7

Phiến rừng trúc xanh biếc chậm rãi lay động theo gió nhẹ, những gợn mây mỏng manh trên bầu trời tựa như những tấm lụa thuần trắng, tôn lên vầng thanh nguyệt sáng ngời của buổi chớm thu, bao phủ cả rừng cây yên tĩnh, chiếu rọi xuống vạn vật.

Độc Cô Phong Thanh vẫn đứng tại chỗ, Thủy Tự Hàn thì đi vào trong đình, trừ bỏ chén rượu mà Độc Cô Phong Thanh vừa nhấp môi, trên bàn còn đặt thêm một cái chén nữa, hiển nhiên là vì y mà chuẩn bị.

Y rót rượu vào chiếc chén mà ban nãy Độc Cô Phong Thanh đã uống qua, lại rót thêm rượu vào chiếc chén của mình, y nâng chén lên, đem rượu đổ vào miệng, mùi vị cay nồng kia khiến loại người không sành rượu như y cảm thấy môi lưỡi tê rát như bị thiêu nóng.

Rồi rượu chảy xuống cổ họng, thổi lửa vào tận bụng y, tửu hương lại tiếp tục khuếch tán trong đó, chứng tỏ loại rượu mà Độc Cô Phong Thanh mang tới thật đúng là hảo tửu hiếm có khó tìm.

Y bị rượu cay xộc lên mắt, nhưng vẫn tiếp tục rót thêm, còn muốn uống nữa.

Độc Cô Phong Thanh ngăn lại động tác của y, thấp nhu nói: “Ta không biết ngươi ít khi động rượu, nếu biết ta đã không mang nó tới! Rượu này đối với ngươi mà nói, có lẽ là quá cay quá liệt, ngươi sẽ uống không quen.”

“Ta uống được!” Thủy Tự Hàn đẩy ra cánh tay đang cản trở mình.

Sau khi rót rượu vào chén, Thủy Tự Hàn lại đem rượu dốc vào miệng; đã có kinh nghiệm sau lần đầu tiên, cho nên lần này y không thấy cay nóng đột ngột như vừa rồi nữa, trái lại mùi thơm ngát càng thêm nồng, ngào ngạt tỏa ra từ trong khoang miệng. Y nhấm nháp, chỉ cảm thấy môi lưỡi đều là hương vị không thể hình dung, y chưa bao giờ uống qua loại rượu kỳ lạ này.

“Uống ngon không?”

“Uống ngon!” Thủy Tự Hàn thỏa mãn cười cười, cảm giác lâng lâng say phiếm lên hai gò má, nụ cười còn làm lúm đồng tiền hơi hơi hiển lộ, càng thêm phần mị ý dưới ánh trăng thanh ngần.

Độc Cô Phong Thanh gần như ngừng thở mà nhìn y, tay vẫn đang nâng chén rượu, lại thế nào cũng không thể uống hết. Hắn vô thức đưa chén rượu tới trước môi Thủy Tự Hàn, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên tiếp xúc khiến đôi môi đỏ mọng của y khẽ run, nhưng y vẫn hé miệng nuốt vào dòng rượu mà Độc Cô Phong Thanh mớm cho mình.

Giờ phút này, bọn họ dường như không còn là hai đối thủ sắp sinh tử quyết đấu, mà là đôi tình nhân đang bồi hồi gặp mặt!

Rượu như nước chảy vào miệng, cảm giác thiêu cay nóng bỏng rót đầy toàn thân y, sưởi ấm cả người y. Y nắm lấy bàn tay đang cầm chén của Độc Cô Phong Thanh, uống hết rượu trong đó, rồi buông tay ra, để Độc Cô Phong Thanh rút về, nhưng y lập tức lại cảm thấy trống vắng như có thứ gì đánh mất.

Độc Cô Phong Thanh rót thêm rượu, khi hắn nâng tay lên, Thủy Tự Hàn không đợi hắn kịp làm động tác tiếp theo, liền bắt lấy tay hắn, kéo về phía chính mình.

Rượu bị đổ vào miệng, chén rượu này Độc Cô Phong Thanh từng uống qua, vừa nghĩ tới trong rượu có thể hòa lẫn khẩu dịch của Độc Cô Phong Thanh, hơn nữa sẽ theo rượu tiến vào thân thể mình, Thủy Tự Hàn lại thấy toàn thân càng thêm nóng cháy.

Thủy Tự Hàn liên tục uống năm, sáu chén, y không ham rượu, cũng rất ít uống rượu, huống chi là loại rượu cực mạnh cực cay này, y bắt đầu có chút đầu váng mắt hoa, chẳng mấy chốc đã bại bởi lực tửu. Cho nên chờ khi Độc Cô Phong Thanh lại rót thêm rượu, đưa chén tới trước mắt y, y liền nắm chặt tay Độc Cô Phong Thanh, đẩy ngược về phía hắn.

“Đổi cho ngươi uống!”

Vẻ mặt hơi thấm men say kia của y có chút ngây thơ đáng yêu, Độc Cô Phong Thanh khẽ nở nụ cười, hắn đem chén rượu dời về môi mình, khi sắp định dùng một hơi uống cạn, Thủy Tự Hàn lại nắm chặt tay hắn.

“Ta cho ngươi uống, ngươi cũng phải giống như ta vừa rồi, chậm rãi uống.”

Độc Cô Phong Thanh không phản ứng gì, Thủy Tự Hàn liền cầm tay hắn, làm nó hơi nghiêng, rượu từ từ rót vào miệng Độc Cô Phong Thanh, hầu kết của hắn cao thấp lên xuống, thong thả uống vào.

Thủy Tự Hàn mang vẻ mặt người say, khờ dại cười hỏi: “Rượu ta hầu, có ngon không?”

“Thiên hạ đệ nhất hảo tửu!”

Câu ca ngợi này xuất phát từ chân tâm, trong lòng Thủy Tự Hàn đột nhiên nổi lên bối rối.

Thủy Tự Hàn liên tục tiếp cho Độc Cô Phong Thanh mấy chén nữa, nhưng tửu lượng của Độc Cô Phong Thanh hiển nhiên so với Thủy Tự Hàn mạnh hơn gấp bội, cho dù số rượu uống vào cũng xấp xỉ nhau, nhưng hắn vẫn mang bộ dáng thanh tỉnh.

“Ngươi có say không?” Thủy Tự Hàn hỏi, lại nhìn không ra hắn có vẻ gì là say rượu, Thủy Tự Hàn không phục nói: “Ngươi —— ngươi một chút đều không say sao?”

“Tửu lượng của ta đương nhiên tốt hơn ngươi nhiều!” Tiếng cười của Độc Cô Phong Thanh vô cùng nhẹ nhàng, cũng đầy ý trêu chọc.

Thủy Tự Hàn đỏ mặt, lại càng không phục mà nói: “Nhất định là rượu của ngươi có vấn đề, bởi vì rượu là ngươi mang đến, có lẽ ngươi căn bản không hề uống, ngươi giả vờ nâng chén rồi đổ hết vào trong tay áo đúng không? Ta muốn kiểm tra tay áo của ngươi.”

Rượu là do đích thân y trút, sao có thể rót vào trong tay áo được, nhưng Thủy Tự Hàn tựa hồ đã say quá rồi, mà Độc Cô Phong Thanh cũng biết tác dụng của rượu này rất chậm, nếu vừa uống đã cảm thấy hơi lâng lâng, vậy nếu chờ thêm một khắc đồng hồ nữa, chỉ sợ sẽ càng thêm nghiêm trọng, Thủy Tự Hàn nhất định là đã say đến mơ hồ.

Thủy Tự Hàn mạnh dạn vén tay áo hắn lên để kiểm tra, nhưng y hiện giờ ngay cả cước bộ đều có chút không vững, dùng sức lôi lôi kéo kéo như vậy, lại càng dễ đẩy mình ngã về phía Độc Cô Phong Thanh. Chỉ nghe thấy ‘bịch’ ‘rầm’ mấy tiếng, bình rượu đổ ngang trên bàn, cặp chén thì rớt xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Thủy Tự Hàn nằm gục trước ngực Độc Cô Phong Thanh, không thể đứng dậy nổi nữa. Độc Cô Phong Thanh sợ những mảnh vỡ nhỏ sẽ làm y bị thương, liền vội ôm y xoay thân nhảy ra ngoài, mà Thủy Tự Hàn vẫn chặt chẽ nắm lấy bả vai của Độc Cô Phong Thanh, không hề chống cự.

Hai người đứng trên cỏ, nhưng hiển nhiên, ảnh hưởng của rượu đã bắt đầu phát tác, Thủy Tự Hàn ngay cả đứng cũng đứng không vững, chỉ có thể tựa vào trước ngực Độc Cô Phong Thanh, vịn lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là một mảng ửng đỏ do rượu nhuộm đẫm. Y bỗng nhiên ôm chặt Độc Cô Phong Thanh, đè hắn xuống thảm cỏ.

Độc Cô Phong Thanh không có đẩy y ra, vì thế hai người liền nằm ngã trên đất, gắt gao ôm lấy nhau. Không, phải nói là Thủy Tự Hàn tự mình ôm Độc Cô Phong Thanh, mang đôi môi hồng như lửa, y nhìn chăm chú vào đối phương, hàm hồ mở miệng: “Ngươi…”

Độc Cô Phong Thanh chỉ im lặng nhìn y, Thủy Tự Hàn khó khăn chịu đựng nhiệt ý trên cơ thể, ngồi dậy cưỡi lên người Độc Cô Phong Thanh, lại cúi đầu túm lấy áo hắn, dùng môi mình xâm lấn môi hắn.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng, tựa như đang nhấm nháp rượu ngon mà mút lấy đôi môi đã làm y nóng lên, một lần lại một lần hưởng thụ nhiệt khí của dục vọng.

Chờ khi đã hôn thỏa, Thủy Tự Hàn liền chủ động tựa đầu vào vai Độc Cô Phong Thanh, thân thể y còn vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi mà run rẩy, gió lạnh thốc vào mặt, nhưng trái tim y lại bập bùng lửa cháy.

“Ta hôn ngươi, tim của ngươi có đập nhanh hơn không?” Thủy Tự Hàn tựa như tiểu hài tử, hỏi ra miệng.

Độc Cô Phong Thanh không trả lời, đem tay y đặt lên lồng ngực mình, nhịp đập nơi đó thật sự rất kịch liệt.

Thủy Tự Hàn nhìn mặt của hắn, bỗng nhiên vùi đầu vào trước ngực hắn. “Đừng cử động, cả hai chúng ta đều đừng cử động, chỉ cần nói chuyện là được rồi, cái gì cũng không phải nghĩ nữa.”

Độc Cô Phong Thanh nhẹ nhàng ôm y, ngày hẹn luận kiếm đã sắp đến, hai người tuy rằng không ai nói ra, nhưng kiếm ước này đều đang đè nặng họ đến mức không thở nổi, cũng biết lần sau khi gặp mặt, không phải ngươi chết thì ta sống, có lẽ sau đó sẽ không còn cơ hội cảm thụ được thân nhiệt của đối phương.

Hai người liền im lặng không nói, chỉ chăm chú ôm nhau, cảm nhận hơi thở ấm áp của nhau.

“Rượu của ngươi rất ngon!”

“Nếu ngươi thích, lần sau ta lại mang tới cho ngươi uống, rượu này là ta phát hiện được ở vùng biên giới phía Bắc, khi đang tìm bảo kiếm.”

Nơi xa như vậy, chỉ sợ bọn họ đều không có lần sau, Thủy Tự Hàn không muốn nói về chuyện này nữa, vì thế liền y chuyển chủ đề: “Sao ngươi muốn tìm bảo kiếm?”

“Vì mối huyết hải thâm cừu của cha ta, khi đó ta một lòng muốn báo thù, khí thế tỏa ra trên người đều là lãnh, kiếm cứ vào tay ta là tự gãy. Ta cho dù có kiếm kỹ, cũng không thể cầm một nhánh cây đi đánh nhau với người ta, cho nên đành phải bái biệt sư phụ, lang bạt khắp nơi để tìm một thanh kiếm mà ta có thể dùng.”

“Kiếm của sư phụ ngươi thì sao?”

Độc Cô Phong Thanh lắc lắc đầu: “Kiếm của sư phụ ta có linh tính, cũng có cá tính riêng, bản chất của nó nóng như lửa, cực ghét những người lạnh lùng như ta, hễ đến trong tay ta, nó sẽ giãy dụa vùng thoát, ta cũng không thể bước chân vào giang hồ cùng một thanh kiếm không nghe lời.”

“Vậy sao? Nhưng thanh kiếm kia nằm trong tay ta lại chẳng thấy dị trạng gì cả, chỉ đôi khi sẽ phát ra tiếng kêu rinh rinh, vô cùng thanh lệ.”

“Vậy có nghĩa là nó rất thích ngươi! Thanh kiếm kia cũng khó lấy lòng như sư phụ ta vậy, nó thích ngươi, chứng tỏ ngươi chẳng những là một cao thủ, còn là vị chủ nhân mà nó thích.”

Thủy Tự Hàn lần đầu tiên được nghe kể về loại chuyện này, kiếm có linh tính y biết, nhưng còn tồn tại hiện tượng huyền dị như vậy sao?

“Vậy thanh kiếm đen sì kia của ngươi thì sao? Ngày trước ở Hoàng Sa bình, ta thấy khi xuất kiếm giết Hoàng đại bá, ngươi chỉ cần nhấc vỏ, nó liền tự động bay về, thanh kiếm này cũng có linh tính chứ?”

Hắn lại rút thanh hắc kiếm tùy thân ra: “Thanh kiếm này người bình thường là không thể chạm vào, nó vừa thị huyết lại vừa hận huyết, nó không thích dính máu, cũng không thích máu nhiễm lên thân nó, cho nên ta chỉ cần lắc vỏ kiếm một cái, nó sẽ lập tức trở về.”

Nhớ tới chuyện lần trước ở thủy tuyền, Thủy Tự Hàn hỏi: “Nhưng ta đã từng cầm qua thanh kiếm này mà!”

Độc Cô Phong Thanh cười cười: “Vậy chứng tỏ rằng kiếm của ta cũng thích ngươi, nếu như ta chết, thanh kiếm này liền tặng cho ngươi, ngươi nhất định có thể chiếu cố nó rất tốt.”

“Ngươi không hẳn sẽ chết, nói không chừng người chết là —— là ta!” Biết hắn nói về chuyện kiếm ước, Thủy Tự Hàn yếu ớt phản bác lại.

Độc Cô Phong Thanh không nói gì, mà nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, không đáp lời y, bâng khuâng cất tiếng: “Sư phụ lúc sắp chết rất vui vẻ, bởi vì ngươi đã đả bại người!”

“Sao ngươi biết ông ấy không hận ta?”

Độc Cô Phong Thanh lắc lắc đầu: “Không, sư phụ rất khâm phục ngươi. Sau khi sư phụ tới tuổi lão niên, kiếm kỹ của người không thể tiến thêm tầng nào nữa. Sư phụ từng nói, tâm tính của người bốc đồng như lửa, cho nên có những hạn chế bẩm sinh, người không thể đột phá điểm mù trên kiếm kỹ, nên vẫn cảm thấy thực buồn rầu, nhưng sau khi so kiếm với ngươi, tâm tình của người tốt lắm, tốt nhất mà ta từng được thấy, hơn nữa người cũng hiểu bản thân đã sống không uổng, cuộc đời của người không còn gì tiếc nuối nữa, ta nghĩ người không hề hận ngươi chút nào, còn vô cùng cao hứng vì có thể chết dưới tay một cao thủ như ngươi.”

“Ngươi có thích luyện kiếm không?”

Độc Cô Phong Thanh tựa hồ do dự xem nên trả lời vấn đề này thế nào: “Ta chưa từng nghĩ tới có thích hay không, nhưng hẳn là không ghét, bởi vì kiếm chính là tất cả của ta.”

“Ta ghét luyện kiếm!”

“Ngươi ghét luyện kiếm, vậy mà kiếm kỹ của ngươi lại cao minh như vậy, còn có thể đạt tới cảnh giới của cao thủ?”

“Bởi vì kiếm cũng là tất cả của ta, ta không thể tưởng tượng nổi nếu không luyện kiếm, ta rốt cuộc còn lại cái gì?”

Nâng tay xoa nhẹ những sợi tóc đen huyền của Thủy Tự Hàn, cảm thụ sự mềm mại truyền lại từ xúc cảm, Độc Cô Phong Thanh tựa hồ cũng có thể hiểu được: “Tóm lại, nếu không có kiếm, đối với chúng ta mà nói, cuộc sống như thiếu mất một nửa.”

“Cho nên —— cuộc hẹn ở Hoàng Sa bình, ta nhất định sẽ sử xuất kiếm kỹ cao nhất ra giết ngươi!”

Độc Cô Phong Thanh dừng ở ánh mắt nghiêm túc của y, nói: “Sau bảy ngày tới chính là ngày giỗ của sư phụ ta, ngươi có đồng ý cùng ta đi tế bái người không?”

Thủy Tự Hàn chậm rãi đứng dậy, lời của y rất nhẹ nhàng, cũng rất kiên định: “Ta sẽ không gặp ngươi nữa, lần hội ngộ tiếp theo chính là lúc luận kiếm trên Hoàng Sa bình!”

“Ta an táng sư phụ ở gần căn nhà nhỏ mà lần trước ngươi từng qua, chỉ cần ngươi bằng lòng đến, ta sẽ lập tức ra đón ngươi!”

“Ta không đi, ta hận ngươi, còn muốn dùng máu của ngươi để rửa sạch nỗi ô nhục ngươi đối với ta, ngươi biết rõ ta sẽ làm thế, không phải sao?”

Độc Cô Phong Thanh cũng đứng dậy theo, nhưng ngữ khí của hắn lại mênh mang mà cô tịch. “Đúng vậy, ta biết, bởi vì ngươi có sự tự tôn của ngươi, mà lòng tự tôn của một kiếm khách là không thể để bị chà đạp!”


Sau buổi gặp gỡ ngày đó, Thủy Hàn sơn trang thường bao phủ trong một tiếng sáo du dương, thanh âm rất gần, nhưng lại không biết từ nơi đâu truyền đến, nghe vô cùng đau thương. Khúc nhạc len lỏi vào tận sâu trong vân sơn, triền miên vô tận, vang vọng khắp Thủy Hàn sơn trang, quanh quẩn ở đáy lòng Thủy Tự Hàn.

Làm bạn bên tiếng sáo, y không ngừng luyện tập, kiếm thuật đã ngày càng tinh tiến, mà âm điệu của tiếng sáo truyền đến lại càng ngày càng thê lương.

Y không biết Độc Cô Phong Thanh ngồi chỗ nào thổi sáo, nhưng y biết Độc Cô Phong Thanh đang ở rất gần Thủy Hàn sơn trang, có lẽ ngay tại căn nhà nhỏ giữa cánh đồng hoang vu kia cũng không chừng.

Tới ngày thứ bảy, Thủy Tự Hàn đi ra khỏi rừng trúc, y tắm táp, rửa mặt, mang theo kiếm của mình, gọi lão tổng quản chuẩn bị đồ chay hoa quả cùng y xuất môn. Lão tổng quản không biết y muốn đi đâu, nhưng những biểu tình hiện trên mặt chủ nhân, khuyên ông tốt nhất không nên hỏi bất cứ vấn đề gì.


Căn nhà nhỏ đơn giản mà thô kệch, nhưng Độc Cô Phong Thanh đã ở đây suốt ba năm. Hắn ẩn cư trong này, trừ bỏ luyện kiếm, còn đến thăm mộ Kỳ lão nhân, người dân xung quanh rất ít khi lui tới, cơ hồ không có ai sống gần, cho nên cũng không có ai thấy hắn, hắn cũng chưa từng gặp bất cứ ai, hơn nữa căn nhà nằm ở nơi khá bí mật, quả là thích hợp với một người muốn mai danh ẩn tích.

Hắn thích cuộc sống như thế, bởi vì cuộc sống như thế làm hắn không cần quan tâm có người sẽ nhận ra hắn là Độc Cô Phong Thanh, Thủy Tự Hàn cũng không thể tìm ra hắn, hắn tự nhiên không tội gì phải so kiếm với y nữa.

Mà cách căn nhà này ba dặm, chính là chỗ lúc trước hắn đã hạ dược hương mê đảo Thủy Tự Hàn. Nơi đó được gọi là Phong Pha, bởi vì có thể nghe được thanh âm của gió, cho nên hắn thích tới đó thổi sáo, nhờ làn gió đem tiếng sáo của mình đến bên tai Thủy Tự Hàn.

Như thường ngày, hắn lại ngồi thổi sáo, thanh âm xa xăm kéo dài, cũng thấm đẫm thê lương. Hắn muốn thổi cho Thủy Tự Hàn nghe, với hy vọng rằng cho dù hắn có chết, Thủy Tự Hàn cũng còn có thể nhớ rõ làn điệu này, bản thân hắn còn có thể lưu thứ gì đó ở lại trong trí nhớ của y.

Có lẽ là tử kỳ của hắn đã tới, có lẽ vì hắn thổi sáo quá chuyên tâm, cũng có lẽ là hắn đã sớm có ý muốn chết, vì thế khi nhìn thấy có thanh kiếm cắm vào lồng ngực mình, hắn vẫn chưa cảm thấy ngạc nhiên.

Tóm lại, hắn thậm chí ngay cả thời gian đánh trả đều không có đã lãnh trọn một nhát kiếm giữa ngực.

Bất quá, điều duy nhất hắn chưa từng nghĩ đến chính là hắn sẽ chết trong tay một bọn kiếm khách vô sỉ, sẽ chết dưới loại chiêu thức tạp nham này; bởi vì từ trước đến nay, dựa vào kiếm kỹ của hắn, dùng để đối phó với những người này là hoàn toàn dư dả, nhưng đắm chìm trong tiếng nhạc, hắn đã quên hết thảy, đã quên có bao nhiêu người muốn giết hắn, muốn hắn làm bàn đạp để đề cao thanh danh của mình.

Khoảnh khắc khi mũi kiếm xuyên vào ngực, trúc miêu liền rơi xuống đất, cũng không phải nỗi sợ chết áp bách hắn run rẩy, tử vong đối với hắn mà nói, đã không còn tính uy hiếp nào nữa.

Ở trong giang hồ, nhất là trên kiếm đồ, ‘sinh’ và ‘tử’ chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng manh. Mạng sống của kiếm giả rẻ mạt vô cùng, hôm nay đạt được vinh quang tối cao, có lẽ ngày mai chỉ còn là một mồ đất hoang vắng, tử vong đối kiếm khách mà nói, vĩnh viễn đều là chuyện không thể tránh khỏi, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Có thể chết thống khoái thoải mái như Kỳ lão nhân – sư phụ hắn như vậy quả thực đã vô cùng hạnh phúc, nhưng đó cũng không phải vận may mà kiếm khách nào cũng có thể được hưởng.

Ý nghĩ như vậy có tiêu cực lắm không?

Hay phải nói, hắn chẳng qua là chán ghét bản thân mình vô vị như thế, nên mới không tránh né cơn đau khi mũi kiếm sắc bén kia đâm vào ngực.

Cảm giác buốt nhói khiến hắn bất giác ngưỡng đầu, ánh vào đáy mắt chính là vầng trăng tròn dịu dàng trên cao, ánh sáng của nó vẫn thanh nhã như vậy, xinh đẹp như vậy, cũng hài hòa như vậy, giống hệt như ánh trăng mà hắn mỗi đêm thường ngắm trong căn nhà nhỏ giữa cánh đồng hoang vu.

Chẳng qua gió ở nơi đó lạnh hơn rất nhiều. Trăng nơi đó cũng luôn mang vẻ thê lương, thê lương đến mức khiến tất cả suy nghĩ của hắn như cơn sóng lớn cuồn cuộn mà đến, kích khởi làn nước thủy triều dâng lên trong huyết quản.

Bước vào nơi ẩn cư, đồng nghĩa với việc biến mất khỏi võ lâm, nhưng cũng là phương pháp duy nhất có thể cùng Thủy Tự Hàn tồn tại trên một thế giới; rời khỏi căn nhà nhỏ, là hắn đã tái xuất giang hồ, nhưng cũng là thời điểm hai người phải quyết đấu sống chết với nhau.

Vinh nhục trên thân kiếm, là niềm kiêu hãnh của người cầm kiếm, cũng mang sinh mệnh mà kiếm khách đặt cược, hắn biết Thủy Tự Hàn nhất định sẽ tìm đến hắn —— chỉ vì thứ vinh nhục này.

Nhưng hắn chung quy vẫn lựa chọn bước ra khỏi nơi ẩn cư, rời xa chốn lạnh lẽo thê tịch kia, chỉ vì một cơn mê luyến vô sỉ. Hắn thiết hạ mê hương, cưỡng bức Thủy Tự Hàn, cũng tận hết khả năng mà điên cuồng chiếm đoạt toàn bộ thân thể y.

Đáng lý ra hắn nên hận Thủy Tự Hàn!

Nếu không tại Thủy Tự Hàn, hắn vĩnh viễn sẽ không biết chính mình có bao nhiêu trống rỗng thiếu thốn; nếu không tại Thủy Tự Hàn, hắn vĩnh viễn cũng không phát hiện trong máu mình lại có thứ dục vọng cuồng nhiệt làm hắn thất kinh; nếu không tại Thủy Tự Hàn, mỗi đêm hắn ở trong căn nhà nhỏ kia, liền sẽ không vì nhớ tới người không nên nhớ mà đau khổ như thế, cái loại tương tư dày vò như muốn vỡ vụn này, so với tất cả những tra tấn về thể xác càng khiến người ta thống khổ hơn gấp bội.

Nhưng biểu lộ đau đớn của Thủy Tự Hàn đêm đó, lại khiến hắn thả nhẹ động tác, hắn hy vọng có thể nhìn đến vẻ mặt khát cầu của y, mà không phải muốn đẩy y vào chỗ chết. Hắn kích khởi dục niệm của Thủy Tự Hàn, cũng thành công làm cho y không thể tự chế mà ôm hắn, khát cầu hắn đem đến sự sung sướng trên thân thể, nhưng nỗi hận trong ánh mắt Thủy Tự Hàn cho tới bây giờ đều chưa từng biến mất, hắn vẫn có thể bắt gặp hận ý nóng rực trong đồng tử xinh đẹp của y.

Hắn biết mình là nên hận Thủy Tự Hàn, nhưng oán hận còn không đủ để nói rõ cảm giác phong băng hỗn độn trong lòng hắn.

Kiếm sáp nhập càng sâu, trái tim hắn càng thêm đập mạnh, không phải vì sợ hãi tử vong đến gần, không phải vì khinh miệt sự hạ lưu của tên tiểu nhân trước mắt, mà bởi vì vết thương đang nở rộ bên trong, đã tạo nên khoảng không khiến tim hắn buốt lạnh.

Tại sao không phải là chết dưới kiếm của Thủy Tự Hàn? Hắn bước ra khỏi căn nhà nhỏ kia, chính là vì muốn chết dưới lưỡi kiếm tràn ngập hận ý của y. Ít nhất nhờ thế, hắn trước khi chết còn có thể nhìn đến dung nhan làm hắn nhớ thương, ít nhất còn có thể nói với y những lời hắn ấp ủ, nói ra câu mà hắn chưa từng nói với y hay bất cứ ai khác.

Vị máu chua ngọt trào ra khóe miệng, cơn đau trước ngực càng sâu thêm, hắn nở nụ cười khổ, gặp được thì sao, lại biết mở lời thế nào? Hận ý trong lòng Thủy Tự Hàn sẽ không thay đổi, so với việc phải đối mặt với hận ý đó, hắn thà rằng không thấy không nhìn.

Có lẽ… có lẽ chấm dứt như vậy cũng tốt, ít nhất cái chết có thể giảm bớt cơn sóng cuồng loạn trong huyết mạch của hắn, nhưng vì sao ở nơi sâu trong đáy lòng lại có cảm giác tiếc nuối nhẹ như khói mây vậy?

Nỗi tiếc nuối ấy thật đau, đau đến mức hắn cơ hồ muốn nhắm mắt lại vĩnh viễn…

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment