3

Độc Cô Phong Thanh tái xuất hiện trên giang hồ, gây ra một trận xôn xao. Những người từng được chứng kiến đường kiếm thần diệu kia của hắn ở hơn ba năm trước, đều nghển cổ chờ mong hắn dẫn dắt kiếm giới tới một đỉnh cao mới.

Mà hiện giờ, kẻ đang được xưng tụng là mộng huyễn truyền kỳ mới chỉ một lần lộ diện, cũng mới chỉ một lần phô diễn kiếm kỹ này rốt cục đã xuất hiện, dẫn đến sự khiêu chiến của rất nhiều kiếm khách vô danh chốn võ lâm đang lúc muốn khẳng định tên tuổi. Tất cả mọi người đều muốn biết nhân vật trong truyền thuyết này đến tột cùng là thùng rỗng kêu to, hay thật sự sâu không lường được, vì thế chiến thư cứ phát tới ào ào.

Trong giang hồ có nhiều người thích buôn chuyện, đương nhiên cũng đem tin tức về Độc Cô Phong Thanh – nhân vật thần bí nhất từ trước tới nay tuyên truyền đến nóng sốt, đối với vụ ba năm mất tích ly kỳ của hắn sau khi thủ tang cho sư phụ, cũng tràn ngập những phỏng đoán bất đồng.

Có người nói Độc Cô Phong Thanh không thừa nhận nổi nỗi thống khổ mất thầy, đã nổi điên mà chết, nhưng hắn khi trở lại giang hồ vẫn mang khí thế lãnh liệt không giảm, thật sự nhìn không ra từng có dấu hiệu nổi điên, hơn nữa còn đầy đủ cả xương lẫn thịt, lời đồn nói hắn đã chết, vừa nghe đã biết là bậy bạ rồi.

Cũng có người nói ba năm qua hắn cùng tiểu thư nhà quan yêu nhau, nhưng sau khi tiểu thư nọ bệnh chết, Độc Cô Phong Thanh thương tâm vô cùng, mới quay lại giang hồ, lưu lạc võ lâm.

Có người lại nói, Độc Cô Phong Thanh tình cờ cứu được một vị quan lớn, từ đó luôn làm bạn bên cạnh ông ta, cho nên ba năm qua vẫn không dính líu tới chuyện giang hồ.

Tất cả lời đồn của những người ngồi lê đôi mách đều sinh động như thật, các dạng phiên bản lẫn tình tiết đều có đủ, chỉ là Độc Cô Phong Thanh lại không hề đi làm sáng tỏ những câu chuyện đó, cũng không đưa ra bất cứ biện giải gì.

Đối với lời khiêu chiến của các kiếm khách, Độc Cô Phong Thanh luôn thoải mái tiếp nhận, nhưng đương nhiên, những người này đều bại dưới tay hắn. Nghe nói kiếm thuật thần diệu mà Độc Cô Phong Thanh sử dụng, bất cứ ai từng được xem qua đều không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ có thể thán phục không ngớt, vì thế thanh danh của Độc Cô Phong Thanh càng truyền càng nức tiếng thơm, thần kiếm đen nhánh trên tay hắn cũng được xưng tụng lên đẳng cấp thần vật.

Nhưng chuyện thu hút sự chú ý của mọi người nhất, trước sau vẫn là kiếm ước giữa hắn và Linh diệu chi kiếm Thủy Tự Hàn.

Độc Cô Phong Thanh tuyên thệ muốn đòi lại kiếm của Kỳ lão nhân trong tay Thủy Tự Hàn, mà Thủy Tự Hàn cũng thề nhất định phải dùng kiếm để ‘tiếp đãi’ Độc Cô Phong Thanh; một người là mộng huyễn truyền kỳ trong võ lâm, một người là ‘Linh diệu chi kiếm’ – nếu đứng thứ hai thì không kẻ nào dám xưng thứ nhất, cuộc luận kiếm của hai người này xét về độ hấp dẫn chắc chắn hơn xa trận chiến giữa Kỳ lão nhân và Thủy Tự Hàn năm xưa.

Chỉ là, dù mọi người rất háo hức muốn xem kịch vui, nhưng Độc Cô Phong Thanh lại chưa hề nhận được lời thách đấu của Thủy Tự Hàn, mà Thủy Tự Hàn cũng chưa hề gửi chiến thiếp cho Độc Cô Phong Thanh; hai vị vai chính chưa diễn trò, quần chúng vây xem lấy đâu ra thứ để xem chứ!

Vì thế tất cả mọi người đầy cõi lòng chờ mong, chờ một trận chiến tất sẽ xảy ra giữa hai người.


Thủy Hàn sơn trang nằm gần một đầm nước, mảnh đất rộng lớn phía sau hậu viện có đủ loại thủy tuyền dùng để dưỡng thân, nhưng những dòng thủy tuyền này chỉ dành riêng cho chủ nhân của sơn trang sử dụng, cho nên công hiệu của chúng đến tột cùng lớn đến bao nhiêu cũng không ai biết rõ.

Có người nói trang chủ Thủy Hàn sơn trang – Thủy Tự Hàn thanh lệ tuấn sắc khó ai bằng được chính là nhờ kết quả từ việc sử dụng thủy tuyền, mọi người tuy không biểu đạt đồng ý, nhưng dường như cũng chẳng có lý do gì để bác bỏ, dù sao dung nhan của Thủy Tự Hàn xinh đẹp cỡ nào là điều mà thế nhân đều rõ.

Đêm nay dạ sắc thâm trầm, chỉ có vầng trăng lẻ loi còn chưa lặn, ánh sáng trong vắt trải rộng khắp nơi, chờ đợi người tri tâm tới đây thưởng thức. Mà trang chủ Thủy Hàn sơn trang Thủy Tự Hàn nghe nói rất thích ngắm trăng, trong hậu viện có vài hồ nước lạnh, vừa dùng để tắm rửa vừa dùng để vọng nguyệt, có thể nói là phong nhã vô cùng, trên giang hồ không ai có thể so sánh.

Nhưng lúc này, trong Thủy Hàn sơn trang, thanh âm của Thủy Tự Hàn lại không hề mang vẻ phong nhã vốn có, trái ngược còn tràn ngập khí áp u trầm, khiến người ta không thể tin đây là giọng nói của y.

“Tường thuật lại tất cả những gì người ta nói về trận quyết đấu lần này, không sai một chữ.” Thủy Tự Hàn cúi đầu lạnh lùng ra lệnh.

“Dạ, chủ nhân, Độc Cô Phong Thanh đã đả bại Bắc Sơn Nhị Kiếm, mà uy danh của Bắc Sơn Nhị Kiếm cũng được xếp vào hạng mười trong kiếm giới! Có thể thấy thực lực của Độc Cô Phong Thanh không hề kém hơn, đây đã là người thứ mười mà hắn đánh bại. Trong vòng một tháng, đã có được thành tựu như vậy, thật đúng là không phải chuyện dễ.”

Lão tổng quản khó mà kìm lại giọng điệu tán dương, nhớ tới kiếm pháp tuyệt diệu ngày đó ông được nhìn thấy khi đứng ở Hoàng Sa bình, đích thật là tuyệt không thể tả.

Thủy Tự Hàn không đếm xỉa tới lời ca ngợi của tổng quản, dùng thanh âm trầm thấp hơn mà truy vấn: “Vậy hắn có bị thương không?”

“Theo như lời đồn thì hắn vẫn lông tóc vô thương, chiến thắng gọn gàng. Ngược lại Bắc Sơn Nhị Kiếm cùng hắn so chiêu chưa đến mười thức đã thua, lại khá là chật vật, trong đó một người ngay cả kiếm đều suýt nữa đã bị chém gãy.”

“Vậy sao? Tin tức này không sai chứ? Hắn thật sự không có bị thương sao?”

“Dạ, tin tức hẳn là không có lầm. Hơn nữa chắc hắn cũng khó mà bị thương, chỉ là trong chốn giang hồ có rất nhiều loại phỏng đoán về chuyện ba năm trước đây hắn đột ngột nổi danh sau lại lập tức biến mất; suốt ba năm đó hắn ở đâu, làm gì, là những đề tài mà toàn bộ người trong giang hồ đang nóng hổi bàn luận.”

Thủy Tự Hàn nhàm chán mà nghe, y chỉ cần biết Độc Cô Phong Thanh vẫn vô thương vô bệnh là đủ rồi, bởi vì người được phép giết hắn chỉ có thể là y, cho nên y tuyệt đối sẽ không để người khác giết hắn trước, nỗi ô nhục mà hắn đã làm với thân thể y dù thế nào cũng phải lấy máu của hắn đến bồi thường.

Thủy Tự Hàn ngẩng đầu vọng nguyệt, ánh trăng thanh lệ rọi xuống gương mặt y, tô điểm thêm cho vẻ nhu tuấn, nhưng câu chữ thốt ra từ trong miệng y lại lạnh lẽo dị thường: “Tổng quản, ngươi cảm thấy ánh trăng đêm nay thế nào?”

“Cực mỹ thanh nhã!” Lão tổng quản theo hầu bên cạnh Thủy Tự Hàn đã nhiều năm, từ sau khi lão gia qua đời, kiếm thuật tinh diệu của thiếu gia liền khiến Thủy Hàn sơn trang trở nên vô cùng nổi danh; hơn nữa thiếu gia là một người chỉ thích ưu nhàn, được làm tổng quản của y chính là chuyện sung sướng nhất, cho nên giữa bọn họ ở mặt ngoài tuy là chủ tớ, nhưng có khi cũng giống như bằng hữu, cho nên lão tổng quản lúc này đứng bên Thủy Tự Hàn, rất tự nhiên mà nói ra cảm thụ chân thật trong lòng ông.

“Vậy sao?” Thủy Tự Hàn nhẹ thở ra một câu, tiếp đó phất tay áo qua, khắp rừng trúc bay xuống không ít lá rụng, trong thanh âm mềm mại của y còn vương một chút ảm đạm. “Lui ra đi, để ta một mình yên tĩnh tắm rửa.”

Lão quản gia gật gật đầu, chủ nhân muốn ông lui ra, ông liền không dám quấy rầy nữa. Thường thì khi Thủy Tự Hàn tắm rửa, vốn không thích có người ở bên hầu hạ.

Nhưng khi ra ngoài cửa, lão quản gia cũng không ngừng lắc đầu thở dài. Đây không biết đã là lần thứ mấy, ông có thể cảm giác được nỗi lòng của chủ nhân rõ ràng ẩn chứa nỗi buồn bực nào đó. Từ sau khi gặp mặt Độc Cô Phong Thanh, chủ nhân nhà ông cứ hễ nhìn thấy ánh trăng tròn, tâm tình liền dễ dàng xấu đi nghiêm trọng, xem ra vô cùng có khả năng liên quan đến cuộc gặp vào đêm trăng tròn lần trước với Độc Cô Phong Thanh.

Hôm ấy rõ ràng nói là tới luận kiếm, nhưng cách ngày hôm sau khi chủ nhân trở về, lại im lặng không hề đề cập tới kết quả. Nếu là chủ nhân bị thua, với lòng dạ rộng rãi vô tư của y, cũng không phải loại người cứ thất bại là câm như hến, thậm chí còn có thể ca ngợi kiếm kỹ của Độc Cô Phong Thanh cao minh thế nào, chính mình sùng bái đối phương ra sao (Bạch: Cũng ko thể lại bắt em ca ngợi kỹ thuật trên giường của anh cao siêu đến mức nào đi? (_ _!!)). Y không nói gì, tức là không bại, cũng chính là thắng.

Nhưng nếu là chủ nhân thắng, thì càng không có lý nào lại không tuyên bố tin chiến thắng của mình. Cho nên ông cũng chỉ có thể đoán, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó khiến chủ nhân khó có thể mở miệng. Hôm ấy chủ nhân đợi cách một ngày mới mang sắc mặt xanh trắng trở về sơn trang, vừa mới bước vào cửa liền ở lỳ trong phòng, ngay cả lúc gia nhân muốn đưa cơm đến, chủ nhân cũng đều nổi giận đùng đùng đuổi hết đi, cả ngày không hề ăn uống mà chỉ nằm bẹp trên giường.

Hỏi chủ nhân có phải thấy khó chịu chỗ nào không, y lại tái mét mặt, vội bảo bọn họ ra ngoài, đừng làm phiền mình nữa, cho nên ông thật sự không hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đành tự an ủi, chắc là lúc y cùng Độc Cô Phong Thanh đối đầu đã gặp phải vấn đề nào đó, khiến cho chủ nhân ăn không ngon ngủ không yên mà thôi.

Chẳng qua chuyện càng khiến lão quản gia thấy khó hiểu chính là, nếu chủ nhân ghét Độc Cô Phong Thanh như thế, thì tại sao mỗi lần nghe tin Độc Cô Phong Thanh đả bại kẻ khiêu chiến với hắn, trong mắt y lại luôn lóe lên chút ý cười, xem ra lại không giống như hai người có cừu oán, bởi vì tiếu ý kia tràn đầy vui sướng nồng đậm.

Khó hiểu, ông thật sự cảm thấy khó hiểu!

Sau khi tổng quản đi khỏi, mảnh sân phía sau liền không ai dám tiến vào nữa, bởi vì Thủy Tự Hàn vốn ưa sạch sẽ, y sợ suối nước lạnh ở hậu viện bị người hầu làm bẩn, cho nên trừ bỏ lão quản gia ra, bất luận là ai cũng không cho phép tới gần.

Dù lão quản gia muốn phái người tới quét tước, vốn biết thiếu chủ nhân thích sạch sẽ, ông cũng phải tự mình chính mắt giám sát mới bằng lòng để người hầu lau dọn. Cho nên thủy tuyền của Thủy Hàn sơn trang đều là những thủy tuyền vô cùng đẹp, chẳng những chất nước giúp cường thân, quan trọng nhất là chưa từng bị người khác ô uế.

Bởi vì Thủy Hàn sơn trang đã có dòng thủy tuyền tốt nhất này, nên Thủy Tự Hàn không mấy khi tắm trong phòng nữa, chung quy vẫn thích được ngâm nước suối giữa cảnh vật thiên nhiên. Huống hồ tắm rửa ở đây, còn có thể quan tinh thưởng nguyệt, loại sở thích cao nhã thế này, cũng chỉ có kiếm khách như Thủy Tự Hàn mới có thể thưởng thức mà thôi.

Nhẹ nhàng cởi nút áo ra, y phục mỏng mềm trượt xuống theo đường cong của da thịt, xúc cảm mịn màng kia tựa như đang dịu dàng âu yếm, dung nhan thanh tú xuất trần của Thủy Tự Hàn hơi đổi, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện gì đó, y tức giận cầm quần áo vứt bộp lên phiến đá ven bờ!

Hắn không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm hôm đó! Cảm xúc trên thân xác, cơn phóng đãng nguyên thủy, dục vọng của bản năng cùng những khát cầu của chính mình trong sóng tình mãnh liệt, khát cầu được thân thể Độc Cô Phong Thanh an ủi, không hề tự trọng mà mong ngóng từng nụ hôn đầy chiếm đoạt của Độc Cô Phong Thanh.

Y ôm chặt thân hình, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, hệt như ngọn lửa mà Độc Cô Phong Thanh đã châm trên người y mấy hôm trước, mỗi khi mơn trớn đến chỗ nào, Độc Cô Phong Thanh đều khẽ cúi đầu thầm thì, từng hơi khí nóng cứ phun ở bên tai y, kích thích nhiệt tình trên khắp người y; mỗi một lời yêu, tựa như muốn đem đến cho y sự kích thích run rẩy nhớ mãi không quên được.

Tính cách vốn thanh lãnh cũng bị giọng nói nùng nị của hắn mê hoặc, khoảnh khắc khi bị thân hình nóng bỏng của hắn chiếm giữ, cũng cơ hồ khiến y hít thở không thông. Y chưa bao giờ hưởng thụ khoái cảm tình dục khi được mạnh mẽ yêu thương này, cũng chưa bao giờ không biết xấu hổ mà phóng đãng như thế.

Những lời thì thầm ngọt ngào của Độc Cô Phong Thanh, những tiếng trầm thấp mê người của Độc Cô Phong Thanh, khiến y chìm vào mê muội trong những rung động mãnh liệt của xúc cảm, không ngừng ngâm khẽ, cong người lên, tham lam đòi hỏi nhiều hơn nữa; cho đến khi bản thân rốt cuộc thừa nhận không nổi, cho đến khi chính mình rơi vào địa ngục sâu nhất của nhiệt hỏa tình dục, vĩnh viễn không siêu sinh mới thôi.

Thế nhưng, Độc Cô Phong Thanh vẫn chưa coi đây là thỏa mãn, hắn chẳng những muốn bắt thân thể y khát cầu hắn, còn muốn ép đôi môi y thừa nhận y muốn hắn, làm cho y không còn tôn nghiêm rên rỉ ở trước mặt hắn. Mỗi lần nghĩ đến đây, Thủy Tự Hàn đều bùng lên lửa giận.

Bỗng nhiên, ở nơi phương xa nào đó thấp thoáng truyền đến tiếng sáo, thổi tan cơn phẫn nộ đang quẩn quanh trong lòng y.

Thanh âm kia tựa hồ vọng tới từ nơi vô cùng xa xôi, không ngừng phiêu đãng trong bóng đêm mờ mịt. Thủy Tự Hàn lấy lại tinh thần, bước vào thủy tuyền lạnh lẽo, những đóa hoa e lệ buông cánh lả tả, hương thơm nhàn nhạt bồng bềnh trong dạ mặc thê lương.

Tiếng sáo réo rắt dần dần lan tỏa, giai điệu kia trầm thấp như giấc mộng, giấc mộng về những câu chuyện xa xưa tự thuở nào; sâu kín như đang giãi bày, giãi bày về những mối tình đơn phương thầm kín, từng nốt nhạc chậm rãi thấm vào lòng người, tựa như muốn nỉ non: trong thiên địa nhân gian, vạn vật nơi nơi đều là hữu ý hữu tình.

Những cánh hoa rơi lại lần nữa tung bay theo gió, một đóa tiếp một đóa nhẹ nhàng đọng trên mặt nước lạnh băng của thủy tuyền, bi thương như tuyệt.

Thủy Tự Hàn tuy rằng không rành âm luật, nhưng y vẫn nghe ra được người thổi nếu không phải đã nếm trải hết ấm lạnh của đời người, nhất định sẽ không thể thổi ra tiếng sáo sầu não đến vậy. Thanh âm tịch mịch như thế, khiến Thủy Tự Hàn nhất thời buồn bã khó nhịn, tâm tình dần nặng trĩu, nhịn không được thốt lên: “Giai điệu thật thê lương.”

“Ngươi thích sao? Khúc nhạc này là ta trong một lần tình cờ nghe được người ngoại vực thổi, sau đó quyết tâm theo học, đây cũng là lần đầu tiên ta thổi cho một ai đó nghe.”

Giọng nói trầm thấp mà rung động lòng người kia y có chết cũng không thể quên được, Thủy Tự Hàn mở to mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, trong ngữ khí tràn đầy kinh ngạc: “Là ngươi, Độc Cô Phong Thanh.”

Độc Cô Phong Thanh xuất hiện trên tảng đá cao cao cạnh thủy tuyền, vầng trăng tròn phía sau như làm nền cho vẻ lãnh liệt của hắn, cũng rọi thẳng lên một thân hắc y đặc dị trên người hắn.

Những sợi tóc trắng đen xen kẽ nổi bật càng làm tôn lên khuôn mặt lãnh tuấn, thoạt nhìn quả đúng là xuất sắc mà bất phàm, cao ngạo mà thanh tịch.

“Chịu chết đi…” Thủy Tự Hàn từ sau vụ bị khi nhục lần trước, cơn giận còn chưa tìm được cách trút ra. Mà nay Độc Cô Phong Thanh lại chủ động xuất hiện trước mắt y, không thèm suy nghĩ, y gồng tay tập trung chân khí, thanh tuyền nháy mắt cuộn lên, lao thẳng tới chỗ Độc Cô Phong Thanh đang đứng, chiêu thức tàn nhẫn không chút lưu tình.

Độc Cô Phong Thanh hơi dùng lực, vạt áo trên vai khẽ run lên, thanh lợi kiếm đeo sau lưng nháy mắt tuốt vỏ, phóng vút ra, ngay tại ba tấc trước mặt chủ nhân dễ dàng ngăn trở sự công kích của thủy thế; dòng nước bị đánh lui, lợi kiếm cũng rơi xuống, cắm trên tảng đá lớn trước mặt Thủy Tự Hàn.

Thủy Tự Hàn cuồng nộ vô cùng, dòng nước thất bại rút về, cũng không chứng tỏ rằng y thất bại, ngược lại khiến y càng đánh càng hăng, lập tức vung tay, cột sóng thứ hai lại ập tới phía trước.

Độc Cô Phong Thanh cũng phát công, thủy kích lại bị đẩy về, Thủy Tự Hàn vẫn chưa bỏ cuộc, lập tức lại thúc lực đánh tới.

Nhưng bất luận y có đem hết chân khí ra huy động thủy thế như thế nào, Độc Cô Phong Thanh chung quy vẫn có thể thoải mái phá tan tất cả, cho nên dù thủy triều của y đổ tới công kích Độc Cô Phong Thanh có anh dũng bao nhiêu, từng cơn từng cơn sóng lại luôn uổng công mà lui về, thắng bại rõ ràng như vậy, cũng khiến Thủy Tự Hàn càng thêm phẫn nộ vô cùng.

Y rốt cuộc bất chấp mình hiện giờ đang ở chỗ nào, hơn nữa còn đang toàn thân trần trụi, trong mắt y chỉ có tên Độc Cô Phong Thanh khiến y vừa căm lại vừa hận kia mà thôi.

“Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì sao? Nô tài thấy có tiếng vang rất lớn…”

Tựa hồ đã nghe được động tĩnh của trận so đấu kinh thiên động địa này, lão quản gia từ xa xa liền truyền đến tiếng hỏi han đầy lo lắng, Thủy Tự Hàn lúc này mới sực nhớ ra mình đang ở dục tuyền trong hậu viện.

Cảm thấy hoảng hốt, y không muốn để cho bất luận kẻ nào chứng kiến y cùng Độc Cô Phong Thanh đụng mặt, nhất là dưới tình trạng thân không mảnh vải của mình, điều ấy khiến y lại nhớ tới nỗi nhục nhã trong căn phòng nhỏ đêm đó.

“Lui ra, ta đang thí chiêu với Độc Cô Phong Thanh, không được phép tới gần.” Thủy Tự Hàn hãm lại chân khí, lớn tiếng quát.

Lão quản gia nghe thấy thế, phút chốc ngẩn ra, cũng không dám bước tới, đành phải hỏi: “Người vẫn vô sự chứ? Chủ nhân!”

“Ừm, không có việc gì, lui xuống đi!”

Tiếng bước chân chậm rãi xa dần.

Thủy Tự Hàn vừa mới dứt lời, do tâm trạng đột nhiên trở nên bối rối, nên khiến chân khí trong cơ thể bị nghịch lưu, một ngụm máu ngọt trào lên yết hầu, chân khí đang cuồn cuộn ở tay cũng đổ về ngực. Đau nhức không chịu nổi, y nặng nề thở dốc, khuôn mặt tuấn tú bởi vì thống khổ mà nhăn lại, sau đó y nhịn không được mà nôn ra huyết.

Chân khí rối loạn vô cùng nghiêm trọng, y không còn khí lực để đứng vững, chân mềm nhũn, cả người ngã sấp lên tảng đá trước mặt.

Mà thủy thế vốn đang chịu sự khống chế của Thủy Tự Hàn, do mất đi lực chống đỡ, liền đổ ngược về phía y, thế tới ào ào không thể ngăn chặn.

Nhưng vào lúc này, một dòng khí lưu khác lấy tốc độ chớp nhoáng bắn tới đỡ đòn của thủy thế, một bóng người cao ngạo phi xuống, đứng ở trước mặt Thủy Tự Hàn, tư thế như đại ưng giương cánh.

“Hôm nay ta thua, muốn giết thì hãy mau giết ta đi.” Thủy Tự Hàn ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt vô biểu tình của Độc Cô Phong Thanh, oán hận nói.

Độc Cô Phong Thanh nâng tay, liên tục điểm vài nơi yếu huyệt trên người Thủy Tự Hàn, Thủy Tự Hàn chịu đựng không nổi kình đạo mạnh mẽ, lại hộc máu, chẳng qua thứ lần này phun ra, là ứ huyết bị tích trong cơ thể. Có thể thấy Độc Cô Phong Thanh đối với y hoàn toàn không có địch ý, cũng không phải muốn tới cùng y so kiếm luận thắng bại.

Sau khi tâm tình bình phục, tuy rằng toàn thân hư nhuyễn, nhưng Thủy Tự Hàn vẫn nhịn không được hỏi: “Ngươi vì sao phải cứu ta? Cho dù ngươi có cứu ta, sau này ta vẫn sẽ truy sát ngươi tới cùng, cho đến ngày ta chết mới thôi.”

“Ta đã nói rồi, ta chờ ngươi.” Hai câu thản nhiên lại lạnh lùng của Độc Cô Phong Thanh, liền làm dịu đi hận ý mãnh liệt không thôi của Thủy Tự Hàn.

“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết được ngươi sao?”

Không trả lời Thủy Tự Hàn, Độc Cô Phong Thanh chỉ chăm chú nhìn y, bỗng nhiên thốt ra một câu hoàn toàn không liên quan đến tình cảnh hiện tại, bằng chất giọng trầm ấm: “Ngươi gầy đi.”

Y đương nhiên sẽ gầy đi, suốt ngày cứ nghĩ tới nỗi nhục nhã tại căn phòng nhỏ đêm đó, lại không thể giải tỏa, hại y bực bội đến ăn không vô, ngủ không được, sao có thể không gầy!

Thủy Tự Hàn ngẩng đầu nhìn Độc Cô Phong Thanh, bắt gặp ánh mắt hắn rõ ràng đang dán chặt vào thân thể trần trụi của mình, không hiểu vì sao, Thủy Tự Hàn cảm thấy toàn thân phát sốt, y thế mà lại quên mất mình đang không mặc gì cả, y thế mà lại chưa thèm khoác thêm miếng vải nào đã đánh nhau với Độc Cô Phong Thanh, quả thực là ngu chết đi được.

Mà loại ánh mắt nóng như lửa này của Độc Cô Phong Thanh, cũng là loại ánh mắt hắn dùng để nhìn y suốt đêm hôm ấy, chính loại ánh mắt này đã khiến Thủy Tự Hàn dù có thế nào cũng không thể quên được, thậm chí chỉ cần vừa nhắm mắt, là sẽ cảm nhận được nhiệt độ mà ánh mắt ấy đem đến, càng làm cho y khó có thể ngủ yên.

“Cút ngay! Còn dám nhìn ta nữa, ta sẽ giết ngươi đó.”

Vừa nói ra loại lời thấp kém này, liền cũng đủ khiến Thủy Tự Hàn muốn tự phỉ nhổ bản thân.

Không chịu thừa nhận người nói ra những lời này là mình, bởi Thủy Tự Hàn sẽ không bao giờ xúc động đến mất đi lý trí như thế, nhất là khi sinh tử đang bị kẻ khác nắm giữ trong tay, còn nói ra loại câu ngu xuẩn này uy hiếp hắn; người thốt ra những lời như thế quả thực là ngu dốt đến cực điểm, trước kia y vẫn coi thường những kẻ đó nhất, ấy thế mà hiện giờ…

Gặp lại Độc Cô Phong Thanh khiến y tâm tình bất định, sự bình tĩnh đều hoàn toàn biến mất, không còn là chính mình khi xưa, dường như kể từ đêm đó trong căn phòng nhỏ, y đã không còn là mình nữa.

Không, cũng không đúng, hẳn phải là từ hơn ba năm trước, bắt đầu từ khoảnh khắc y gặp qua Độc Cô Phong Thanh, khi bốn chữ ‘Độc Cô Phong Thanh’ này đã khắc lại dấu ấn ở sâu trong đáy lòng, y liền trở nên không còn giống như trước nữa. Độc Cô Phong Thanh xuất hiện như sao băng, tính cách sâu kín không rõ, nhưng lại khiến y không tiếc nhân lực tìm kiếm hắn muốn cùng nhau so tài.

Tuy rằng y yêu kiếm, nhưng cũng không thích luận kiếm, bởi vì hễ luận kiếm là phải phân ra thắng bại; người thắng tuy có vui vẻ, nhưng kẻ bại luôn cảm thấy không cam lòng, cho nên y chưa bao giờ tích cực đi so kiếm với người khác, ba năm trước đây cũng là do Kỳ lão nhân kiên quyết một lòng muốn so kiếm với y, y mới miễn cưỡng đồng ý.

Mặc dù y không thích so đấu luận đạo, thế nhưng cũng không có nghĩa y sẽ không để tâm chờ đợi mỗi trận tỷ thí, bởi vì y biết, chỉ có bộc lộ hết thực lực chân chính của bản thân, mới là chân chính tôn trọng đối thủ, cũng là cách giải quyết duy nhất, cho nên y khi so kiếm với người khác đều rất nghiêm túc, nhưng cũng chưa từng chủ động đi tìm ai so đấu.

Ngoại trừ Độc Cô Phong Thanh!

Từ sau cuộc chiến ba năm trước đây ở Hoàng Sa bình, nếu hỏi có ai đó làm lòng y vướng bận, vậy nhất định chính là kẻ một thân hắc y, lãnh liệt vô cùng – Độc Cô Phong Thanh này.

Mà hện giờ, Độc Cô Phong Thanh vẫn đang nhìn chăm chú vào vòng eo gầy yếu của y, vào mảng ngực trắng nõn của y, liên tục đảo mắt, mỗi một tấc da thịt đều không chừa lại, hắn, tựa như đang ngắm nhìn thứ ngọc khí tinh xảo nhất thế gian này, tỉ mỉ giám định và thưởng thức từng chi tiết trên thân thể y.

“Ánh trăng vô cùng thích hợp với ngươi, làn nước càng tôn thêm vẻ siêu trần thoát tục của ngươi. Ngươi nhìn rất đẹp, nhưng đã gầy đi không ít, hẳn là phải bồi bổ nhiều hơn.” Lời nói thản nhiên, mang theo nồng đậm yêu thương khó ẩn giấu: “Ngươi còn đau không?”

Gương mặt Thủy Tự Hàn nháy mắt đỏ lên, trong thoáng chốc y không biết phải trả lời Độc Cô Phong Thanh thế nào, vì vậy rất hiển nhiên, y dù muốn mở miệng, lại không thể thốt ra nổi một câu.

Không khí đột nhiên trở nên thật ngại ngùng!

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment