6

Độc Cô Phong Thanh trở lại giang hồ đã được bốn tháng, suốt khoảng thời gian này, hắn là quầng sáng rực rỡ nhất trên võ lâm. Kiếm kỹ vượt trên cả thần diệu, cùng cá tính chưa bao giờ tự biện giải của hắn, đều là những điểm đặc dị thu hút mọi người.

Ánh mắt lạnh như băng như sương, trước sau vẫn không có ai dám đối diện nhìn thẳng, bao nhiêu kẻ muốn nịnh bợ hắn, kết giao với hắn, nhưng hắn đều thờ ơ không đáp lại nửa từ.

Nhiều hiệp nữ xinh đẹp đang tuổi xuân thì đều tỏ ý hảo cảm với hắn, hắn cũng coi thường không thèm bận tâm, có người than trách Độc Cô Phong Thanh chỉ là một nam nhi hùng vĩ khó hiểu phong tình, có người lại nói tâm hắn đã chết, cho nên trái tim không thể chất chứa bất luận ai nữa.

Nhưng không thể phủ nhận, một người mang danh khí lớn như hắn, luôn ở trong nguy hiểm.

Cây to thì sẽ đón gió, người giang hồ tốt xấu lẫn lộn, có kẻ biết giữ mình trong sạch, cũng có kẻ lại đê tiện hạ lưu. Những kiếm khách chính nghĩa đường hoàng, sau khi so kiếm với Độc Cô Phong Thanh, đều cam bái hạ phong, có thể nói chỉ là một cuộc luận kiếm mang tính chất lĩnh giáo.

Nhưng những kiếm khách đê tiện hạ lưu, căn bản chỉ muốn đả bại Độc Cô Phong Thanh – kẻ được xưng tụng là truyền kỳ trong kiếm giới, rồi sau đó chiếm ngôi, quả thực không còn cách tạo dựng thanh danh nào nhanh hơn thế nữa.

Cho nên, Độc Cô Phong Thanh tuy rằng kiếm thuật cao minh, khiến danh khí của hắn truyền xa vạn dặm, nhưng đồng thời, cũng đẩy hắn vào tình cảnh càng thêm nguy hiểm gấp trăm lần so với trước đây.

Tuy vậy, hắn vẫn tiếp nhận tất cả chiến thư gửi đến, cũng luôn tới so đấu đúng hẹn, không giống quy cách thông thường, ít nhất còn có thể chọn thân phận, kiếm thuật, cùng phẩm chất của đối phương xem có hạ lưu hay không, dựa vào đó để giảm bớt tính rủi ro khi so đấu.

Đây là tác phong hành sự của Độc Cô Phong Thanh, hình như từ sau khi tái xuất giang hồ, trừ bỏ luận kiếm với người khác, hắn không còn chuyện gì để làm nữa; hắn như vậy rõ ràng là liều lĩnh, là thái độ không đem mạng sống của mình để trong mắt, khiến người ta càng thấy hiếu kỳ với tất cả những gì thuộc về hắn, nhưng hắn trước sau vẫn nói năng thận trọng, chỉ cần hỏi chuyện có liên quan tới hắn, hắn đều không trả lời.

Nhiều lần hắn đã bị một số tên tiểu nhân vô sỉ đánh lén, muốn dùng thủ đoạn ti tiện đả bại hắn, thậm chí giết chết hắn để nổi danh; kiếm thuật của hắn mặc dù lợi hại, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị thương, tuy vậy, hắn cứ luôn giữ nguyên cách làm của mình, không hề thay đổi.

Vì thế giang hồ lại bắt đầu đồn đại; có lẽ do Kỳ lão nhân đã chết, mà mối thù lớn của Độc Cô Phong Thanh cũng đã báo được, kẻ tứ cố vô thân như hắn… có lẽ… đã không còn tìm thấy mục đích sống nữa.

Bằng không, dựa vào võ công, thanh danh, cùng độ tuổi mới gần ba mươi của hắn hiện giờ, cũng đã đạt được thành tựu đỉnh cao mà một kiếm khách phải dùng cả đời may ra mới có được, hắn lại còn điều gì chưa thỏa mãn? Mỹ nữ mà hắn muốn, chẳng lẽ còn không chủ động sà vào lòng hắn sao?

Nhưng… bất luận có phỏng đoán ý nghĩ của hắn thế nào, Độc Cô Phong Thanh đều không muốn biện giải, dường như thái độ này cũng là cá tính sở sinh của hắn.

Bất quá, dù lời đồn có rất nhiều phiên bản khác nhau, nhưng ở cuối mỗi câu chuyện, đều có một kết luận tương đồng.

Bọn họ đều nói, cứ khi ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Phong Thanh hướng lên vầng viên nguyệt trên trời cao, nét mặt hắn sẽ trở nên khá nhu hòa, tựa như đang nghĩ về ai đó, mà nhất định là hào quang của người kia đã giúp hắn sưởi ấm trái tim thê lãnh cô độc.


Vân sơn mạc nhiên, bóng đêm mờ mịt, chung quanh nhuốm một màu im ắng, trầm tĩnh đến mức khiến lòng người sợ hãi hoang mang.

Thủy Tự Hàn mang thần sắc suy tư đứng bên hồ, nhìn mảnh trăng tròn trên không trung xa xăm, vẻ mặt bình tĩnh bất giác trở nên rối rắm nan giải, tuyệt thế tuấn nhan của y cũng bởi vậy mà nhăn nhíu.

Lão tổng quản yên lặng đứng một bên, không dám phát ra âm thanh quấy nhiễu nhã hứng thưởng nguyệt của Thủy Tự Hàn. Tuy nói là nhã hứng, vốn nên vui vẻ thích thú mà ngắm trăng, nhưng ông có thể phát giác chủ nhân gần đây khi nhìn lên trời đêm luôn mang vẻ mặt sầu u, khác xa so với thường ngày.

Chỉ là điểm này cũng khiến cho lão tổng quản lo lắng, tâm tính Thủy Tự Hàn từ trước đến nay vốn thanh tĩnh vô ưu, mà giờ lại lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn; nhưng ông vẫn luôn theo hầu bên chủ nhân, tự thấy gần đây căn bản không có việc nào phát sinh cả, mà thiếu chủ nhân tại sao lại biến thành như vậy, ông trước sau đều nghĩ không ra.

Đang lúc mơ hồ, một tiếng sáo thê lương đột nhiên cất lên, đánh thức vạn vật trong đêm tối, thanh âm du dương sâu thẳm không biết từ đâu truyền đến, trầm trầm lan tỏa, dung hợp cùng ánh trăng lạnh lẽo, tuy rằng dễ nghe, lại khiến nhân thế chìm trong cảm giác tang thương cô độc, khiến người ta lắng tai cũng không đành.

“Tiếng sáo thật bi ai, người thổi nhất định đã phải nếm trải hết ấm lạnh tình đời.” Lão tổng quản bị tiếng nhạc làm xúc động, nhất thời nhịn không được bật thốt thành lời, cắt đứt nhã hứng thưởng nguyệt của chủ nhân.

“Ừm…” Thủy Tự Hàn nhìn lên ánh trăng trên không trung trong trẻo, tiếng đáp đồng tình vô cùng khẽ, gần như không thể nghe ra.

Lão tổng quản không nói gì, gần đây chủ nhân luôn dễ lặng yên xuất thần như vậy, tựa hồ có chuyện phiền muộn gì đó khó có thể nói rõ, quấy nhiễu tâm tính từ trước đến nay luôn vô ưu của y.

Nhất là từ hai, ba tháng trước, sau khi đụng độ Độc Cô Phong Thanh ở thủy tuyền trong hậu viện, chủ nhân liền vẫn là cái dạng này. Nghe chuyện Độc Cô Phong Thanh đả bại kẻ khiêu chiến hắn, chủ nhân cũng không giống như trước kia, giữa hai hàng mi nhiễm lên vài tia ý cười vui vẻ.

Nhưng nếu hay tin Độc Cô Phong Thanh bị một số kẻ vô sỉ gây thương tích, chủ nhân sẽ nhíu mày; sau lại biết hắn không chết, đôi mày đang nhíu chặt của chủ nhân mới có thể chậm rãi giãn ra, nhưng lập tức lại lộ vẻ lo lắng rầu rĩ, im lặng nhìn về nơi xa xôi nào đó.

Ông không hiểu, nếu chủ nhân nở nụ cười giống như trước kia, ông còn đoán được có lẽ chủ nhân muốn Độc Cô Phong Thanh chỉ có thể chết trong tay mình, cho nên vừa nghe hắn đánh bại đối thủ khiêu chiến, đương nhiên sẽ thực lòng vui vẻ, dù sao mạng của Độc Cô Phong Thanh chỉ thuộc về mình y.

Nhưng hiện giờ, biểu tình của chủ nhân chẳng hề tỏ rõ vui buồn hỉ giận, chỉ là lẳng lặng lắng nghe tất cả những tin tức có liên quan đến Độc Cô Phong Thanh, tựa hồ hết thảy cảm giác y đối với Độc Cô Phong Thanh đều đọng lại ở nơi sâu nhất trong trái tim, mặc cho ai cũng nhìn không thấu tâm sự y chôn giấu. Hay là đêm đó khi hai người so chiêu trong hậu viện đã xảy ra chuyện gì?…

Dù sao tiếng chủ nhân gọi Độc Cô Phong Thanh ở thủy tuyền lúc ấy tràn ngập lo âu, khiến ông cũng bị sự nôn nóng trong thanh âm kia dọa sợ tới mức phải chạy vội tới đó. Nhưng cách ngày hôm sau, chủ nhân lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà hai ba tháng nay, ông lại cảm giác được tâm trạng của chủ nhân rất xấu, cho nên chỉ có thể phỏng đoán trong lòng mà thôi.

Tiếng sáo ngân nga trong màn đêm yên tĩnh, khoan thai rồi lại dạt dào, Thủy Tự Hàn chuyên tâm lắng nghe, nhất thời tâm trí cũng trở nên hỗn loạn.

Y biết là Độc Cô Phong Thanh đang thổi sáo, mà lại còn ở ngay tại không xa, cho nên tiếng sáo mới có thể truyền đến rõ ràng như vậy.

Nhưng vì sao bọn họ cách nhau gần đến thế, hắn cũng không chịu tới gặp y, chẳng lẽ đúng như lời Độc Cô Phong Thanh nói, hắn… hận y sao?

Tại sao lại hận? Bởi vì y làm Kỳ lão nhân bị thương? Nhưng trong buổi so kiếm ngày ấy, nếu y không sử dụng một chiêu kia, kẻ trọng thương sẽ là y; chính bản thân Độc Cô Phong Thanh cũng là kiếm khách, nên biết cao thủ khi so kiếm, tình huống luôn khó có thể khống chế được.

Hắn liền vì thế mà hận y sao? Cho nên mới tìm mọi cách làm nhục y như vậy, dùng mê hương lạm dụng y, lại ở thủy tuyền dẫm đạp lên tôn nghiêm của y, còn muốn y nói ra những lời đáng thẹn đó.

“Độc Cô Phong Thanh…” Thủy Tự Hàn bất giác mở miệng, nhấm nuốt dư vị của cái tên này, tựa như hắn đang đứng ngay trước mắt y.

“Chủ nhân, người vừa nói gì?” Đứng ở một bên, tổng quản không biết y đang lẩm nhẩm gì, không khỏi hỏi.

Câu hỏi này, khiến Thủy Tự Hàn chấn động toàn thân, kinh hãi phát giác mình vừa thốt ra những gì, cũng kinh hãi phát giác mình đã gọi tên ai. Sắc mặt y trắng bệch, hai mắt bắn ra tia lửa phẫn uất, phủ nhận mình đang nhớ tới Độc Cô Phong Thanh; hai ba tháng không gặp thì sao, Độc Cô Phong Thanh đối với y mà nói chẳng là cái thá gì, ngoài một tấm bia mà y thề dù có đuổi tới chân trời góc biển cũng phải giết, chỉ là như thế mà thôi, không còn ý nghĩa gì khác, tuyệt không có!

Ai thèm quan tâm hắn có hận mình hay không, điều đó không quan trọng, tuyệt không quan trọng. Hơn nữa cho dù hận thì sao chứ, chẳng lẽ y lại không hận Độc Cô Phong Thanh hắn sao? Y sao có thể yêu tên vô sỉ từng lăng nhục mình được?

“Tổng quản, trình kiếm.” Y uy khí mang giận mà nói.

Lão tổng quản rõ ràng sửng sốt, nhận thấy sự chuyển biến thất thường trong tâm tình Thủy Tự Hàn mà thoáng mờ mịt, thiếu chủ nhân vừa mới còn hơi ưu tư, nháy mắt đã nổi giọng giương cung bạt kiếm, ông không hiểu chủ nhân tại sao lại phẫn nộ như vậy.

“Tổng quản, trình kiếm.” Thủy Tự Hàn lập lại lần nữa, chẳng qua lúc này đây lời nói càng mang sát khí, ngay cả phiến rừng trúc đều tràn ngập vẻ âm trầm khó tả; sát khí kia khiến người ta sợ hãi đến tận tủy xương, thậm chí không thể thở được.

Tổng quản gật đầu, vội dâng kiếm lên.

Kiếm bị chân khí truyền qua, thân kiếm rời vỏ, quang mang sắc bén trên lưỡi sắt theo sự khống chế của Thủy Tự Hàn mà bắn ra ngoài, lập tức chém đứt một gốc cây đại thụ mấy chục người mới ôm hết.

Mâu quang của Thủy Tự Hàn chưa từng dao động, ánh mắt toả ra ngọn lửa cuồng mãnh, âm điệu thấp trầm kia tựa như đang thề nguyện, không ngừng lặp đi lặp lại, hằn sâu vào lòng Thủy Tự Hàn.

“Độc Cô Phong Thanh, nỗi ô nhục mà ngươi làm với Thủy Tự Hàn, nhất định phải đem máu tươi của ngươi đến trả.” Thủy Tự Hàn phẫn nộ xoay người về phía lão tổng quản: “Tổng quản.”

“Dạ, chủ nhân!”

“Lấy giấy bút đến.”

“Giấy bút?” Lão tổng quản giật mình, không hiểu chủ nhân làm gì mà cần giấy bút.

“Cứ đi lấy đi!”

Sau khi lão tổng quản đem giấy bút tới, Thủy Tự Hàn vào trúc đình huy bút viết xuống mấy chữ, gấp giấy lại, sau đó đưa cho lão tổng quản: “Đem thứ này giao cho Độc Cô Phong Thanh!”

Tổng quản ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân, đây là —— “

“Là ngày hẹn so đấu, sáng mai lập tức phát thiếp cho võ lâm, nói ngày mười lăm tháng sau ‘Linh diệu chi kiếm’ Thủy Tự Hàn ta sẽ cùng Độc Cô Phong Thanh luận kiếm tại Hoàng Sa bình!” Vứt bút đi, Thủy Tự Hàn không có nói thêm nửa câu liền rời khỏi tầm mắt của lão tổng quản.

Khúc ca của tiếng sáo đã đến kết thúc, ngân nga trong nốt nhạc cuối cùng.

Thủy Tự Hàn ở trong Thủy Hàn sơn trang… nghe được tiếng sáo này sao? Hoặc là nên hỏi… Thủy Tự Hàn sẽ chịu nghe nhạc khúc hắn vì y mà thổi này sao?

Độc Cô Phong Thanh buông sáo trúc, thanh âm chính thức ngừng lại.

Vết thương nhẹ trên ngực đã khỏi, nhưng Độc Cô Phong Thanh vẫn còn cảm giác được cơn đau xé rách da thịt mà Thủy Tự Hàn đã gây ra như con thú nhỏ bị chọc giận.

Hồi tưởng lại biểu lộ quật cường của Thủy Tự Hàn lúc ấy, Độc Cô Phong Thanh khẽ nở nụ cười, nâng tay đặt tại trước ngực. Nhưng ngay một khắc kia, tiếu ý trên mặt hắn đột nhiên đông cứng. Vết thương của hắn rất nhanh sẽ có thể khép miệng, điều này cũng đồng nghĩa: dấu vết mà Thủy Tự Hàn lưu lại trên người hắn chẳng mấy chốc sẽ biến mất vô tung, tựa như hai người chưa bao giờ từng bên nhau vậy.

Hắn bài xích ý nghĩ đó, hắn thà cho rằng Thủy Tự Hàn vẫn đang đỏ mặt phóng đãng dưới thân mình, không thể tự chế mà thở dốc, hồi tưởng làn tóc đen của Thủy Tự Hàn vương trên người hắn khi ấy, cùng nơi da thịt xinh đẹp mà hắn đã dùng tay, dùng môi âu yếm qua.

Kỳ quái chính là, Thủy Tự Hàn vẫn chẳng hề thay đổi, năm tháng tựa hồ không để lại dấu vết gì trên người y, có lẽ ngay cả thời gian vô tình cũng vì quý trọng dung nhan xuất trần của y mà mở lòng ưu đãi, hay ngạo khí cao quý trên người y cũng khiến thời gian phải phục thủ xưng thần, không dám vọng đại trước mặt y.

Bắt đầu từ hơn ba năm trước, khoảnh khắc khi lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Tự Hàn ở bãi Hoàng Sa, hắn chỉ biết dưới vẻ ngoài nhã nhặn tuấn tú mà hữu lễ của người ấy, bao hàm một trái tim cuồng ngạo bễ nghễ thế nhân, đó là khí phách được sinh ra cùng một tuyệt đỉnh kiếm khách.

Nhưng ngạo khí của Thủy Tự Hàn là không tự chủ được mà tỏa ra, rồi lại không để người ta phát hiện, có lẽ vì toàn bộ ngạo khí đó đều giấu trong tâm tính ưu nhàn tĩnh lặng; cho nên, cũng không phát giác chút cao ngạo nào xuất hiện tại đáy mắt y, chỉ có các loại khí chất thanh dật tuyệt trần khác. Hắn chưa bao giờ gặp qua khiếm khách nào như vậy.

Có lẽ thật là đã bị quỷ ám! Hắn cứ như trúng tà mà không thể dời tầm mắt, dùng đôi đồng mâu hấp thu toàn bộ ánh sáng rực rỡ trên người y, đó là thứ hào quang đẹp nhất mà đời này hắn từng gặp.

Hắn không thể tin dáng hình nho nhã yếu ớt ấy vậy mà có thể đánh bại kẻ được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm – Kỳ lão nhân, cũng khiến sư phụ hắn phải tán thưởng mà đem thanh kiếm tùy thân của mình giao cho Thủy Tự Hàn.

Hắn thật sự quá mức kinh diễm, đến mức dòng máu vốn luôn lạnh lùng hàn khốc chảy trong người hắn, cũng phải cuộn mình nổi lên sóng cả kinh thiên. Vì thế phục tang cho sư phụ xong, hắn mang theo cô độc, đi mai danh ẩn tích trong một căn phòng nhỏ hoang vắng, không hề tiếp xúc với người nào, cũng không ra giang hồ nữa.

Bởi vì hắn biết, một khi bước ra khỏi nơi đây, Thủy Tự Hàn nhất định sẽ đến tìm hắn làm một trận luận kiếm sinh tử, cho nên… chỉ cần hắn ở mãi trong căn phòng nhỏ này sống hết quãng đời còn lại, Thủy Tự Hàn liền không kiếm ra hắn, hai người tự nhiên cũng không cần đụng độ, cũng có thể cùng nhau tồn tại dưới một bầu trời.

Nhưng cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp được Thủy Tự Hàn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn mỗi ngày đều phải ôn lại xúc cảm lúc ấy vì kinh diễm mà tâm động không thôi.

Làm một kiếm khách là phải lãnh huyết, nếu không sẽ không thể hành tẩu trong chốn giang hồ đầy máu tanh, mà Độc Cô Phong Thanh hắn trời sinh liền có sẵn điều kiện này, huống chi còn rơi vào thảm họa diệt môn, cũng khiến tâm tính của hắn trở nên càng thêm rét lạnh.

Nhưng hiện giờ lại xuất hiện một người khiến hắn chậm chạp không muốn động thủ, thậm chí thà chịu chết trong tay y, cũng không nguyện nhấc kiếm giết y, ý nghĩ như vậy có ngu ngốc lắm không?

Hắn hơi cười khổ, mạng sống của kiếm giả rẻ mạt như bèo trôi trên nước, như liễu bay trong gió, hoàn toàn không thể tự làm chủ sinh tử của chính mình, sống thêm được một ngày, chưa hẳn đại biểu rằng buổi quyết đấu ngày mai vẫn có thể tồn tại. Con đường trên giang hồ gập ghềnh khó đi, điều hắn chờ đợi chỉ là một nhát kiếm ôm hận của Thủy Tự Hàn, không lệch không chệch mà xuyên thủng mi tâm hắn, mượn nó để dập tắt cơn sóng dậy trong huyết mạch mà hắn không thể tự đè nén từ sau khi được gặp y.

Nâng sáo trúc lên, ai âm lại nức nở vang lên, làm rung động thiên địa, lạnh lẽo mà trầm thấp, chỉ mong… hắn chỉ mong Thủy Tự Hàn có thể nghe thấy khúc nhạc này.


Muốn tìm Độc Cô Phong Thanh tuy rằng không khó, nhưng cũng không phải quá dễ dàng, bởi vì hắn luôn không có chỗ ở cố định, cho nên chờ khi lão tổng quản tìm được hắn, đã là ba ngày sau.

Lão tổng quản đưa thư của Thủy Tự Hàn cho Độc Cô Phong Thanh, cất cao giọng nói: “Đây là thứ mà chủ nhân nhà ta – trang chủ của Thủy Hàn sơn trang – Thủy Tự Hàn muốn ta giao cho Độc Cô thiếu hiệp!”

Khách điếm nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người đều nghiêng tai lắng nghe cuộc đối thoại giữa Độc Cô Phong Thanh và lão tổng quản.

Độc Cô Phong Thanh đắn đo nhìn phong thư trong tay lão tổng quản, hắn ngừng động tác trên tay lại một chút, thản nhiên nói: “Đặt ở trên bàn đi! Đợi lát nữa ta sẽ xem.”

Lão tổng quản nói: “Chủ nhân phân phó tại hạ chuyển cáo cho Độc Cô thiếu hiệp: nhất định phải đến nơi hẹn đúng giờ.”

“Y ——” Độc Cô Phong Thanh cúi đầu lẩm bẩm: “Y chỉ nói vậy thôi sao? Không còn gì khác nữa?”

Tuy rằng không biết lời Độc Cô Phong Thanh hỏi là có ý gì, nhưng lão tổng quản vẫn thành thực đáp: “Đúng vậy!”

Độc Cô Phong Thanh đặt đũa xuống, cầm lấy thư, lôi mảnh giấy bên trong ra, trên đó chỉ có một hàng chữ, một hàng chữ nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì. Bởi hàng chữ đó chỉ là tên ngày cùng địa điểm, ngoài ra thì hoàn toàn trống trơn, ngay cả con dấu riêng của Thủy Tự Hàn cũng không có.

Rõ ràng phong thư này không hề mang chút cảm tình, nếu có, chắc chỉ có thể nói bảy chữ “Mười lăm tháng mười Hoàng Sa bình” này, chính là đại biểu cho ý tứ “Ta nhất định sẽ giết ngươi”.

Độc Cô Phong Thanh nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa này, đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười kia có chút chua xót.

Hắn đem thư thận trọng nhét vào trong ngực, sát ý băng sương thấm ra từ phong giấy khiến hắn cảm giác bên cạnh như có hơi thở của Thủy Tự Hàn.

“Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, ngày ấy ta nhất định sẽ tới Hoàng Sa bình đúng hẹn.”


Từ sau khi Thủy Hàn sơn trang phát thiếp ra võ lâm, nói rằng ngày mười lăm tháng mười chủ nhân Thủy Hàn sơn trang muốn luận kiếm với Độc Cô Phong Thanh, từ đây liền đóng chặt đại môn, xin miễn tất cả khách thăm viếng.

Thủy Tự Hàn đương nhiên cần khổ luyện kiếm pháp nhiều hơn thường ngày, nên ngay cả lão tổng quản cũng không thể tiếp cận y.

Thủy Tự Hàn chỉ là lạnh lùng dặn dò: “Nếu không có chuyện gấp, không được đến rừng trúc quấy rầy ta luyện kiếm.”

Trên dưới Thủy Hàn sơn trang cũng biết trận tỷ thí này không phải chuyện nhỏ, cho nên không người nào dám vi phạm lời Thủy Tự Hàn, chớ nói chi là muốn đi quấy rầy chủ nhân, mà ngay cả đưa cơm, đều chỉ dám đưa đến đình viện trong rừng trúc, không dám đi sâu vào thêm nữa.

Vì thế Thủy Tự Hàn cứ như vậy luyện kiếm một mình.

Rừng trúc này là chỗ y tập võ từ nhỏ, y đối với địa hình nơi đây rất thông thạo, thậm chí có thể nói mỗi một cây trúc đều là cùng y lớn lên.

Kiếm quang chợt lóe, mấy gốc trúc liền bị cắt cụt, Thủy Tự Hàn khẽ phiêu tay áo, tấm bào trắng của y không ngừng tung bay trên không trung, kiếm quang cũng theo đó không ngừng liêu chiến, tước qua vài phiến lá trúc.

Y không biết mình rốt cuộc đã luyện bao lâu, chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn chưa đủ, nỗi tâm phiền ý loạn trong lòng y đều chưa tiêu trừ đi chút nào, nhát kiếm cuối cùng chém xuống, y thở hổn hển thu chiêu.

Y biết nếu cứ không thể thu nhiếp tinh thần mà huy kiếm lung tung như vậy, thì chỉ là lãng phí thể lực của mình, nhưng cơn sóng trong y kiểu gì cũng không thể bình ổn xuống được, nếu không phát tiết, y sẽ lại bắt đầu miên man suy nghĩ, mà toàn bộ tâm thần cũng sẽ càng thêm hỗn loạn. Y biết sở dĩ tâm thần của mình trở nên như vậy đều là tại Độc Cô Phong Thanh, nhưng y lại không thể khống chế bản thân ngừng nghĩ đến cái tên này.

Bởi vì đổ rất nhiều mồ hôi, cảm giác khát khô cũng tự nhiên mà đến, y quay người muốn đi đến trúc đình phía trước uống nước. Gần đó còn có một cái ao nhỏ, Thủy Tự Hàn liền vốc nước hắt lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình.

Đang lúc y muốn lấy chiếc khăn dắt bên hông ra chà lau, đã có người giúp y thấm hết nước trên mặt.

Y kinh ngạc rụt lui về phía sau, không thể tưởng được có người lại có thể xông vào, càng không nghĩ tới kẻ đó chính là Độc Cô Phong Thanh.

Độc Cô Phong Thanh đứng lặng bên trúc đình, lấy điệu bộ ngạo nhân xuất hiện trước mặt y.

Gió tây nhẹ đưa, thổi bay tà áo hắn, vẫn là bộ dạng tuấn mị chẳng hề khác xưa. Thủy Tự Hàn cơ hồ có thể cảm giác được, khi vừa nhìn thấy hắn, thân thể mình lập tức tản ra một luồng hơi nóng lạ kỳ.

“Ngươi ——” Vốn định hỏi hắn vào đây bằng cách nào, nhưng nghĩ tới dựa vào võ công của Độc Cô Phong Thanh, việc đột nhập sơn trang đối với hắn mà nói e rằng chỉ là chuyện nhỏ.

Độc Cô Phong Thanh xách theo một bầu rượu, cũng chẳng nói chẳng rằng liền tiêu sái đi đến đình trúc, đem bầu rượu kia đặt lên chiếc bàn mộc, mở nút, lại lấy ra cái chén từ trong ngực, đem rượu rót vào, sau đó ngồi trên chiếc ghế đơn sơ, nhìn y cất giọng nói trầm thấp.

“Có thể cùng ta uống một chén không?”

Thủy Tự Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Độc Cô Phong Thanh chỉ là chân thành tha thiết mà nhìn y, tựa hồ có nhìn y bao lâu cũng sẽ không phiền chán, sau đó hắn đem rượu dốc vào miệng, vẻ như Thủy Tự Hàn liền đang ngồi bên hắn, cùng uống rượu, cùng nói chuyện với hắn.

“Hảo tửu!”

Uống xong một chén này, Độc Cô Phong Thanh đứng lên, tựa hồ muốn rời khỏi. Hắn nói: “Số rượu còn lại để cho ngươi uống!”

Thủy Tự Hàn biết hắn phải đi, nhưng lần này hắn đi, khi gặp lại, có thể chính là thời điểm mình cùng hắn sinh tử quyết đấu, đến lúc đó giữa bọn họ nhất định phải có một người biến thành khối thi thể vĩnh viễn không thể nói, cũng không thể uống rượu được nữa.

Ống tay áo phất phơ, cảm xúc dao động mãnh liệt, bàn tay y bất giác siết chặt thành quyền, mạch máu toàn thân cũng theo đó mà nổi lên.

Mạnh quay đầu sang hướng khác, y biết mình không thể thốt ra câu này, nhưng là, y vẫn không thể tự chế mà mở miệng, trong âm điệu có chút phát run.

“Một người uống rượu rất không thú vị, không bằng chúng ta cùng uống đi!”

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment