4

Nguyên nhân Thủy Tự Hàn đỏ mặt, là vì y đương nhiên biết Độc Cô Phong Thanh đang hỏi về cái gì.

Ý hắn muốn hỏi, chắc hẳn là chuyện thân thể của y sau khi trải qua đêm hoan ái hôm đó, có còn đau nhức hay không.

Bởi vì Thủy Tự Hàn trước nay chưa từng hoan ái với một nam tử, nơi phía sau có đau đớn do bị xé rách cũng là điều tất yếu, cho nên khi trở về Thủy Hàn sơn trang, y liền nằm lỳ trên giường không thể nhúc nhích, sau khi nghỉ ngơi đủ, mới miễn cưỡng làm được chút vận động nhẹ nhàng.

Thủy Tự Hàn xấu hổ đến cực điểm, lập tức nhớ tới cách sau ngày hôm đó, y đích thật là toàn thân phát đau, nhất là phần dưới cơ thể… Y quay mặt sang hướng khác, không muốn để mình lại nhớ đến tất cả sự tình đã phát sinh trong đêm nọ, nhớ đến những khát khao nguyên thủy không thể khống chế, những lời thầm thì thở dốc của Độc Cô Phong Thanh… cùng những phản ứng đòi hỏi thêm nhiều hơn của chính mình.

“Không đau sao?”

Xoay mặt Thủy Tự Hàn lại, dung nhan tuấn mỹ của Độc Cô Phong Thanh liền gần ngay trước mắt, nhưng do vừa rồi chân khí nghịch lưu nên thân thể y hiện giờ hư nhuyễn vô cùng; cũng bởi vì hư nhuyễn nên Thủy Tự Hàn không thể tránh né, cũng không thể cự tuyệt đôi môi đang càng ngày càng gần của hắn, nhưng y vẫn có thể lựa chọn có đáp lại hắn hay không.

Lựa chọn của y đương nhiên là một ngàn lần không!

Xúc cảm mềm mại ấm áp rơi xuống môi y, sau cái chạm khẽ dịu dàng, Độc Cô Phong Thanh tựa hồ đã không còn kiên nhẫn đối với sự cố chấp của thiên hạ trong ngực, vì thế hắn một tay dùng sức bóp mạnh cằm y, làm cho y không tự chủ được mà hé miệng, nhận lấy nụ hôn điềm mỹ chí tình mà kịch liệt nóng bỏng của hắn.

“Một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi…” Nụ hôn nồng nàn qua đi, y thì thào nói nhỏ, tiếng thở dốc mãnh liệt lại giảm thấp tính uy hiếp trong khẩu khí.

Độc Cô Phong Thanh cười khẽ, tựa như nhìn thấu được điều gì, tiếng cười kia thực tĩnh trầm, cũng mang theo tiếu ý nồng đậm.

“Ta chờ  ngươi, Thủy Tự Hàn.” Đôi môi Độc Cô Phong Thanh bắt đầu dời xuống.

Động tác của hắn làm cho Thủy Tự Hàn nhất thời run rẩy toàn thân, cảm giác xấu hổ bốc lên hai má, ửng đỏ cả khuôn mặt, y định giãy dụa, thế nhưng cơ thể vẫn vô lực hư nhuyễn.

“Buông ra, ta tuyệt sẽ không… giẫm lên vết xe đổ đó nữa.”

“Cho dù buông ngươi ra, ngươi cũng đi không nổi, hiện giờ cả người ngươi nhất định đã mềm nhũn, không còn khí lực nữa rồi.”

Độc Cô Phong Thanh nói đúng, với cái tấm thân hư nhược yếu ớt hiện tại, y căn bản không có cách nào kháng cự từng cái vuốt ve, từng nụ hôn nồng mà Độc Cô Phong Thanh đang gia tăng trên người mình, thế nhưng y cũng không thể ngồi chờ chết như vậy, y phải gắng cử động, chỉ cần vào được bờ, y sẽ có thể tách ra khỏi Độc Cô Phong Thanh. Thế nhưng khi y vừa mới thử nhấc chân, khóe mắt liền liếc thấy một bộ quần áo vừa lúc ném tới chỗ tảng đá mà y để y phục.

Y kinh ngạc kêu to: “Ngươi đang làm gì thế?”

“Cởi quần áo a!” Độc Cô Phong Thanh dùng một vẻ mặt thực đương nhiên mà đáp, biểu tình lãnh liệt kia của hắn một chút cũng không hề biến đổi, khiến toàn bộ tình huống hiện giờ trở nên có chút buồn cười, cùng lúc vừa mở miệng, hắn cũng đã lột xong chiếc khố cuối cùng, vứt lên trên tảng đá, thế là quần áo của bọn họ liền nằm ở đó như được bày thành đôi.

“Đó là chỗ ta để quần áo, không phải của ngươi —— “

Thanh âm của Thủy Tự Hàn bỗng nhiên ngưng bặt, bởi vì Độc Cô Phong Thanh đã hoàn toàn trần trụi đứng thẳng trước mặt y, không còn gì che đậy, và dường như hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Trút bỏ hết quần áo, thân thể tinh tráng của Độc Cô Phong Thanh liền được phô bày với một tư thái mê nhân, ánh trăng màu bạc chiếu rọi lên người hắn, tựa hồ mỗi một tấc da thịt đều là kiệt tác công phu của tạo vật. Thủy Tự Hàn nhất thời ngắm nhìn đến ngây ngẩn, cho dù bản thân y cũng là thân nam nhi, hơn nữa do siêng năng luyện võ nên dáng người cũng tương đối kiện toàn.

Nhưng là hình thể của Độc Cô Phong Thanh quả thực đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, tuy rằng đã từng có tiếp xúc trần trụi lẫn giao hợp tình dục với hắn, bất quá đêm đó y cũng chưa từng để ý xem thân thể hắn ra sao, bởi vì ngay lúc ấy, toàn bộ tâm thần y sớm đã bị tình dục mãnh liệt chặt chẽ bao phủ. Y thậm chí không biết Độc Cô Phong Thanh có dáng người đẹp mắt đến vậy, quả thực khiến người ta vừa ghen vừa tức, trách không được khi đó mình có thể đạt đến khoái cảm thượng đỉnh kia.

Chờ khi ánh mắt từ lồng ngực Độc Cô Phong Thanh dời xuống hạ thân hắn, y mới rốt cục phát hiện dục vọng của hắn cư nhiên đã dựng thẳng, tên Độc Cô Phong Thanh này lại vì thấy y đỏ mặt rụt lui mà cười khẽ, ngân quang dịu dàng mông lung, rọi tới trên khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo, mà mùi hoa thơm nhàn nhạt tràn đầy trong không gian, cũng như đang hòa theo ý cười trên môi hắn.

“Ngươi còn không mau buông ta ra, ta… ta sẽ kêu lên đó!” Thủy Tự Hàn dùng ngữ điệu đứt quãng không đủ sức uy hiếp mà bảo.

Độc Cô Phong Thanh lắc lắc đầu, kéo y về đối mặt với sự thực: “Nếu tổng quản của ngươi thấy được cảnh tượng này, liệu sẽ nghĩ thế nào đây, có lẽ ông ta sẽ bị dọa ngốc!”

Lời nói này quả nhiên khiến Thủy Tự Hàn không bật lại được nửa câu, chỉ biết cắn chặt răng tùy ý Độc Cô Phong Thanh muốn làm gì thì làm.

Hạo nguyệt như luân, dòng sông ánh bạc vắt ngang qua sao trời, rót xuống thủy tuyền lặng nước, lấp lánh vô số tinh quang, tuyệt trần xinh đẹp. Nếu có thể tắm rửa giữa nơi đó, chắc cảm giác cũng tựa như đang được ngâm mình trên dải ngân hà chốn thượng thiên, đó cũng là lý do tại sao Thủy Tự Hàn lại thích dục thân ở chỗ này.

Nhưng là tối nay, trong thủy tuyền, ngoại trừ Thủy Tự Hàn ra, còn có thêm một kẻ cùng y ngâm mình trong nước, da thịt hai người dán vào nhau, thân mật vô cùng.

Dòng nước gợn chậm rãi lan tỏa, từng cơn sóng nhẹ vỗ tới trên người, tuy gió lạnh liên tục thổi qua, nhưng vẫn không chút nào có thể hạ bớt nhiệt độ nóng bỏng đang bốc cháy trên hai thân thể đang tiếp xúc. Đứng trong làn nước lạnh, Thủy Tự Hàn thế nhưng lại nóng đến đổ mồ hôi, nhiệt độ của thủy tuyền căn bản không thể làm nguội nhiệt độ đang ngút cao trong cơ thể.

“Ngươi trông rất đẹp, ánh trăng vô cùng thích hợp với ngươi, ngươi hẳn nên thường xuyên tắm rửa ở đây mới đúng, chỉ là… cần xây tường cao thêm một chút, như vậy mới không ai có thể nhìn trộm ngươi tắm rửa.” Giọng nói trầm thấp của Độc Cô Phong Thanh khàn khàn rồi lại khiến lòng người mê đắm, khẽ nhiễu loạn mặt nước, cũng nhiễu loạn cả một hồ xuân thủy trong đáy lòng Thủy Tự Hàn.

Sẽ không có ai dám tới gần thủy tuyền ở hậu viện nhà y, cũng không có ai đủ khả năng trèo đồi vượt dốc mà đột nhập vào hậu viện nhà y, đương nhiên trừ bỏ tên Độc Cô Phong Thanh ‘thần thông quảng đại’ này. Bằng công lực của hắn, vách nhai cao quanh đây căn bản chỉ là một chướng ngại nho nhỏ mà thôi.

“Thả ta… ra…” Thủy Tự Hàn thở hổn hển, thốt lên câu nói không đủ thành ngữ điệu, tất cả đều đã bị cuốn theo dòng lũ nhiệt dục mà lan tỏa khắp nơi; tư tưởng, ý thức cùng kháng cự, hết thảy hết thảy, đều đang dần hòa tan trong biển tình.

Đầu óc không còn tỉnh táo, Thủy Tự Hàn chỉ có thể dùng ánh mắt mơ hồ nhìn đôi môi Độc Cô Phong Thanh đang dụ dỗ y, cảm giác bàn tay hắn dần lân la tới mái đầu, một lần lại một lần vuốt ve chơi đùa những sợi tóc ướt đẫm, càng bắt y phải ngẩng lên, không biết đã là lần thứ mấy nhận lấy nụ hôn cường hãn ngang ngược của hắn.

“Ưm ——” Thủy Tự Hàn bị hôn đến nỗi toàn thân đều mềm nhũn như tơ vải, yếu ớt khụy xuống, nhẹ phiêu phiêu, cả người không còn chút khí lực.

Mà dòng thủy tuyền vốn lạnh lẽo như băng, cũng không thể giúp y hạ thấp nhiệt độ đang tản mát ra trên thân mình, chỉ có thể cảm giác Độc Cô Phong Thanh một lần lại một lần hung hăng tiến vào theo quy luật, không chút nào thả lỏng.

Y dùng lực nắm lấy bả vai của Độc Cô Phong Thanh, tựa đầu vào ngực hắn, mỗi một lần hắn thúc tới, đều khiến y hơi trồi lên mặt nước; ngay khoảnh khắc y sắp trượt chân, Độc Cô Phong Thanh liền siết tay đỡ lấy, không để y khó coi mà té ngã trên bậc rêu trơn.

Nóng, một dòng lửa nóng như thiêu đốt lan sâu vào tận cốt tủy, khiến y vã mồ hôi như tắm, một giọt lại một giọt không ngừng lăn xuống vầng trán, men theo đường cong trên khuôn mặt, thấm ướt toàn bộ mái tóc y, toàn bộ thân thể y; toàn bộ mái tóc đen tuyền của y đã đẫm nước, mà toàn bộ thân thể y càng giống như đang phát điên mà cựa quậy không ngừng.

Nụ hôn thiêu nhân của Độc Cô Phong Thanh lại làm lửa nóng càng bùng cháy dữ dội, tựa như muốn đem cả thân thể lẫn linh hồn y đều đốt thành tro tẫn. Y bị một vòng lửa vây quanh, không có lối nào đào thoát; rốt cuộc nhịn không được, sức nóng tột cùng khiến y ngẩng đầu cất tiếng rên rỉ, thanh âm cuồng loạn tràn ngập dục niệm sảng khoái vô cùng…

Đất trời nhất thời lặng im, Thủy Tự Hàn chỉ còn nghe thấy những tiếng rên rỉ hỗn loạn không thành câu của chính mình, thống khổ rồi lại vui thích, sau đó dần dần, tất cả liền trở về an tĩnh, y bị chặt chẽ khóa trong lòng Độc Cô Phong Thanh. Trải qua hoan ái, y vẫn còn cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của hắn vẫn chưa ngừng rung động bên tai mình.

Không muốn mở mắt ra, chỉ sợ sẽ phải chứng kiến sự thực tàn khốc, nhìn thấy mình thuần phục mặc cho dục vọng của Độc Cô Phong Thanh chiếm hữu cướp đoạt, cũng khát cầu sự giải thoát cùng cuồng hoan không thể nói rõ mà Độc Cô Phong Thanh đem đến cho y…

Độc Cô Phong Thanh ôm y đi đến ven bờ, để y có thể thoáng chút nghỉ ngơi trên phiến đá mát lạnh.

Y vẫn cứ nhắm mắt, không muốn đối mặt với chuyện thực, không muốn chứng kiến bộ dạng yếu đuối nực cười đến cực điểm của bản thân. Lần này không ngửi phải dược hương, cũng không bị ép buộc, tuy rằng Độc Cô Phong Thanh có dùng lời nói uy hiếp, nhưng y vẫn có thể trốn chạy, vậy mà y lại không hề tận lực tìm mọi cách để thoát ra.

Thoáng nghĩ đến đây, y chỉ muốn phỉ nhổ, mắng chửi chính mình, đồng thời cũng muốn phát khóc trước những phản ứng của thân thể mình.

Vừa rồi hoan ái, đến lúc chấm dứt, khi hơi nóng vây quanh rốt cục rời khỏi, chỉ còn lại làn gió đêm lạnh lẽo quét qua thân hình trần trụi của y, một loại tâm trạng kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng, như có điều gì đó biến mất, như có điều gì đó thức tỉnh, y không muốn đi tìm hiểu loại cảm giác này là gì? Bởi vì trực giác nói cho y biết, nếu truy đuổi theo nó sẽ vô cùng nguy hiểm, cũng cực kỳ ngu ngốc, y chỉ cần duy trì hận ý hiện tại là đủ rồi.

Tiếng sáo sâu kín lần thứ hai vang lên, hòa cùng với hương khí của đủ loại hoa cỏ, nhàn nhạt phiêu đãng trong không trung, khiến y không thể không để ý đến sự tồn tại của nam nhân bên cạnh.

Y cuối cùng vẫn phải mở mắt, ánh vào đồng tử, là một thân ảnh cao ngạo lại thanh tịch cô đơn, đang ngồi trên tảng đá nằm cách y không đến một thân kiếm, để mặc ánh trăng bao phủ một thân cô tuyệt của mình. Hắn khép hờ nửa mắt, tầm nhìn phiêu xa tới chốn nào đó không rõ, khuôn mặt tuấn dật băng sương, mang vẻ lạnh lùng tịch mịch nói không nên lời.

Thủy Tự Hàn chợt nhớ tới lời đối thoại giữa hắn với kẻ thù tại Hoàng Sa bình hơn ba năm trước.

Bằng độ tuổi mới chỉ hơn mười hai của hắn, vậy mà trong một đêm đã phải hứng chịu tai họa bất ngờ, không chỉ chứng kiến cả nhà chết hết, bản thân còn bị kẻ thù móc bụng trọng thương, khi đó hắn đã sống sót bằng cách nào? Lại phải ôm một ý chí thế nào mới có thể sống sót? Hắn đã gặp được Kỳ lão nhân, rồi bái ông làm sư phụ thế nào?

Hồi tưởng lại lúc mình mười hai tuổi, có lẽ vẫn còn ngây thơ chưa biết gì, mỗi ngày chỉ vì muốn trốn loại chuyện nhỏ nhặt như luyện kiếm mà cũng đủ phiền lòng không thôi!

Khi hắn mười hai tuổi, chẳng lẽ không cảm thấy luyện kiếm thực phiền sao? Nơi y bị hắn dùng ngón tay chạm qua, cũng có thể cảm giác được vết chai trên đó vô cùng thô ráp. Hắn là đã khổ luyện đến mức nào, mới có thể tạo thành vết chai dày như vậy? Lại là dạng quyết tâm gì, mới khiến hắn phải khổ luyện như thế?

Những lời này, Thủy Tự Hàn đương nhiên sẽ không mở miệng hỏi, mà ngay cả có muốn, y cũng không dám đi sâu suy nghĩ. Điều y nên nghĩ hiện giờ chính là người này đã dùng mê hương hại y thế nào, rồi lăng nhục y ra sao; cũng ngay mới đây thôi, trong hồ nước sau hậu viện, hắn lại tiếp tục khi nhục y thêm lần nữa.

Y không muốn để tâm xem Độc Cô Phong Thanh rốt cuộc đã trải qua thời niên thiếu bi thảm đáng thương đến độ nào, điều y muốn chính là y phải hận Độc Cô Phong Thanh, phải khiến cho Độc Cô Phong Thanh trả giá đắt vì đã lăng nhục mình.

Sáo trúc nỉ non, giai điệu thê lãnh, lượn lờ trong bóng đêm tĩnh lặng, cùng với hương hoa, cùng với ánh trăng, cũng cùng với Thủy Tự Hàn.

Một thanh kiếm màu đen đang cắm ở chỗ cách y chưa đến một tấc, gần như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, đó là thanh lợi kiếm tùy thân của Độc Cô Phong Thanh, do ban nãy đỡ cột nước đầu tiên mà rơi xuống.

Hận?

Chỉ cần một nhát kiếm, tại khoảng cách gần thế này, y tuyệt đối sẽ không thể đâm trượt.

Trong khoảnh khắc, sự thật tàn khốc lần nữa hiện lên trước mắt lại làm y thống khổ không thôi, cảnh tượng khắc cốt ghi tâm trong căn phòng nhỏ, vẻ yếu đuối nực cười vừa rồi của chính mình, toàn bộ vẫn đều rõ ràng không chút mờ nhạt, chỉ cần một nhát kiếm, cuộc đời của y lại có thể trở về với quỹ đạo vốn có…

Chỉ cần một nhát kiếm thôi…

Thanh âm đơn độc bi thương như đang nức nở đau xót, cuốn theo chút tàn hương còn sót lại của mấy đóa hoa rơi, Độc Cô Phong Thanh vẫn đang nhắm mắt thổi sáo.

Thủy Tự Hàn vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, hàn thiết đẫm lạnh, cái rét từ đầu ngón tay nhanh chóng xộc thẳng đến tim, thân kiếm u lãnh, cũng đem đến cảm giác băng hàn. Đây là một thanh hảo kiếm, tuyệt đối có thể một nhát xuyên thủng tâm phế của kẻ địch, nhanh gọn không dư thừa, không dính máu, đây quả thực là thanh kiếm mà mọi tuyệt đỉnh kiếm khách đều khát vọng chiếm hữu.

Dư âm tiếng sáo khẽ lượn lờ, cùng mùi hương hoa thoang thoảng trong đêm lạnh đan xuyên vào nhau, không thể phân rõ hai thứ.

Băng ngang qua mặt nước, thân kiếm tích đầy thủy, lại nhẹ đến mức không nhìn thấy chút sóng gợn bập bềnh, mũi kiếm cắm vào trước ngực Độc Cô Phong Thanh, cũng nhẹ nhàng đến mức cơ hồ không nghe thấy tiếng mũi kiếm xuyên qua huyết nhục. Đây quả nhiên là một thanh hảo kiếm, một thanh tuyệt đỉnh hảo kiếm, còn tốt hơn thanh kiếm mà Kỳ lão nhân đưa cho y nữa.

Tiếng sáo nhỏ ngừng lại, kết thúc bằng một nốt nhạc lỗi, chỉ còn chút ngân vang vẫn còn trầm bổng trong không gian yên ắng, kinh động làm tan biến hết tàn hương.

Máu, đỏ thắm tươi đẹp, trào ra từ mảng da thịt trước ngực Độc Cô Phong Thanh, dọc theo đường vân, chậm rãi chảy xuống dưới bụng, nhiễm đỏ một mảnh thủy tuyền.

Không cần sợ hãi, thế nhưng tay Thủy Tự Hàn lại đột nhiên run lên, đôi mắt nhìn thẳng vào đồng tử của Độc Cô Phong Thanh; đáy nhãn hắn không lộ vẻ gì, chỉ có nụ cười thực nhạt thực đạm, gần như không nhìn thấy mà ẩn hiện trên khóe môi, ánh trăng thê lương rọi xuống, mờ ảo biến vết thương thành một lỗ hổng đáng sợ.

“Chết trong tay ngươi, dù sao vẫn tốt hơn chết trong tay kẻ khác!”

Lời nói khinh phiêu gần như không nghe thấy được này, là di ngôn cuối cùng của hắn sao?

Một luồng gió rét lạnh cứa qua thân thể, Thủy Tự Hàn phát run cả người, da thịt vốn đang thanh lương, lại cảm thấy như bị kim châm xỏ xuyên qua từng chỗ. Lồng ngực cường kiện trước mắt này, vừa mới còn thình thịch áp bên lỗ tai y, thậm chí khiến y mặt đỏ tim đập vừa yêu vừa hận, vậy mà hiện giờ…

Không biết là cố ý hay không còn quan tâm, Độc Cô Phong Thanh khẽ đổ thân mình cao lớn về phía trước, kiếm phong đã sắp sửa cắt vào tim hắn.

Không thèm do dự gì nữa, ngay tại thời khắc hiểm yếu chỉ mành treo chuông kia, Thủy Tự Hàn rất nhanh rút kiếm ra, ngay tức khắc, Độc Cô Phong Thanh liền khẽ bắn một hòn đá nhỏ tới bàn tay đang cầm kiếm của Thủy Tự Hàn, y lập tức run lên, thanh kiếm cũng rơi thẳng xuống thủy tuyền, tiếng nước xao động vậy mà lại khiến y an tâm khó hiểu.

Ở một giây kia, y vừa đưa ra lựa chọn, giết hay không giết, đáp án liền đã rõ ràng minh bạch hiện lên trong lòng. Thủy Tự Hàn cơ hồ bủn rủn toàn thân mà nhìn xuống tay mình, bàn tay chỉ kém chút nữa đã giết chết Độc Cô Phong Thanh.

Gương mặt Độc Cô Phong Thanh vẫn mang biểu tình thê lãnh khó đoán, hắn chậm rãi tiến lại, nâng lên bàn tay đang run rẩy của Thủy Tự Hàn, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng duyện hôn, là như vậy dịu dàng, là như vậy thương tiếc, tựa vẻ muốn xin lỗi vì mình vừa rồi đã chấn đau tay y.

Máu trên ngực Độc Cô Phong Thanh dường như đã ngừng lại, dù sao miệng vết thương cũng không sâu, nhìn đường kiếm cắt qua da kia, Thủy Tự Hàn thì thào tự nói, thanh âm thấp đến chỉ đủ cho hai người nghe được: “Ta thiếu chút nữa đã giết ngươi!”

“Tay ngươi rất đau đi, chỉ tại ta hơi quá dùng lực!”

Độc Cô Phong Thanh xoa tay Thủy Tự Hàn, nhẹ nhàng, cũng hết sức dịu dàng muốn nhu tan cảm giác đau đớn của y, mà đoạn đối thoại vừa rồi của hai người căn bản chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Thủy Tự Hàn bỗng nhiên đẩy hắn ra, thanh âm cuồng dã như sóng lũ hồng thủy, y phẫn nộ thét rống: “Ta thiếu chút nữa đã giết ngươi rồi, ngươi không có nghe thấy sao?”

Vẫn chưa dễ dàng bị Thủy Tự Hàn đẩy tách ra, Độc Cô Phong Thanh không có buông tay, vẫn tiếp tục xoa bóp cho Thủy Tự Hàn; trái ngược với sự tức giận của đối phương, trong mắt Độc Cô Phong Thanh ngược lại mang chút ý cười nhàn nhạt. “Ngươi vẫn chưa làm vậy, không phải sao? Vừa rồi ngươi đã rút kiếm về.”

Thái độ dửng dưng này của hắn, khiến y kinh ngạc hoài nghi Độc Cô Phong Thanh kỳ thật đã sớm có đề phòng mà cầm hòn đá trong tay, sau đó thừa cơ bắn tới, khiến y rốt cuộc không nắm chắc kiếm nữa mà buông bỏ.

Thần sắc Thủy Tự Hàn trở nên ưu tư, nhớ đến hành động vừa nãy của mình, cứ như muốn cho kiếm phong xuyên thấu lồng ngực hắn. Y đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, người này vậy mà lại lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, hắn không hiểu sao vừa giận lại vừa tức: “Ngươi đang thử ta? Thử ta có thể thật sự giết ngươi hay không? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?”

“Ngay bây giờ ngươi có thể thử dìm ta chết đuối.”

Thủy Tự Hàn lại là ngẩn ra, những lời này rõ ràng có ý tán tỉnh. Chăm chú nhìn vào nét tươi cười vui sướng bên miệng Độc Cô Phong Thanh, trong mắt hắn còn tỏa ra tinh quang chói mắt, nhưng dù có đem y ra thiên đao vạn quả, y cũng vô pháp tưởng tượng kẻ lãnh tựa hàn băng như Độc Cô Phong Thanh sẽ nói ra loại đùa cợt tán tỉnh này.

Dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của y đối với mình, Độc Cô Phong Thanh kéo y tới gần, cho đến khi hơi thở của hai người giao hòa vào nhau. Hắn dùng giọng nói trầm thấp đã vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng phun ở bên tai y, kích thích y lại phát run một trận.

“Không cần hoài nghi, bởi vì ngươi là độc nhất vô nhị…” Giọng nói của hắn mềm nhẹ, nhẹ đến cơ hồ khiến Thủy Tự Hàn tưởng đây chỉ là ảo giác: “… ở trong lòng của ta.”

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment