng sáng rỡ đến lóa mắt.

Độc Cô Phong Thanh lại cúi đầu, nụ hôn trở nên càng thêm kích tình cuồng liệt, hơn nữa hắn một tay không ngừng vuốt ve hai gò má y, một tay khác đã lần xuống cởi quần áo y, luồn vào trước ngực y, tựa như muốn cảm thụ sự ấm áp trên da thịt.

Thân thể dưới sự đụng chạm nóng bỏng, cảm giác tê dại nhất thời xuyên suốt toàn thân, Thủy Tự Hàn không khỏi rên khóc, hai tay run rẩy đến mức cơ hồ không thể túm chặt vạt áo của Độc Cô Phong Thanh, cảm giác khát khao đã hoàn toàn không thể ức chế…

Rất muốn… muốn… cùng Độc Cô Phong Thanh có quan hệ xác thịt, trên thực tế thân thể sớm đã không kiểm soát được phản ứng, hô hấp cũng sớm đã hỗn loạn.

“Ngươi thật đẹp!”

Độc Cô Phong Thanh khàn khàn ca ngợi, khiến gương mặt Thủy Tự Hàn hiện lên một mảng đỏ ửng, như lửa như hồng!

Mà nụ hôn khiêu khích đầy tình dục của Độc Cô Phong Thanh, từ môi dọc một đường triền miên đến ngực, sau đó lại quay trở về khuôn mặt, tiêm nhiễm hơi nóng kích tình vào tâm trí y, say đắm không thôi mà triền miên mút hôn đôi gò má y.

Hai má?

Hai má vừa rồi khi giết chết những kiếm khách vô sỉ nọ ở Phong Pha, vẫn còn dính đầy máu lẫn bụi đất của y?

Thủy Tự Hàn phút chốc cả kinh, thần trí lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, trái tim còn thiếu chút nữa ngừng đập. Không chỉ nói khuôn mặt, mà ngay cả trên tóc y cũng nhất định đầy mùi tro cát.

Nhớ tới mấy ngày này, y vì sợ vết thương của Độc Cô Phong Thanh tùy thời sẽ chuyển biến xấu, nên vẫn trông giữ bên cạnh giúp hắn xử lý vết thương, chỉ nhớ thay Độc Cô Phong Thanh hiện không thể nhúc nhích lau rửa thân thể, nhưng chính mình ngay cả nước tắm cũng chưa đụng, như vậy mùi hương trên người nhất định cũng vô cùng khó ngửi.

Vừa nghĩ tới bản thân có thể rất hôi, vừa rồi lại còn để Độc Cô Phong Thanh dựa vào gần như thế, lại ôm y hôn y như thế, sắc ửng đỏ trên mặt Thủy Tự Hàn đột nhiên chuyển sang màu trắng xanh, nhịp đập mãnh liệt trong máu sớm đã biến mất toàn bộ, y bối rối đến cực điểm, thiếu chút nữa vì xấu hổ mà chết.

“Đừng chạm vào ta!” Thủy Tự Hàn bỗng đẩy mạnh Độc Cô Phong Thanh ra.

Độc Cô Phong Thanh không biết tại sao y tự dưng không muốn cùng hắn hoan ái nữa, cho nên hắn ngây ngẩn cả người, ngay cả phản ứng kéo lại Thủy Tự Hàn đều đã quên.

Thủy Tự Hàn mang vẻ mặt kinh hoàng vội mặc quần áo, chật vật không chịu nổi mà nhảy xuống giường, vừa nghĩ tới mùi hương trên người mình có thể đã bị Độc Cô Phong Thanh ngửi được, cả khuôn mặt y đều tái nhợt không thôi, chưa kịp nói rõ y muốn đi đâu làm gì, liền đứng dậy đạp cửa, không nói một chữ đã lao ra ngoài.

Y chạy tới một dòng suối nhỏ, do ở gần mép núi, suối nước này so với những sông hồ bình thường càng thêm lạnh lẽo thấu xương, hàn ý lãnh liệt cơ hồ có thể làm ngón tay người đông rụng, huống chi y là muốn tắm rửa thân thể.

Hơn nữa hiện tại đã là tiết thu phân, nhiệt độ trong nước tất nhiên còn lạnh hơn gấp bội, lúc này mà xuống tắm ở đây, khẳng định là chuyện cực độ ngu xuẩn, thế nhưng…

Không hề suy nghĩ, Thủy Tự Hàn cởi quần áo, trần truồng tiến vào suối rửa thân, làn nước lạnh như băng khiến y nhất thời nửa khắc khó có thể chịu được mà hơi hơi run rẩy, y đành vận dụng chân khí, giúp mình có thể khắc chế cái rét mà tắm rửa gội đầu.

Tuy rằng không dùng dục hương (chắc là một dạng sữa tắm thời cổ), không thể đem thanh tẩy hoàn toàn thân thể, nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn mùi hôi trên khuôn mặt đầy tro bụi, cho nên y không thấy rét, vẫn tỉ mỉ lau rửa thân mình, qua nửa khắc đồng hồ sau, y mới bước ra khỏi dòng suối lạnh băng, lấy tay quệt đi bọt nước còn vương lại trên người, nhanh chóng mặc quần áo trở về căn nhà nhỏ giữa cánh đồng hoang.

Thủy Tự Hàn đẩy mở cánh cửa gỗ, Độc Cô Phong Thanh do mình còn mang thương, cho nên không thể ra ngoài tìm y, hơn nữa hắn cũng tưởng Thủy Tự Hàn vì không muốn cùng hắn thân thiết nên mới bỏ chạy. Hắn không muốn bắt ép Thủy Tự Hàn, vì thế càng không có lý do gì đi truy cản y nữa.

“Ngươi đã quay lại…” Độc Cô Phong Thanh nói nhỏ.

Gió thu hiu quạnh, khiến thân thể Thủy Tự Hàn run rẩy dưới ánh trăng, nhìn Độc Cô Phong Thanh chậm rãi ngồi dậy tiếp chuyện với mình, thanh âm của Thủy Tự Hàn lại yếu ớt như tiếng muỗi.

“Ngươi…” Y dời mắt, không dám nhìn thẳng vào Độc Cô Phong Thanh, giọng nói cũng phát run theo thân thể: “Ngươi hiện tại có thể ôm ta rồi…”

Nghe được lời này của y, Độc Cô Phong Thanh nhất thời kinh sợ.

Hai má Thủy Tự Hàn hiện hồng, ngay cả da thịt trên người cũng ngại ngùng đến đỏ lên, y bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, thế nhưng lại thốt ra loại lời đáng xấu hổ như vậy. Bây giờ trên mặt không chỉ là màu đỏ, mà còn đan xen sự xấu hổ đang bắt đầu bốc cháy, mình thật đúng là quá vô sỉ, sao có thể nói ra lời như thế được?

“Ta… Ta cái gì cũng chưa nói…” Thủy Tự Hàn quá mức xấu hổ, không dám đối diện với khuôn mặt của người trước mắt, bước đi gian nan muốn rời khỏi tầm nhìn của Độc Cô Phong Thanh. Y tại sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn tới cực điểm này, một chút đều chẳng giống y gì cả, y nhất định đã bị quỷ nhập rồi…

Bị một luồng lực hùng tráng kéo lại, Thủy Tự Hàn ngã ngồi xuống giường, nằm áp lên ngực Độc Cô Phong Thanh; hương vị nóng ấm chỉ thuộc về riêng hắn lập tức xộc lên miệng mũi, y vội ngẩng đầu, thầm muốn rời khỏi tư thế làm y xấu hổ ấy, hơn nữa nụ cười của Độc Cô Phong Thanh lúc này, cũng chưa từng khiến người ta thấy khó ưa đến vậy.

“Buông ta ra!”

Y giãy dụa muốn đứng lên, nụ cười của Độc Cô Phong Thanh khiến y xấu hổ và giận dữ đến tột độ, hắn lại đang chế nhạo y sao?

Hắn nhất định biết mình thế nhưng muốn hắn, hắn nhất định đã biết…

Thủy Tự Hàn ra sức vùng vẫy, Độc Cô Phong Thanh bất đắc dĩ đành phải ghìm lại y, làm y không thể động đậy, bàn tay to cường kiện mơn trớn mái tóc ướt của y, đem mặt vùi vào làn suối đen nhánh, hít một hơi thật sâu, mang theo ý cười mà ra lệnh: “Đừng cử động!”

Lời nói dịu dàng tựa như gió êm, kiềm hãm sự giãy giụa của Thủy Tự Hàn, khiến y trong bất tri bất giác, đã tiếp nhận mệnh lệnh của Độc Cô Phong Thanh. Điều này hoàn toàn không giống với tính cách của y, nhưng y lại ngoan ngoãn tuân thủ, chỉ còn đôi mắt cơ linh vẫn nhìn Độc Cô Phong Thanh chằm chằm.

Độc Cô Phong Thanh nhẹ vuốt ve đôi má vừa rồi vì tắm rửa mà băng thấu của y: “Suối nước rất lạnh, lần sau để ta đun nước ấm cho ngươi tắm!”

“Không phải ta vừa đi tắm đâu, thật sự không có! Ta vừa rồi chỉ là —— chỉ là —— “

Không thốt nổi lời nói dối phản bác, ngược lại khiến không khí càng trở nên xấu hổ, Thủy Tự Hàn không biết phải lấy lý do gì để giải thích thân thể cùng mái tóc ướt của mình, y không khỏi giận chính bản thân ngu ngốc.

Độc Cô Phong Thanh không để ý tới chuyện xấu hổ này, ngược lại cúi đầu hôn y. Thủy Tự Hàn cố ý ngửa ra sau không cho hắn hôn. Ý cười trên mặt Độc Cô Phong Thanh không giảm, sửa thành liếm mút cổ của y. Thủy Tự Hàn bắt đầu giãy giụa, thân thể bỗng nhiên trở nên rất mẫn cảm, hạ thân nhịn không được mà hơi di động, nhưng là sau khi di động, lại chỉ càng rút gần khoảng cách với Độc Cô Phong Thanh.

Mảng râu của Độc Cô Phong Thanh cọ đến khiến y có chút đau lại có chút ngứa, quần áo không biết từ lúc nào đã bị hắn lột sạch, tay y hình như cũng đang giúp hắn cởi y sam, đôi môi khô nóng cùng bàn tay nóng bỏng không để y kịp cự tuyệt mà liên tục di chuyển.

“A… A…”

Không nghĩ tới chính mình thế nhưng lại phát ra thanh âm dâm đãng cỡ này, Thủy Tự Hàn cảm thấy thẹn đến mức toàn thân đỏ lên, muốn ngậm chặt miệng, Độc Cô Phong Thanh lại lấy môi cùng tay chọc cho y không thể đè nén cảm xúc dâng trào trong nội tâm. Y ghì lại bàn tay của Độc Cô Phong Thanh, tình dục khó có thể ổn định mà không ngừng thở dốc.

“Đừng, đừng… như… vậy…”

Thừa dịp y đang nói chuyện, Độc Cô Phong Thanh lại dùng phương thức mãnh liệt như gió bão, đưa lưỡi luồn vào trong miệng y mà hôn nồng nhiệt, khiến y không thể nào cự tuyệt hắn.

Thủy Tự Hàn run rẩy, ngay cả tay Độc Cô Phong Thanh cũng vô pháp cầm chặt; y theo bản năng ngưỡng thân lên, để thân thể mình đụng chạm tới những mảng da thịt nóng bỏng trên người Độc Cô Phong Thanh, tự động khát cầu.

Dục vọng của Độc Cô Phong Thanh nhẹ nhàng cọ xát lên đùi y, muốn cám dỗ y phô bày dục niệm của chính mình.

Thủy Tự Hàn híp mắt lại, phát hiện Độc Cô Phong Thanh chính đang chăm chú nhìn y, dường như muốn xem xem y sẽ hiển lộ vẻ mặt gì; cũng bởi vậy, y cắn môi dưới không nói lời nào, hai má lại càng ngày càng phiếm đỏ.

Ánh mắt tỏa sáng của Độc Cô Phong Thanh vẫn nhìn chằm chằm Thủy Tự Hàn. Y rất muốn lờ nó đi, nhưng toàn thân lại không kìm được rung động mà co rút, đôi mắt cũng dần nheo lại theo tiếng thở gấp khẽ khàng.

“Thơm quá, mùi hương trên thân thể ngươi thơm quá…”

Hai câu nói không hiểu ra sao cả, ôn nhu thốt ra từ cái miệng vẫn đang liếm láp khóe môi y.

Thủy Tự Hàn hơi híp mắt, hai tay túm lấy tấm chăn đơn bạc trên giường, sâu sắc cảm nhận được vật cực nóng của Độc Cô Phong Thanh đang rung động khát cầu trong cơ thể y.

“Ta không phải… vì… ngươi mới… đi tắm.”

Y biết lời mình nói ra lúc này, mỏng manh đến mức tựa hồ không có sức thuyết phục nào cả, nhưng y vẫn gắng nhấn mạnh trước hắn.

Toàn thân chịu kích thích mà run rẩy, cho dù liều mạng tự chế, nhưng vẫn nghe ra được tiếng thở dốc cùng rên rỉ đầy khát vọng của bản thân.

Dần dần, trầm sâu trong tình dục rốt cục khiến y không thể cắn chặt môi nữa, thanh âm cuồng loạn thốt ra từ cổ họng, mỗi một tiếng ngâm đều nghe giống như lời mời nhiệt tình, y lại chịu không nổi mà chủ động hòa nhịp cùng Độc Cô Phong Thanh.

Nụ cười của Độc Cô Phong Thanh trở nên cuồng dã mà tà khí.

“Ta… còn lâu mới… muốn ngươi…”

Sau khi thở hổn hển nói ra một câu kia, thân thể y ngược lại trở nên càng nôn nóng, nhiệt lưu cơ hồ muốn bộc phá toàn thân y. Thủy Tự Hàn không tự chủ được vươn tay ôm lấy cổ Độc Cô Phong Thanh, ghé vào lỗ tai hắn cố sức hô hấp, thân thể vì động tác quá lịch liệt mà tê dại hoàn toàn.

Nụ cười trên môi Độc Cô Phong Thanh dường như cất dấu nhiệt lượng cực nóng, động tác của hắn càng ngày càng nhanh hơn, tựa hồ không muốn Thủy Tự Hàn có thời gian để thở.

Thủy Tự Hàn thét lên, đầu ngón tay bấu chặt vào cánh tay cùng bả vai Độc Cô Phong Thanh, phối hợp với tiết tấu đong đưa của hắn, nhưng là Độc Cô Phong Thanh làm quá mạnh mẽ, thân thể y chỉ có thể lắc lư một cách bị động.

Chiếc giường gỗ đơn sơ cũng phát ra tiếng cót két, tựa như đang hưởng ứng theo luồng nhiệt lực của Độc Cô Phong Thanh, cùng tiếng kêu cuồng loạn của Thủy Tự Hàn.

Độc Cô Phong Thanh trầm giọng thở gấp, biểu hiện hắn cũng vô cùng hưng phấn. Môi hắn dời xuống, dùng sức mút lấy đôi môi đỏ mọng của Thủy Tự Hàn, khiến nó vừa hồng lại vừa sưng.

Thủy Tự Hàn ôm lấy đầu hắn, dùng nhiệt lực tương đương mà hôn trả, khoái cảm trong cơ thể không ngừng đảo lộn, thăng cao đến nỗi không thể ngừng được nữa, y cơ hồ không thể hô hấp mà mãnh liệt thở.

Độc Cô Phong Thanh nhìn mị thái hoan ái cực kỳ xinh đẹp kia của y, trên đời không kẻ nào có thể sánh được, cũng không kẻ nào có thể giống như Thủy Tự Hàn, làm cho hắn yêu đến si cuồng như thế, nụ cười lúc này của Độc Cô Phong Thanh bí mật mang theo nồng đậm thỏa mãn.

“Ngươi thật đẹp, cực kỳ xinh đẹp, Tự Hàn!”

Trong lời ca ngợi tự đáy lòng của Độc Cô Phong Thanh tràn ngập tán thưởng cùng tình yêu sâu sắc.

Thủy Tự Hàn rõ ràng đã đến đỉnh, cũng hưởng thụ đến khoái cảm cao nhất, nhưng hai câu ca ngợi này của Độc Cô Phong Thanh cứ như thuốc kích thích, khiến y lại ngâm giọng thét lên, thanh âm chói tai cơ hồ muốn hôn mê ngay sau đó; cũng kích thích Độc Cô Phong Thanh, hắn run rẩy một cái, liền đổ rạp xuống giường.

Phát tiết xong còn đang thở hổn hển, Độc Cô Phong Thanh ôm Thủy Tự Hàn lăn vào phía trong giường, hai tay siết chặt, đem y gắt gao giam trong ngực mình.

Hơi thở của Thủy Tự Hàn cũng chậm rãi hồi phục, không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn hắn, hai tay do dự mãi mới vòng qua eo hắn, như muốn chiếm giữ mà tựa đầu dựa vào trước ngực hắn, nặng nề chìm vào giấc mộng.

Ánh trăng rơi trên gương mặt thơ ngây của Thủy Tự Hàn, Độc Cô Phong Thanh khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y, vui vẻ nhắm mắt lại, tựa đầu áp lên mái tóc của Thủy Tự Hàn, tận hưởng mùi hương tỏa ra từ đó, mỉm cười thiếp đi.

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment