5

“Ngươi nói gì?” Thủy Tự Hàn ngẩng đầu lên, trong đáy mắt chỉ toàn là khó hiểu, vừa rồi hình như y có nghe thấy gì đó, nhưng Độc Cô Phong Thanh nói quá nhỏ, y cơ hồ chỉ nghe ra mấy chữ, cũng chưa thể nắm bắt được toàn bộ ý tứ của hắn, nhưng y biết đó là một câu rất quan trọng, cho nên y muốn hỏi.

Độc Cô Phong Thanh không trả lời, cũng không lặp lại câu nói kia nữa, chỉ là đem miệng mình in dấu lên môi y, hấp thu hương vị thơm ngọt trên người y.

Cho phép chính mình điên cuồng buông thả, toàn bộ tâm thần rối loạn như mớ bòng bong, y thế nhưng chủ động hé miệng, dâng lên môi lưỡi của mình, để Độc Cô Phong Thanh được thỏa mãn khao khát, không ngừng triền miên rồi lại triền miên mút hôn y, hôn đến mức y phải tựa vào trên người hắn mà thở.

Nhưng chỉ là sự tiếp xúc trên da thịt thế này, căn bản không thể dập tắt thứ tình tố quỷ dị đang muốn bùng cháy trong tâm can; Thủy Tự Hàn chuyển thủ sang công, dường như muốn lấy chính thân thể mình chứng minh Độc Cô Phong Thanh vẫn còn tồn tại trên nhân thế, mà không phải đã chết dưới nhát kiếm vừa rồi.

Y dùng toàn bộ khí lực ôm chặt lấy Độc Cô Phong Thanh, để mình có thể hoàn toàn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên thân thể hắn, để từng nhịp đập mãnh liệt nơi trái tim hắn phản hồi về lồng ngực mình; nụ hôn của y còn kích tình hơn cả Độc Cô Phong Thanh, y dùng môi của mình, dùng lưỡi của mình chủ động trêu đùa dục vọng trong người hắn, đó là một kiểu hôn gần như bùng nổ, cho đến khi hai người đều không thở nổi mới dừng lại.

Trong thanh âm, trong nụ cười vui sướng của Độc Cô Phong Thanh đều mang theo tình cảm nóng bỏng, tựa hồ có thứ gì đó đang tràn đầy trong lòng hắn. Hắn chăm chú ngắm nhìn Thủy Tự Hàn dưới ánh trăng thanh mỹ vô ngần, ghé vào lỗ tai y thầm thì nói nhỏ: “Dưới ánh trăng, ngươi thật xinh đẹp, ta vẫn còn muốn ngươi thêm lần nữa…”

Có lẽ vì vừa chứng kiến Độc Cô Phong Thanh cách tử vong quá gần, có lẽ vì nghĩ tới hành động lỗ mãng của mình mà cảm thấy áy náy, Thủy Tự Hàn không có phản kháng gì, ngược lại chủ động hôn lên ngực Độc Cô Phong Thanh, nhịp đập khẽ nẩy lên kia đại biểu cho tiếng động của sinh mệnh, sục sôi mà tràn đầy sức sống.

Thủy Tự Hàn trừng mắt nhìn vết thương trước mặt, ngẩng lên lại bắt gặp ý cười ẩn trên môi Độc Cô Phong Thanh, y không khỏi nhớ tới trò đùa ác độc hắn vừa thử xem y có chịu rút kiếm về; đột nhiên ngay lúc này, một cơn giận khó hiểu liền dâng lên trong y, cũng giống như thứ cảm xúc vô trí điên cuồng kia mà cuộn trào ập đến, Thủy Tự Hàn hung hăng cắn xuống mảng thịt trước ngực Độc Cô Phong Thanh, tựa hồ muốn xé nát nơi đó ra mới cam lòng, ngay sau đó, y liền nếm được chút vị máu.

Thịt sắp bị xé xuống, dù cho chỉ là một miếng nhỏ, nhưng cảm giác đau đớn sắc nhọn này vẫn là vô cùng khó chịu, thế nên Độc Cô Phong Thanh khẽ nhíu mày. Bất quá khi hắn bắt gặp vẻ mặt bướng bỉnh khả ái của Thủy Tự Hàn, ý cười nóng bỏng trên môi hắn thế nào cũng không nén giữ được, vì thế Độc Cô Phong Thanh lại thương yêu ôm chặt y vào lòng, như thể có được trân bảo quý giá nhất trên đời này vậy.

Nhưng Thủy Tự Hàn thì vẫn cứ hung hăng cắn nát da hắn, cảm nhận huyết tinh khuếch tán trong miệng, ngón tay y càng không lưu tình mà cấu chặt vào thịt đối phương, giọt máu rỉ ra, dính đỏ móng tay Thủy Tự Hàn, nhưng ý cười của Độc Cô Phong Thanh chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Nhìn nụ cười vui sướng thỏa mãn kia của hắn, cơn phẫn nộ liền ập vào lòng Thủy Tự Hàn, khiến y càng bùng lên ngút trời lửa giận. Bên tai truyền đến tiếng tim đập vô cùng vững vàng, vững vàng đến mức khiến y thống hận không thôi, khiến y lại muốn hung hăng há miệng cắn tiếp nơi đó.

Độc Cô Phong Thanh nâng tay vuốt ve mái tóc y, dùng sức kéo xuống, khiến y không tự chủ được mà buộc phải ngẩng đầu.

Đôi mắt Thủy Tự Hàn lúc này bốc lên kích tình nhiệt hỏa, lấp loáng ánh lên trong bóng tối âm u.

Độc Cô Phong Thanh tới gần bên tai chủ nhân của đôi nhãn mâu ấy, khi nói còn phả ra hơi nóng khiến Thủy Tự Hàn toàn thân phát run, rồi lại không thể chống đỡ mà mặc tay chân nhũn xuống, khoái cảm cũng đồng thời tăng vọt trong cơ thể.

“Ngươi còn muốn cắn ta nữa sao? Một miếng thịt của ta thiếu chút nữa đã bị ngươi xé nát rồi…”

Hơi thở ấm áp, nụ hôn tinh tế ngọt ngào, từ thái dương y dời xuống, nhẹ nhàng liếm láp, mỗi khi đi qua chỗ nào liền khiến cho Thủy Tự Hàn run rẩy một trận, thế nhưng lời nói chứa đầy hận ý vẫn kiên định thốt ra, y tuyệt sẽ không chịu bại.

“Ta… vẫn sẽ giết ngươi, chỉ vì bây giờ… ta… không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi căn bản… chỉ không… chú ý, cho nên ta —— ta mới rút kiếm về.”

Lời nói dối quá vụng về này, quả thực giống hệt kiểu phân bua của bọn trẻ con ba tuổi, y có thể từ nụ cười đáng ghét trên mặt Độc Cô Phong Thanh nhìn ra được sự chế giễu trong nội tâm hắn.

Lửa giận dưới đáy lòng Thủy Tự Hàn càng thêm cháy mạnh, mà sức nóng của nó cũng đồng thời thiêu rụi cảm giác thẹn thùng đến sắp khóc của y. Y định trụ hai chân, mãnh lực đẩy ra nam nhân đang đứng trước mặt mình, hệt như một tiểu hài tử mà hét to: “Ta muốn đi, buông, buông! Ta không muốn ở trong này với ngươi nữa…”

Độc Cô Phong Thanh bắt lấy bàn tay đang kháng cự, đưa đến bên miệng liếm hôn, âu yếm nó bằng bờ môi ướt nóng.

Thủy Tự Hàn khẽ thở gấp một hồi, lại gắt gao mân chặt miệng.

Trong mắt Độc Cô Phong Thanh vẫn mang ý cười ôn nhu như cũ, tựa như biết rõ toàn bộ cảm xúc trong y đang biến chuyển. “Ta làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi sao?”

Ý cười dịu dàng kia lại khiến Thủy Tự Hàn bốc cao lửa hận, nhưng khi bàn tay vuốt ve của Độc Cô Phong Thanh chậm rãi rời xuống, xuống chút nữa, lại làm toàn thân y khó kiềm chế được run rẩy.

Y nhắm mắt lại, không còn sức lực chống cự nữa, mà khoảnh khắc khi hai hơi thở giao triền, tình dục cũng đã nuốt gọn tia lý chí cuối cùng của y, hai chân vừa rồi còn ra sức khép chặt giờ đã mềm nhũn như bùn, dễ dàng bị Độc Cô Phong Thanh tách ra, chen eo vào giữa.

Một luồng nhiệt khí truyền tới hạ thân, mới chỉ là sự tiếp xúc da thịt bên ngoài, đã khiến toàn thân y chạy qua từng dòng nhiệt lưu tê dại.

Y cắn môi không cho tiếng rên rỉ bật ra, cố quay đầu đi không nhìn tới nam nhân trước mặt, y hận cái kiểu cười tà tựa như có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay này của hắn, càng hận cái loại tiếu ý tựa như có thể xuyên thấu lớp ngụy trang mà y khó khăn lắm mới tạo thành, y cất tiếng rống: “Sao ngươi không cười chết luôn đi…”

Nói xong một câu này, y lập tức hối hận, bởi vì đây chẳng phải càng chứng tỏ giấu đầu lòi đuôi, để Độc Cô Phong Thanh càng biết rõ tâm tình cùng cảm xúc hiện giờ của y hơn sao!

Độc Cô Phong Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp khàn khàn kia quả thực vô cùng sảng khoái.

Hiểu được nguyên nhân Độc Cô Phong Thanh bật cười, cho nên Thủy Tự Hàn tất nhiên là không thể chịu nổi.

Y nâng chân dùng sức đá một cái, phẫn nộ không chút lưu tình. Độc Cô Phong Thanh không muốn giằng co với y, vì thế vội lắc mình nhảy tránh, nhưng tại hắn tránh ra, cánh tay vốn đang giữ chặt Thủy Tự Hàn cũng theo đó mà buông lỏng. Thủy Tự Hàn vẫn chịu sự khống chế của Độc Cô Phong Thanh, lập tức được giải phóng, thừa cơ liền du về bờ.

Tuy thường tắm rửa trong thủy tuyền, nhưng y cũng không am hiểu kỹ năng bơi, hơn nữa hiện giờ còn mang tâm tình xấu hổ và giận dữ, vừa bức bối vừa khó chịu, chỉ mong cách Độc Cô Phong Thanh xa một chút, vì thế Thủy Tự Hàn luống cuống quạt tay muốn lên bờ thật nhanh, trong vội vã liền uống phải mấy ngụm nước lớn.

Một cánh tay dài tùy tiện vươn ra, lập tức đã kéo được y trở lại.

Y thoáng chút ngơ ngác mới kịp định thần, ngay cả nước mắt đều sắp bị kích thích đến ứa ra, ngọn lửa mãnh liệt trong lòng thiêu đốt hai gò má, khiến y ức chế vùng vẫy: “Buông, ngươi buông ra…”

Lời thét gào biến mất trong miệng Độc Cô Phong Thanh, y phẫn nộ giãy dụa, nhưng Độc Cô Phong Thanh thực sự ôm y rất chặt, không cho y trốn thoát.

Kế tiếp, môi Độc Cô Phong Thanh tràn ngập tính chiếm hữu mà cậy mở miệng y, cuốn lấy lưỡi y, hoàn toàn lấp kín ngôn từ của y; nụ hôn triền miên như lửa, tình dục nóng bỏng như đốt khiến cho Thủy Tự Hàn ngay cả thở dốc cũng khó khăn, chớ nói chi đến lớn tiếng chửi rủa.

“A…”

Ngay sau đó, cảm xúc mãnh liệt ập đến khiến y nhịn không được ngưỡng đầu lên, ngâm nga than nhẹ, Độc Cô Phong Thanh nắm lấy mông y, mạnh mẽ áp đến gần, khiến y càng thêm thở gấp, trên dưới toàn thân không biết là vì tình dục mà kích động, hay vì cảm giác khó tả này mà bắt đầu phát run.

Độc Cô Phong Thanh cuồng dã chiếm đoạt, khiến y chống đỡ không nổi phải bám lấy bả vai cường kiện của hắn, suồng sã rên rỉ ra, tựa như mỗi giọt máu trong cơ thể đều đang cuồn cuộn tuôn trào, làm cho y rốt cuộc không còn khống chế được nữa. Tay Thủy Tự Hàn hư nhuyễn đặt trên vai Độc Cô Phong Thanh, mà bàn tay mạnh mẽ của Độc Cô Phong Thanh cũng dùng sức ôm y thật chặt.

Bên tai rành mạch nghe được thanh âm đáng thẹn của chính mình, tiếng rên rỉ kia dường như tràn ngập cả vui sướng lẫn thống khổ. Bị tình dục cuốn vào lốc xoáy, gương mặt xinh đẹp của Thủy Tự Hàn đỏ ửng lên, một luồng oán khí vô danh nghẹn trong ngực không thể giải thoát, chỉ vì Độc Cô Phong Thanh lại cúi đầu hôn y thật sâu, khiến y ngay cả nói chuyện cũng vất vả, chỉ có thể tùy hắn mặc sức ‘yêu’ mình.

Độc Cô Phong Thanh khéo léo đỡ lấy Thủy Tự Hàn, làm cho y tựa lưng vào một tảng đá thấp, nâng chân y lên, để hắn ‘hoạt động’ càng thêm thuận lợi.

Thủy Tự Hàn mạnh lắc đầu, muốn giãy ra khỏi nụ hôn vừa sâu lại vừa ướt của Độc Cô Phong Thanh, y thở hồng hộc, cơ hồ hơi sau tiếp nối hơi trước: “Ta hận ngươi… Là ngươi… bắt ép ta…”

Hành động bá thế vô cùng của Độc Cô Phong Thanh không có bởi vậy mà trì hoãn, nhưng đôi mắt rét lạnh của hắn lại tản mát ra ý cười vô cùng dịu dàng, như đang bao dung một tiểu hài tử tùy hứng bướng bỉnh; bất quá, động tác của hắn tuyệt không ôn tồn, vẫn từng bước một tiến sát, dùng sức mạnh cường hãn chiếm lấy thân thể Thủy Tự Hàn, tựa như vĩnh viễn cũng không nguyện buông ra. Hắn ôn nhu mà kiên định nói: “Đúng vậy, là ta cưỡng bức ngươi, là ta Độc Cô Phong Thanh ép buộc Thủy Tự Hàn ngươi, còn ngươi thì không muốn ta chút nào.”

Nghe vậy, lòng tự tôn của Thủy Tự Hàn thoáng được chữa lành, y rốt cuộc nhịn không được buông mềm cơ thể, tựa vào bả vai trần của Độc Cô Phong Thanh, nơi hai da thịt tiếp xúc truyền đến cảm thụ ấm áp, huân nhân say trong dục vọng.

Độc Cô Phong Thanh khiêu khích lửa nóng dưới thân y, khiến Thủy Tự Hàn lần thứ hai bật thốt rên rỉ, trong cơ thể dường như có ngọn lửa sắp sửa bùng lên, ngay cả thở dốc đều bị thiêu thành tro bụi, nhưng Thủy Tự Hàn vẫn gắng bảo tồn lý trí mà lẩm bẩm:

“Một ngày nào đó… Ta nhất định sẽ… giết… ngươi…”

Độc Cô Phong Thanh dựa đầu vào rất sát, có thể hoàn toàn nghe thấy y đang nói gì, nhưng hắn chỉ là đem lưỡi lại chui vào miệng y, tựa như muốn xuyên nhập vào sâu trong cốt tủy huyết nhục của y.

Thủy Tự Hàn không có cự tuyệt nụ hôn đầy cướp đoạt này của hắn, mồ hôi hắn cứ vậy mà nhỏ xuống trán y, hơi thở hắn cứ vậy mà phả qua làn da nóng cháy đến đỏ lên của y.

Y cảm thấy thật sự rất nóng, lại vô cùng không khôn ngoan mà bấu víu lấy thân thể của nam nhân trước người, làm cho mình hoàn toàn bị nhấn chìm trong tình nhiệt của Độc Cô Phong Thanh.

Dòng máu cuồn cuộn chảy nháy mắt đã bao trùm lý trí, khiến y không thể tự chế mà rên lên. Thân thể nhanh chóng run rẩy, tất cả ý thức lâm vào mê võng, cả người bủn rủn vô lực, chỉ có thể loáng thoáng nghe được thanh âm trầm thấp của Độc Cô Phong Thanh, cực khẽ vang vọng, mang theo sâu kín nhu tình.

“Giang hồ hiểm ác, nhân sinh hèn hạ, sớm hay muộn, vẫn đều phải chết, nhưng cho dù chết, ta chỉ hy vọng có thể chết ở trong tay Thủy Tự Hàn ngươi.”

Âm cuối tịch liêu của Độc Cô Phong Thanh phiêu đãng trong không khí, sau đó liền tan biến vô tung, tựa như hắn vốn chưa từng nói qua câu này vậy.

Thủy Tự Hàn thở hổn hển, cho dù hoan ái đã qua đi, nhưng y vẫn cảm thấy vô lực, có lẽ vì vận động vừa rồi quá mức mãnh liệt, nên hiện giờ Thủy Tự Hàn chỉ có thể nhắm chặt mắt, há to miệng, chậm rãi bổ sung không khí vào trong phổi.

Độc Cô Phong Thanh dịu dàng ôm tấm thân hư nhuyễn của Thủy Tự Hàn, vén lên mấy sợi tóc rối mướt dính trên trán y, làm cho chí mỹ dung nhan của y có thể hoàn toàn triển hiện ra trước mắt mình. Hắn tinh tế ngắm kỹ, đồng thời dùng ngón tay khẽ vuốt ve gò má Thủy Tự Hàn, mềm nhẹ tựa như đang âu yếm thứ bảo vật quý giá.

Sau đó, Độc Cô Phong Thanh lại dịu dàng choàng áo lên cho y, chất liệu vải mềm mại nhẹ nhàng ma xát trên thân thể vẫn còn vương vấn dư ôn sau khi hoan ái.

Thủy Tự Hàn không chịu mở mắt, y không muốn trông thấy nụ cười tựa như có thể nhìn thấu hết thảy kia của Độc Cô Phong Thanh; càng không muốn trông thấy bộ dáng của chính mình khi vừa vớt lên khỏi biển tình dục, giờ phút này, y căn bản không có khả năng chấp nhận chính bản thân mình nữa.

“Không muốn nhìn mặt ta vậy sao?” Thanh âm của Độc Cô Phong Thanh trầm thấp lại mềm nhẹ.

“Ngươi cút đi, cút cho xa vào, đừng lại đến làm phiền ta nữa! Ta không muốn mở mắt, chính là đại biểu ta không muốn phải nhìn thấy… ngươi nữa. Người mà đời này ta ghét nhất, hận nhất, chính là ngươi, là ngươi bức ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không như vậy…”

Y tạm dừng lại, bởi y không muốn bại lộ tất cả tâm tình mình suýt nữa đã thốt ra, đành phải cứng rắn chặt đứt lời đang nói giở, nhưng ngữ khí ôm hận lại bất giác trào lên sóng lũ.

Đúng thế! Y hận chết Độc Cô Phong Thanh, y là bị bắt phải làm chuyện đó với hắn, nếu không y tuyệt sẽ không trở nên đáng xấu hổ như vậy, thậm chí còn cùng hắn dã hợp ngay tại trong hậu viện nhà mình, một ngày nào đó y nhất định phải đòi lại mối thù ba lần liên tiếp bị lăng nhục ấy.

Vẫn cứ nhắm mắt, nhưng y cảm nhận được bàn tay đang vén tóc y của Độc Cô Phong Thanh cứng đờ, sau đó chậm rãi buông xuống, ngữ khí của hắn cũng trở nên lãnh đạm như phong thái của chủ nhân.

“Ngươi hận ta sao, Thủy Tự Hàn?”

“Đúng vậy, ta hận ngươi, một ngày nào đó ta muốn ngươi phải chết dưới kiếm của ta.” Y không chút do dự thốt ra, tựa như những lời này hoàn toàn đáng tin tưởng.

“Có sâu giống như ta hận ngươi không?”

Nghe được một câu đó của hắn, Thủy Tự Hàn thế nhưng không tự chủ được mà mở mắt, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng cô tịch mang thần sắc luôn khó có thể nắm bắt của Độc Cô Phong Thanh.

Mà khuôn mặt Độc Cô Phong Thanh cũng không hề để lộ bất cứ cảm xúc gì, thật sự chỉ lạnh như băng, liền giống hệt cảm giác mà trước kia hắn vẫn thường gây cho người ta vậy.

Lời nói của Độc Cô Phong Thanh tuy rằng mềm nhẹ mà bình thản, lại ẩn hàm một ngọn lửa vô cùng dữ dội, tựa như muốn đốt cháy tất cả, thiêu rụi đến cái gì cũng không còn.

Ngay khi Thủy Tự Hàn vừa mở mắt nhìn Độc Cô Phong Thanh, nụ hôn kiên định mà mềm mại của hắn đã khắc xuống, khiến Thủy Tự Hàn chợt bừng tỉnh từ trong run sợ; y ra sức quay đầu đi, rõ ràng cự tuyệt, đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác đáng thẹn khi khuất phục trong lòng Độc Cô Phong Thanh vừa rồi, y tuyệt không thể lại lần nữa trở nên yếu đuối.

Độc Cô Phong Thanh hơi dùng sức, cường ngạnh xoay mặt y lại, nhiệt tình như giông bão mà cuồng hôn y, cho dù Thủy Tự Hàn đã mãnh liệt chống cự, nhưng Độc Cô Phong Thanh lại sử xuất khí lực lớn hơn nữa, đem thân thể y dán hợp với chính mình, khiến y căn bản vô pháp từ chối nụ hôn của hắn.

Bởi vì không thể từ chối, Thủy Tự Hàn đành phẫn nộ nhắm mắt lại, biểu thị quyết tâm không muốn nhìn mặt đối phương, dùng ngữ điệu trầm thấp đầy oán hận nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm đi, dù sao ta cũng đã trải qua vô số lần chịu nhục dưới tay ngươi rồi, nhưng ngươi phải nhớ rõ, những nỗi ô nhục mà Thủy Tự Hàn hiện giờ phải chịu, tương lai nhất định sẽ bắt ngươi gấp bội trả giá.”

Nghe vậy, Độc Cô Phong Thanh chợt nới lỏng vòng tay đang ôm y, cũng dời miệng, không có áp sát nữa, hắn thản nhiên nở nụ cười nhẹ, trong tiếng cười mang sự mệt mỏi ủ rũ khó có thể nghe ra rồi lại sâu không thấy đáy.

“Ngươi thật sự cho rằng đây là chịu nhục sao?”

Đây thật là chịu nhục sao? Vấn đề này lần thứ hai nổi lên từ đáy lòng, quanh quẩn trong đầu y. Nhưng Thủy Tự Hàn ngay sau đó lại quay mặt đi, không muốn nghĩ đến nữa.

Độc Cô Phong Thanh nhìn đến biểu tình thay cho trả lời của y, ngữ điệu trở nên thấp trầm. “Nếu thật sự là như thế, ta nói rồi, ta chờ  ngươi, Thủy Tự Hàn, ta chờ ngươi dùng một kiếm đâm vào tim ta…”

Đúng vậy, y không muốn lại đi tự hỏi vấn đề chịu nhục hay không chịu nhục này nữa, y thà cho rằng câu nói này của Độc Cô Phong Thanh chẳng qua là muốn mỉa mai hành động yếu đuối rút kiếm về của y, Thủy Tự Hàn khó chế lửa giận mà nghĩ đến đường kiếm y đã ngừng lại giữa chừng đó, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ.

“Ta đã nói rồi, nhát kiếm kia là ta không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nên mới thu hồi, ta muốn đoan đoan chính chính quyết đấu với ngươi, để ngươi chết dưới tay ta mà không oán không hối.”

Qua hồi lâu, vẫn không thấy có hồi đáp; vốn đang chờ Độc Cô Phong Thanh trả lời, nhưng Thủy Tự Hàn rốt cục không đợi được, đành chậm rãi mở mắt ra.

Bất quá trong thanh tuyền hiện giờ, chỉ còn mình y cô đơn ngồi trên phiến đá, giống hệt cảnh tượng khi y vừa đuổi tổng quản đi, nói muốn tắm rửa, cái gì cũng không đổi khác. Cứ như Độc Cô Phong Thanh căn bản chưa từng xuất hiện, mà màn hoan ái xen lẫn đối thoại với hắn, cùng nhát kiếm của y vừa rồi, hết thảy đều chỉ là ảo tưởng, thế nhưng cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến từ dưới hạ thân lại nói cho y biết, Độc Cô Phong Thanh thật sự đã xuất hiện.

“Độc Cô Phong Thanh, Độc Cô Phong Thanh… Ngươi ở đâu?”

Y lớn tiếng gọi, đứng lên khỏi phiến đá, dõi mắt tứ phía tìm kiếm bóng dáng Độc Cô Phong Thanh, xung quanh lại chỉ là một mảnh quạnh quẽ.

Một góc nào đó trong nội tâm Thủy Tự Hàn thoáng xẹt qua kinh hoảng, nhưng ngay lập tức đã bị y hung hăng kìm lại, không cho loại tâm trạng bối rối này nổi lên, khống chế trí óc mình.

Độc Cô Phong Thanh là kẻ thù trong định mệnh của y, là đối thủ mà y vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét, lại là tên cầm thú đã bắt y chịu nhục, y tuyệt đối phải khiến hắn chết trong tay mình, hơn nữa còn phải xẻo từng miếng thịt của hắn, làm cho hắn chết không toàn thây, như vậy mới có thể giúp y hóa giải mối hận trong lòng.

Y nhặt quần áo của mình lên, qua loa mặc vào. Suối nước trong Thủy Hàn sơn trang có hơn mười cái, lớn nhỏ đều đủ, nhưng nằm cách nhau khá xa. Y nhẹ phi thân, không ngừng tra xét khắp chỗ, nhưng chung quanh đều chỉ là tĩnh lặng, căn bản không phát giác ra nơi nào có người đang ẩn núp.

Thủy Tự Hàn nhảy lên một phiến thạch bích cao lớn, vừa rồi khi y tắm rửa, Độc Cô Phong Thanh chính là xuất hiện tại chỗ này, y đứng trên tảng đá, phóng tầm mắt nhìn lại, bên ngoài bao phủ một mảnh thảo nguyên, thế nhưng không có bất luận bóng dáng kẻ nào.

“Độc Cô Phong Thanh, ngươi đi ra cho ta —— đi ra!”

Bất giác, y bối rối gọi lớn tiếng hơn nữa, thế nhưng đáp lại y, chỉ có tiếng gió hiu hiu trong bóng đêm, cùng bước chân lão tổng quản nghe động mà đến.

Độc Cô Phong Thanh lại hoàn toàn không thấy thân ảnh!

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment