8

Làn tóc đen huyền, dung mạo tuấn mỹ, tại khoảnh khắc hắn sắp nhắm mắt lại trở nên rõ ràng, tựa như những mộng cảnh hắn từng mơ đang tái hiện ngay trước mặt, chân thật đến mức làm cho tim hắn thắt đau.

“Độc Cô Phong Thanh!”

Tiếng gọi của Thủy Tự Hàn mang đầy thê lương, thực như muốn cắt đôi không khí, xẻ dọc núi cao, hắn không cách nào tin tưởng người ấy lại có thể cất lên thanh âm bi thương đến vậy.

Thủy Tự Hàn vẫn là quyết định đến tế bái Kỳ lão nhân, dạo quanh cánh đồng hoang muốn tìm xem mộ địa ông đặt ở chỗ nào, không ngờ vừa mới tới Phong Pha, liền bắt gặp hình ảnh cả đời này y không dám tưởng tượng nhất.

Độc Cô Phong Thanh bị một đám người vây công, kiếm của hắn rơi ở bên cạnh, vẫn chưa tuốt khỏi vỏ, chứng tỏ hắn còn không kịp rút kiếm đã bị đánh lén. Một thanh kiếm thì đang cắm trước ngực hắn, chứng tỏ Độc Cô Phong Thanh nếu không phải đã chết, thì cũng cách cái chết rất rất gần.

“Chủ nhân, là Độc Cô Phong Thanh!”

Ngay tại khoảnh khắc lão tổng quản vừa mở miệng, kiếm của Thủy Tự Hàn đã sớm phóng ra, thê mỹ như hồng.

Kiếm quang như sét, vun vút bắn đi, xuyên thủng ngực kẻ đang đứng gần Độc Cô Phong Thanh nhất. Thủy Tự Hàn điều khiển kiếm khí, kiếm lại bay vòng quanh, trong ánh sáng sắc lạnh của nó còn điểm xuyết chút huyết quang, tiếng gào của tử vong không ngừng dứt, chói tai đến mức đủ khiến màng nhĩ rách toạc.

Thủy Tự Hàn lại tựa như hoàn toàn không hề nghe được những thanh âm đó, vẫn ra sức tàn sát, tàn sát đến mất đi lý trí, đám người vây quanh Độc Cô Phong Thanh không trốn thoát được kiếm quang của y, chỉ thấy tay y vung lên hạ xuống, dịch đỏ phun ra như vẩy mực, nhuộm đẫm một đường dài.

Máu chảy lênh láng, khiến cả mảnh đất vàng đều biến thành biển lửa, còn bốc lên mùi huyết tinh tanh nồng, đây là cảnh tượng mà một người trước nay luôn phong nhã đến cực điểm như Thủy Tự Hàn tuyệt đối không cách nào chịu được.

Bởi vì kiếm thuật của Thủy Tự Hàn là tao nhã nhất, xinh đẹp nhất, và cũng thanh lệ nhất, y được xưng tụng là ‘Thanh linh chi kiếm’, chính bởi vì y giết người không thích nhìn đến cảnh máu me.

Nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến lão tổng quản kinh ngạc. Chỉ thấy vừa rồi có luồng sát khí sắc bén tàn nhẫn mà lại chuẩn xác bí mật phóng ra từ kiếm quang, đó không chỉ là sát khí, mà còn ẩn chứa thứ xúc cảm bạo động, một giọt máu tươi bắn ra, dính lên khuôn mặt thanh tú tuyệt luân của Thủy Tự Hàn, nhưng lại khiến y tăng thêm vài phần điên cuồng cùng thị huyết, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng khiếp sợ.

Lão tổng quản trong lòng run rẩy, đây không phải là vị chủ nhân luôn luôn ôn hòa nội liễm của ông. Theo hầu nhiều năm bên cạnh Thủy Tự Hàn, ông cho tới bây giờ chưa từng bắt gặp chủ nhân không khống chế được bản thân mà chém giết tàn bạo như thế, bởi vì điều đó căn bản không phù hợp với bản tính ưu nhàn nhâm chân của Thủy Tự Hàn.

Huống hồ kiếm pháp của chủ nhân đều luôn là cực hạn của nghệ thuật, là hóa thân của vẻ đẹp tột đỉnh, mà không phải tái sinh của tàn khốc tử thần, nhưng lúc này… cảnh tượng trước mắt đây quả thực làm người ta kinh sợ đến sởn gai ốc.

Mồ hôi hòa cùng mấy vệt máu kia, lăn xuống dọc theo cạnh mặt Thủy Tự Hàn.

Tựa như nước mắt, huyết diễm mà xót xa.

“Không được phép chết, có nghe thấy không? Độc Cô Phong Thanh… Độc Cô Phong Thanh…”

Đám người đã gục ngã hoàn toàn, mỗi kẻ cơ hồ đều không còn toàn thây mà nằm la liệt trên đất. Thủy Tự Hàn thở hổn hển ra sức lay lay thân thể đã gần hấp hối của Độc Cô Phong Thanh, y mất đi lý trí mà thét rống.

Độc Cô Phong Thanh không hề đáp lại, cũng sắp không còn hơi thở!

Khuôn mặt Thủy Tự Hàn co rúm, ngay cả tâm tạng của y cũng thắt lại, đau đến cơ hồ không thể hô hấp.

Trong nháy mắt quyết định, y ôm lấy thân thể đang lạnh dần của Độc Cô Phong Thanh, nhớ lại phương hướng đến căn nhà nhỏ lúc trước, không chút suy nghĩ liền phi thẳng về phía mái tranh tiêu điều.

Lão tổng quản thì vẫn chưa hoàn hồn lại từ nỗi kinh sợ vừa rồi, mà Thủy Tự Hàn sau khi mang Độc Cô Phong Thanh đi, mới thoáng chốc thân ảnh đã biến mất không thấy, khiến ông căn bản đuổi không kịp, chỉ có thể kinh hoảng gọi to.

“Chủ nhân… Chủ nhân…”

Lại không nghe được hồi âm gì.

Máu tươi loang ra dọc theo cổ tay áo, như đóa huyết hoa đang bừng bừng nở rộ, nhiễm đỏ mảnh y sam màu trắng của Thủy Tự Hàn, ngay cả da thịt bên trong đều có thể cảm nhận được sự ướt dính khi huyết dịch thấm qua.

Thủy Tự Hàn phi nhanh như phát cuồng, trái tim vì kháng nghị y xuất lực quá sức mà phát ra nhịp đập kịch liệt, thanh âm kia lớn đến mức cơ hồ có thể chấn động đến điếc tai, nhưng y căn bản không thể ngừng lại nửa khắc.

Sức nặng của Độc Cô Phong Thanh tựa hồ đang giảm dần theo lượng máu xói mòn, tốc độ dưới chân y nhanh hơn, dường như không hề để tâm mình đã sắp đứt khí.

Căn nhà gỗ nhỏ đã gần ngay trước mắt, không rảnh suy nghĩ, y một cước đá văng cánh cửa đang khép hờ, bên trong phòng vẫn là bài trí đơn sơ như cũ, chỉ có một chiếc giường gỗ phủ kín tro bụi, ngoài ra không còn đồ đạc gì, chứng minh nơi đây đã rất lâu không có người ở.

Cởi áo khoác của mình ra, rải nó lên thanh giường gỗ, để lớp tro bụi dơ bẩn nọ không thể dính vào người Độc Cô Phong Thanh, sau đó y mới dám đặt kẻ mang hơi thở mỏng manh kia xuống.

“Không được phép chết, có nghe thấy không? Độc Cô Phong Thanh.”

Thủy Tự Hàn phẫn nộ kêu to, giọng nói thê lương như vậy, nghe như tiếng thét điên cuồng của một người khi phải đối mặt với cái chết lại không tài nào xoay chuyển được vận số.

Rút thanh trường kiếm trên ngực Độc Cô Phong Thanh ra, máu chợt tuôn ào ào, Thủy Tự Hàn lập tức vạch xé lớp áo dính đầy máu tươi trước ngực hắn, lấy ra lọ thuốc tùy thân bên mình bôi lên, hy vọng có thể đủ cầm máu, còn kịp cứu sống hắn về.

Mà khi vừa cởi bỏ lớp áo trước ngực Độc Cô Phong Thanh, y lại bất ngờ thấy đến dấu răng mà chính mình lúc trước đã lưu lại, đúng là vẫn còn rõ ràng như thế.

“Là… ngươi, Thủy… Tự… Hàn…”

Độc Cô Phong Thanh đắm chìm trong đau đớn, vừa mở cặp mắt vô thần, liền bắt gặp Thủy Tự Hàn đang ngồi trước mặt giúp hắn lau rửa miệng vết thương.

Ánh mắt vốn mơ hồ của hắn đột nhiên phát ra ánh ngọc, tựa như nhìn đến thứ gì đó mà hắn đã luôn khao khát, hắn nâng tay lên, nắm lấy bàn tay của Thủy Tự Hàn: “Ngươi có nghe… thấy không? Tiếng sáo… ta thổi cho ngươi đó…”

“Ta chẳng thích thú gì tiếng sáo đó cả.”

Đồng tử của Độc Cô Phong Thanh vì nhìn thấy Thủy Tự Hàn mà lóe sáng một chút giờ lại ảm đạm xuống, hắn lập tức yếu ớt cười, thanh âm vô cùng đau khổ: “Ừ nhỉ, ngươi hận ta…” Sau một hồi ngây ngẩn mờ mịt, Độc Cô Phong Thanh khẽ nói: “…sâu giống như ta hận ngươi vậy.” Hắn nhắm lại đôi mắt, khi lần thứ hai mở ra, tầm nhìn lại dõi về nơi xa xăm không biết tên, biểu lộ trên mặt cũng đã khôi phục thành hờ hững như trước, vô bi vô lo, vô hoan vô hỉ, càng không có một chút ít ý chí muốn sống.

Thủy Tự Hàn nghe vậy sững sờ, nỗi sỉ nhục trong căn phòng nhỏ lại hiện rõ trước mắt, sự yếu đuối bên cạnh thủy tuyền vẫn lưu trong hồi tưởng, rồi còn bữa thưởng rượu triền miên ở tiểu đình nơi rừng trúc, những cái ôm, những hoan ái trêu đùa ấy… chẳng lẽ đều chỉ là hành vi trút hận của Độc Cô Phong Thanh thôi sao?

“Tất cả những chuyện này đều là vì hận sao?” Giọng nói của Thủy Tự Hàn trầm đến mức khó có thể nghe thấy, tựa như đang mờ mịt thầm thì, càng giống như đang vô thức nỉ non.

Độc Cô Phong Thanh không trả lời.

“Trả lời ta!”

Thủy Tự Hàn rống to, lệnh kiếm phong tuốt vỏ, điện quang quệt ra một vệt trắng, sát khí hừng hực tập trung ở mũi kiếm, cắm lên tấm ván vỗ ngay cạnh mặt Độc Cô Phong Thanh.

Bên má Độc Cô Phong Thanh lập tức xuất hiện vết xước, giọt máu khẽ chảy.

Tiếng gào thét oán hận của Thủy Tự Hàn vốn đang dữ dội, lại biến thành run rẩy đứt quãng: “Ngươi lập mưu cưỡng bức ta… trêu đùa ta, hạ mê hương ta, đó… đó… đều là vì hận sao?”

Độc Cô Phong Thanh vẫn không trả lời, sầu vui bi khổ tựa hồ không hề tồn tại trong lòng hắn, chỉ đáp lại bằng vẻ mặt không chút biểu tình: “Giết ta đi, không cần đợi đến ước hẹn Hoàng Sa bình nữa!”

“Ta giết —— “

Thủy Tự Hàn thét ra tiếng, kiếm khí quét qua cổ họng của Độc Cô Phong Thanh.

Độc Cô Phong Thanh nhắm mắt lại, khuôn mặt thê lãnh lại mơ hồ lộ ra nụ cười an tường hiếm thấy.

Ngay sau đó, kiếm leng keng rơi xuống đất, va đập với nền cứng phát ra tiếng động chói tai.

Nước mắt nhỏ lên hai gò má của Độc Cô Phong Thanh, xúc cảm ươn ướt tựa như lời lên án mạnh mẽ nhất, khiến đôi mắt hắn giật mình bừng mở.

Khuôn mặt Thủy Tự Hàn đang ở cách rất gần, nhãn mâu buồn rầu của y pha lẫn thứ cảm tình vô cùng phức tạp, bàn tay kia trống không, kiếm đã sớm rớt trên mặt đất, thứ mà một kiếm khách tuyệt không bao giờ được phép để rời thân.

Khuôn mặt mà hắn đắm đuối không thôi giờ đang tràn đầy giận dữ, mái tóc đen huyền mà hắn luôn âu yếm giờ đang tán loạn tung bay, sâu thẳm trong con ngươi hắn mê say đang chứa đựng thủy sắc đục ngầu khi sóng cuộn, cái miệng nhỏ nhắn hắn nhớ thương cũng đang kịch liệt gào thét: “Ngươi là cố ý, ngươi luôn dùng mọi cách để thử ta, muốn nhìn xem thứ tình cảm ta dành cho ngươi rốt cục là gì; ngươi luôn muốn bức ta đến tình cảnh muốn tan vỡ, ngươi mới cam tâm vui sướng. Nói cho ngươi biết, ta không thương ngươi, không thương ngươi, ngươi có thử nữa cũng vô dụng.”

Y ngẩng đầu lên, sợi tóc lướt nhẹ bên cạnh mặt, phủ lên dung nhan thanh nhã, trủy sắc trong nhãn mâu cuồn cuộn như thác chảy, y đánh mạnh lên vùng ngực không bị thương của Độc Cô Phong Thanh, lời nói hỗn loạn, suy nghĩ cũng hỗn loạn, hỗn loạn đến mức tột đỉnh. “Tên đáng chết, ngươi nhất định phải sống, nếu ngươi chết, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, tuyệt không!”

Những giọt lệ trong suốt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Độc Cô Phong Thanh, hắn toàn thân không thể nhúc nhích mà nhìn Thủy Tự Hàn, những hạt lệ tích lạc kia dường như đang đốt nóng da thịt hắn. Chỉ là chứng kiến hắn sắp chết mà thôi, Thủy Tự Hàn thế nhưng lại bất lực khóc òa lên chẳng khác một đứa nhỏ.

Một Thủy Tự Hàn là ‘Thanh linh chi kiếm’ cao ngạo, một Thủy Tự Hàn luôn không ngừng nói hận hắn, thế nhưng bây giờ lại khóc lóc như trẻ con, Độc Cô Phong Thanh cứ nhìn y không thể chuyển mắt.

Những giọt nước mắt đó là chảy vì hắn sao?

“Không được phép nhìn ta.”

Bàn tay của Thủy Tự Hàn che mắt Độc Cô Phong Thanh lại, lời nói nghẹn ngào mơ hồ không rõ: “Ngươi nghe đây, ta không phải vì ngươi mà khóc, ta chỉ là… chỉ là…”

Y run người lên, ngã vào lòng Độc Cô Phong Thanh, dường như đã không còn chịu nổi áp lực vô hình mà thút thít nức nở.

“Tại sao lại làm thế với ta? Tên khốn kiếp, rốt cuộc là tại sao? Ngươi tưởng rằng như vậy ta sẽ không hận ngươi nữa sao? Người mà ta hận nhất đời này chính là ngươi…”

Độc Cô Phong Thanh vốn định nâng tay vỗ về y, lại mềm nhũn buông xuống.

Thủy Tự Hàn đứng dậy, đôi mắt vì nhớ lại chuyện cũ mà trở nên mơ hồ.

“Tại sao ngươi còn muốn xuất hiện, tại sao sau khi có được ta rồi thì không biến mất khỏi võ lâm luôn đi? Như vậy là ta có thể thoải mái tự lừa gạt mình, chuyện đã phát sinh tại cái phòng này là bởi vì bị ngươi dùng mê hương cướng ép, ta hận ngươi là đương nhiên.”

Độc Cô Phong Thanh khẽ giật mình, ngơ ngác trước tất cả những yêu hận của Thủy Tự Hàn, thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ đều nghẹn ở cổ, mình đáng ra nên hận y mà không hận, đáng ra phải giết y mà chưa giết, những xúc cảm phức tạp này làm sao có thể phân biệt rõ ràng được đây?

“Nhưng hình ảnh phóng đãng vô sỉ của chính mình ở thủy tuyền, ta lại phải thanh tỉnh mà đối mặt, ngay cả cái cảm giác triền miên khi cùng ngươi uống rượu cũng nhiễu loạn suy nghĩ của ta.”

Đôi mắt Thủy Tự Hàn dán vào Độc Cô Phong Thanh, tựa hồ trong lòng y có thứ cảm xúc gì đó đang bùng nổ.

“Tên khốn kiếp, ngươi đừng tưởng cứ như vậy mà thoát khỏi tay ta, ngươi cho rằng ngươi chết rồi, không so kiếm với ta nữa, ta liền không có cách nào giết ngươi sao? Nói cho ngươi biết đó là chuyện không thể nào.”

Đôi môi vì thấm đẫm nước mắt mà trở nên ướt át, cuồng liệt khắc ngoài miệng Độc Cô Phong Thanh. Suy nghĩ của Độc Cô Phong Thanh khó có thể tiếp tục, áp lực trên nhãn mâu rút đi, bàn tay của Thủy Tự Hàn đột nhiên chuyển sang vuốt ve khuôn mặt hắn.

Mà vị ngọt trên đôi môi y, mùi hương trên sợi tóc y, hơi ấm trên thân thể y, đều là những thứ từng khiến Độc Cô Phong Thanh làm ra chuyện khó kiềm chế, hắn để mặc tư duy hỗn độn, kịch liệt tiến công vào cảm quan của chính mình.

Thủy Tự Hàn ôm lấy mặt hắn, đôi môi đỏ mọng tản mát ra liệt hỏa ma diễm, chiếc lưỡi mạnh dạn luồn vào, quấn quanh, khiêu khích, tựa như muốn đốt sạch tất cả lý trí của hắn. Thở hổn hển tách ra, Thủy Tự Hàn vẫn không muốn ngừng lại, tiếp tục dùng môi mình cuồng loạn hôn lên từng điểm trên mặt Độc Cô Phong Thanh, dường như dù có nồng nhiệt đến thế nào đều không thể bổ khuyết sóng tình trong nội tâm y được.

Nụ hôn nóng bỏng như lửa, tình triều kích động cuộn trào, khiến Độc Cô Phong Thanh thất thần sau một lúc lâu; Thủy Tự Hàn cho tới bây giờ chưa từng xúc động quá như thế, cho dù tại thời khắc kích thích nhất khi hoan ái kia. Thế nhưng bây giờ… có bao nhiêu khác biệt, toàn thân Thủy Tự Hàn cứ như đang cuồng cháy.

Hơi nóng phả qua cạnh mặt Độc Cô Phong Thanh, Thủy Tự Hàn ghé vào lỗ tai hắn thình lình khẽ phun lời thủ thỉ, nhưng lại khiến toàn thân hắn cứng còng, ngay cả cơn đau nơi vết thương, đều so ra kém câu chữ như xoáy vào tim này, quả thực là muốn xé rách tâm phế của hắn, khiến hắn cho dù có chết, cũng sẽ chết không nhắm mắt.

“Ngươi nghe đây, Độc Cô Phong Thanh, nếu ngươi dám chết trước mắt ta, thì cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta muốn để cho ngươi biết, không phải chỉ ngươi mới có thể làm ta kích động như vậy. Nếu ngươi chết, ta đây sẽ đi ra ngoài đường tùy tiện kiếm một nam nhân đến trước mộ ngươi mà làm cho ngươi xem, dùng phương thức càng kịch liệt hơn so với vừa rồi.”

Vẻ mặt của Độc Cô Phong Thanh nhất thời không còn lạnh băng đạm mạc, không biết là lấy sức từ đâu ra, tay hắn dùng khí lực cực mạnh mà đè Thủy Tự Hàn xuống, đồng tử nóng thiêu như củi lửa, ánh mắt lãnh lệ kia chăm chú nhìn y.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Nước mắt chưa khô, da thịt như bạch ngọc vẫn ửng đỏ như cũ, ánh mắt lại kiên định đối chọi với ánh mắt còn sắc bén hơn lưỡi kiếm của Độc Cô Phong Thanh, không chút nào thấy dao động, Thủy Tự Hàn lạnh lùng nói: “Chính là ý tứ mà ngươi vừa nghe xong, hơn nữa Thủy Tự hàn ta nói được là làm được.”

Nhìn thần sắc vô cùng nghiêm túc của Thủy Tự Hàn, Độc Cô Phong Thanh biết y nhất định sẽ làm thế.

Vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn, cả trái tim cũng vặn vẹo rối rắm, ý chí muốn chết đột nhiên tan biến, khát khao muốn sống chưa từng sục sôi mãnh liệt như giờ phút này đây, ngay cả lúc mười hai tuổi mang mối thù huyết hải cừu thâm cũng không thể so sánh, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều sắp phun ra lửa.

“Ngươi dám?”

“Ta đương nhiên dám.”

Con ngươi của Thủy Tự Hàn lại khôi phục vẻ mơ hồ, y cúi đầu, dùng môi âu yếm lấy khuôn mặt của Độc Cô Phong Thanh, những giọt thanh lệ cũng rơi xuống không ngớt, thanh âm tuyệt vọng mang theo kích động bi thương.

“Cho nên… đừng chết, ngươi không thể chết được, bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ tìm mọi phương thức để trả thù ngươi. Mạng của ngươi chỉ có thể thuộc về ta, cho dù xuống địa ngục, Thủy Tự Hàn ta cũng sẽ không chút do dự theo hầu ngươi đến cùng.”

Độc Cô Phong Thanh mạnh giật mình, nhìn về phía Thủy Tự Hàn, tuy rằng y cũng không nói câu gì tỏ rõ y thương hắn, thích hắn, nhưng ý tứ trong lời nói vừa rồi của y ——

Hắn phút chốc hiểu ra ý của Thủy Tự Hàn là nguyện theo hắn đồng sinh cộng tử, khuôn mặt luôn luôn thê lãnh lúc này khẽ hiện tiếu dung, hết thảy yêu hận dây dưa ai ngờ lại sáng tỏ mà đơn giản như vậy, tất cả những cảm xúc tương khắc này đều là vì quan hệ khó hiểu giữa hai người mà thôi…

Thủy Tự Hàn rất hận nụ cười của Độc Cô Phong Thanh, định lau nước mắt đi mà tiếp tục đả kích, nào biết khóe mi lại càng trào nhiều lệ.

“Ngươi cười cái gì? Mỗi lần đều dùng kiểu cười không hiểu ra sao này với ta, ngươi đúng là đáng ghét!”

Cái tên Thủy Tự Hàn biệt nữu cao ngạo này!

Độc Cô Phong Thanh không tự chủ được mà mỉm cười, khẽ nói: “Ta hẳn là nên hận ngươi —— “

Sắc mặt Thủy Tự Hàn bỗng xanh mét, Độc Cô Phong Thanh kéo đầu y xuống khẽ hôn, y vội không ngừng quẫy đầu, lại vẫn bị Độc Cô Phong Thanh hôn đến.

Lời của hắn rất rành mạch dễ hiểu: “Nhưng ta lại chưa từng hận ngươi…” Hắn hôn hai gò má của y, dịu dàng khinh ngữ: “Ta yêu ngươi!”

Thì ra tất cả những gì Độc Cô Phong Thanh làm với mình đều là bởi vì hắn yêu mình sao? Thủy Tự Hàn sửng sốt, bắt gặp nụ cười của Độc Cô Phong Thanh, cơn tức nhưng lại lần thứ hai bốc lên, mạnh miệng nói: “Ta vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ngươi!”

Lại hệt như trước kia rồi, người này đúng là chẳng bao giờ chịu làm một ái nhân thành thật cả. Độc Cô Phong Thanh càng cong khóe miệng, gánh nặng trong lòng đã dỡ xuống hết, từng câu nói ra cũng đều xuất từ phế phủ: “Thế nhưng ta vĩnh viễn sẽ không ngừng yêu ngươi.”

“Vậy ngươi không được chết, phải sống cho tốt vào!” Vừa nói xong, Thủy Tự Hàn liền nằm áp lên người Độc Cô Phong Thanh, đem mặt vùi vào áo hắn, thân hình hơi hơi run rẩy mặc Độc Cô Phong Thanh vươn một tay ôm lấy y mà không hề cự tuyệt.

“Đừng chết, van cầu ngươi, đừng chết!”

“Vậy mau giúp ta bôi thuốc đi, ta cũng không muốn vừa mới thổ lộ với ngươi xong liền chết luôn, nếu không thì đúng là rất không đáng!”

Độc Cô Phong Thanh nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của y, đã có ý niệm muốn sống, thì hắn nhất định phải sống khỏe.

Độc Cô Phong Thanh chỉ vào chiếc tủ ở góc phòng, nói: “Cái tủ kia vốn cất một số vị thuốc quý mà sư phụ ta để lại, trong đó có một chiếc bình nhỏ màu xanh dùng để trị thương; tuy rằng đã không còn chảy máu, nhưng ta vẫn thấy đau không chịu nổi.”

Thủy Tự Hàn lập tức đứng dậy lục lọi ngăn tủ, sốt ruột tìm kiếm. Bên trong cũng không có nhiều đồ, rất nhanh, Thủy Tự Hàn liền tìm được rồi. Y trở về bên giường, mở nắp bình ra, một làn dược hương liền thoang thoảng bốc lên, trực giác của y cho biết đây là loại thuốc rất tốt.

Y đem nó đưa tới bên môi Độc Cô Phong Thanh, hai viên thuốc thuận thế trượt vào miệng hắn.

Độc Cô Phong Thanh nuốt vào, sau đó lẳng lặng nằm xuống giường, vô cùng mệt mỏi nói: “Thuốc của ngươi giúp ta ngừng máu, chắc cũng là loại không tồi đi!”

Thủy Tự Hàn dùng sức gật đầu: “Là một danh y đưa cho ta.”

“Ta mất máu quá nhiều hẳn là sẽ mê man, khoảng thời gian này ngươi có thể ở bên ta không? Ta sợ mình sẽ vì thương nặng mà phát sốt, nếu thân nhiệt của ta tăng quá cao, ngươi chỉ cần nhớ rõ cách mỗi sáu canh giờ cho ta nuốt một viên thuốc trong chiếc bình xanh, còn thuốc để bôi ngoài da là cái chai có hoa văn trong tủ, ngươi có thể giúp ta thoa dược được không?”

Thủy Tự Hàn lần thứ hai dùng sức gật đầu.

Độc Cô Phong Thanh sau khi nói xong, tựa hồ đã dùng hết tinh lực, hắn vô cùng mệt mỏi mà nhắm mắt, bàn tay lại nhẹ nhàng cầm lấy tay Thủy Tự Hàn, cậy thế nào cũng không chịu buông.

Thời gian sắp đến tối, nếu đúng như lời Độc Cô Phong Thanh, hắn có thể sẽ vì thương nặng mà phát sốt, nhưng trong phòng không có nước, nên kiếm đâu ra khăn ướt để hạ sốt đây?

Thủy Tự Hàn nhớ tới Độc Cô Phong Thanh đã nói hắn từng ẩn cư trong này, vậy gần đây nhất định có nguồn nước. Y xách chiếc thùng gỗ, đi một vòng quanh khu đồng cỏ, rốt cục ở phía sau căn nhà cách đó không xa phát hiện một dòng suối, y đem thùng rửa sạch, sau khi đổ đầy nước liền lập tức chạy về.

Bởi vì không có miếng vải nào có thể sử dụng, y liền xé xuống một bên ống tay áo của chính mình, toàn bộ buổi tối, y liên tục thay vải ướt, cố gắng giúp Độc Cô Phong Thanh hạ nhiệt.

Cũng chiếu theo lời dặn của Độc Cô Phong Thanh, Thủy Tự Hàn giúp hắn uống thuốc cùng bôi thuốc, cho đến tận sáng sớm hôm sau. Lúc này, do y đã buồn ngủ không chịu nổi, vả lại cơn sốt của Độc Cô Phong Thanh tựa hồ cũng đã lui, không còn tiếp tục tăng cao nữa, nên y rốt cục mới dám nằm gục xuống bên người Độc Cô Phong Thanh mà nghỉ ngơi thoáng chốc.

Nhưng vô luận thế nào, Độc Cô Phong Thanh cũng là do y một tay cứu về từ quỷ môn quan, nên hiển nhiên, y vì tâm tình thả lỏng mà bên môi bất giác còn mang theo chút ý cười.

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment