2

Đêm tối không một thanh âm, gió lạnh cuồng quét, vùng đồng cỏ hoang vu thấm đượm vẻ mênh mang, ánh sáng lạnh lẽo của vầng trăng cô độc chiếu rọi trên đầu thanh lợi kiếm, lấp loáng lóe lên. Nháy mắt, song kiếm va chạm, phát ra tiếng keng keng trong trẻo, một lúc lâu sau đó, tất cả ngưng bặt, không gian lại chìm vào vô âm yên tĩnh.

Đứng trên Hoàng Sa bình (bình: mảnh đất bằng trên đồi cao) là một già một trẻ, cũng chính là hai người mới vừa so chiêu, hiện giờ, họ đều chỉ nắm chặt thanh kiếm, lặng im bất động.

Đứng quanh vây xem, tất cả võ lâm kiếm khách lẫn tiền bối giang hồ đều nín thở ngưng thần, không người nào biết được rốt cục kẻ thắng là ai, cũng nóng lòng muốn biết đến tột cùng là vị lão nhân đã hùng bá kiếm lâm suốt sáu mươi năm thắng, hay là người thiếu niên mới bước chân vào giang hồ được ba năm ngắn ngủn, nhưng đã phong vương thành danh trên kiếm giới – “Linh diệu chi kiếm” Thủy Tự Hàn.

“Đa tạ đã chỉ giáo!”

Nhã nhặn như nước, âm sắc cũng tựa thủy, Thủy Tự Hàn nhẹ giọng nói, lão tổng quản của Thủy Hàn sơn trang đứng bên cạnh, lập tức lấy thái độ vô cùng cung kính trình vỏ kiếm lên.

Thủy Tự Hàn nhìn thẳng vào Kỳ lão nhân, vung tay một cái, dễ dàng phóng kiếm cắm thẳng vào bao mà hoàn toàn không hề thương tổn đến tổng quản, có thể thấy được kiếm thuật của y đã đạt tới cảnh giới thượng thừa.

Khi y thu kiếm vào vỏ, trên thân kiếm lóe ra vô số hàn tinh, chỉ thấy tư thế của y uyển chuyển nhẹ nhàng, lại làm tôn lên diện mạo tuấn tú tuyệt sắc, màn thu kiếm này quả thực chẳng khác gì tiên thuật, xinh đẹp không thể tả. Gió mát vờn qua sợi tóc, y tựa như thiên tiên mới hạ phàm, tuấn lãng thanh lệ, thế gian phàm nhân không ai có thể so sánh.

Cảnh tượng mỹ diệu ấy đều được mọi người dùng toàn bộ tinh nhãn để thưởng thức, cho dù Thủy Tự Hàn có thua đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một màn thu kiếm này thôi, cũng đủ để người ta biết được, y tuy còn trẻ tuổi, nhưng đích xác có thực lực thành danh.

Kỳ lão nhân cất tiếng cười ha hả, thanh âm chấn vang toàn bộ không trung, có thể thấy Kỳ lão nhân chẳng những kiếm thuật hùng vĩ, mà nội lực cũng rất thâm hậu: “Đâu có, đâu có, đúng là hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a! Ta mới là kẻ thụ giáo, hảo tiểu tử, qua đây cùng ta uống chén rượu đi.”

Lặp lại hai câu ‘hậu sinh khả uý’, chứng minh Kỳ lão nhân đánh giá kiếm thuật của Thủy Tự Hàn rất cao, mà ai cũng biết Kỳ lão vốn là người rất khó lấy lòng, ông nói ra câu này tuy khiến người ta không thể phân rõ giữa bọn họ ai thua ai thắng, nhưng vẫn hiểu được sau buổi luận kiếm tại Hoàng Sa bình lần này, thực lực của Thủy Tự Hàn chắc chắn sẽ chiếm được sự công nhận của giang hồ đồng đạo, cũng không còn kẻ nào dám… nói y chỉ là dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ mà giả danh lừa bịp, căn bản không hề có thực lực đáng nói nữa.

Kỳ lão nhân cầm lấy bầu rượu, nốc một ngụm lớn, thỏa mãn hít hà một hơi, lại quay sang gọi Thủy Tự Hàn: “Này, tiểu tử ngốc, còn không mau tới uống rượu với ta!”

Thủy Tự Hàn tiêu sái nâng bước, đi đến trước mặt Kỳ lão nhân, không hề đắn đo đón lấy bầu rượu, lập tức hào sảng uống hết.

Kỳ lão nhân vui vẻ cười to, vỗ mạnh vào bả vai gầy nhỏ của Thủy Tự Hàn. “Được lắm, rất thống khoái, tiểu tử, trên kiếm đồ (con đường theo đuổi kiếm thuật) lại có thêm một ngôi sao sáng là ngươi rồi, hay, thật sự rất hay! Bằng không chắc sẽ chỉ toàn là mấy kẻ kiếm thuật thấp kém, kiến thức cũng thấp kém, còn tưởng rằng trong rượu của ta bỏ độc muốn hại người!”

Một số kẻ vây xem đúng là có mang ý nghĩ này, bị Kỳ lão nhân nói trúng tim đen, không khỏi đỏ mặt lên. Mọi người lại trầm mặc, không ai dám mở miệng thốt ra câu nào.

Nhưng là, trước sau vẫn không có ai nhìn ra màn so kiếm ban nãy rốt cuộc là Thủy Tự Hàn thắng hay Kỳ lão nhân thắng. Hai người lại còn luận đàm uống rượu, cứ như vừa rồi chưa hề trải qua một trận quyết chiến sinh tử.

Kỳ lão nhân lại nốc mấy ngụm rượu, nhưng nụ cười trên mặt ông bỗng nhiên nhạt dần, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, sao còn chưa đến vậy nhỉ? Rõ ràng đã bảo nó đúng canh giờ này phải tới đây mà!”

Tiếng vó ngựa dồn dập của một con khoái mã đang trên đường chạy đến chợt phá tan toàn bộ vẻ yên tĩnh ở bãi Hoàng Sa, Kỳ lão nhân sau khi nghe thấy tiếng ngựa lớn dần, lập tức hào sảng cười to, nói: “Đến rồi, đến rồi, nó đã đến rồi a!”

Thủy Tự Hàn không biết là ai đến, lại có thể khiến Kỳ lão nhân này vui vẻ đến vậy, vì thế y nâng đầu nhìn về phía người mới tới.

Khi vị khách cưỡi khoái mã tiến vào Hoàng Sa bình, đám người bỗng nhiên vô thanh vô tức tản ra trong yên lặng, cũng không phải vì bọn họ quen biết đối phương mà tự động tránh đường, mà là trong không khí tràn ngập một loại hơi thở lạnh băng làm người ta khó có thể hô hấp, thế nên mọi người đều bất giác thuận theo bản năng mà tự động tản ra.

Có một mái tóc hắc bạch đan cài vô cùng đặc dị, nam tử mặc hắc y lướt qua đám người, ánh mắt sáng quắc lạnh lẽo của hắn tựa như một luồng thiểm điện, thoáng quét tới những kẻ đang vây xem. Mà đám đông sau khi bắt gặp nhãn mâu của nam tử này, toàn bộ đều rơi vào trạng thái đông cứng, chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt, cứ như thân thể đang bị vùi dưới bão tuyết tháng mười hai vậy.

“Ngươi đã đến rồi!” Kỳ lão nhân vậy mà lại thân thiết gọi hắn.

Nhìn vào khuôn mặt của nam tử áo đen, có thể đoán ra hắn ước chừng hơn hai mươi tuổi, mà khuôn mặt lãnh tuấn của hắn trừ bỏ vẻ lạnh băng bên ngoài, còn mang theo một luồng lãnh khí khiến người ta không thể xâm phạm; màu tóc hắc bạch trộn lẫn chỉ càng tôn lên vẻ thành thục từng trải nhuốm đầy phong sương, ánh mắt hắn mơ hồ tản ra một loại áp lực bức nhân chí tử, cũng là loại ma lực mê nhân chí tử.

Hắc y nam tử quỳ xuống trước mặt Kỳ lão nhân, cũng gọi một tiếng: “Sư phụ!”

Một câu sư phụ này, làm cho toàn bộ giang hồ hảo hán vây xem đều há mồm trợn mắt. Ai cũng biết Kỳ lão nhân cằm cao hơn đầu, bao nhiêu cao thủ gióng trống khua chiêng đích thân đến chỗ Kỳ lão nhân xin học kiếm thuật, nhưng toàn bị ông lấy lý do tư chất thấp kém mà mắng chửi đuổi về. Cho nên Kỳ lão nhân khó ai dám gần gũi, cả đời không vợ không con, càng không có một người đệ tử có thể thừa kế kiếm pháp tuyệt diệu của mình; không phải ông bản lĩnh kém cỏi, mà là ông căn bản không muốn thu đồ đệ.

Nhưng không thể tưởng được hắc y nam tử toàn thân tựa băng tuyết này, vậy mà lại quỳ một gối xuống đất, xưng Kỳ lão nhân là sư phụ, điều này sao có thể không khiến đám đông giật mình? Chắc chắn hắc y nam tử này phải có tư chất thiên phú cực cao, mới có thể làm cho Kỳ lão nhân khó gần lại kiêu ngạo kia thu nhận.

“Ngươi đã tìm được thanh kiếm của mình rồi?”

“Đúng vậy!”

Trên mặt Kỳ lão nhân hiển lộ một nụ cười từ ái chân thành, có thể rõ ràng cảm nhận được tình thương yêu mà ông dành cho người đồ nhi trước mắt: “Mối thù hơn ba trăm mạng người không thể không báo, đi đi, trận so kiếm hôm nay, tất cả những người hơi có chút võ nghệ đều sẽ tới, ta tin hắn cũng tới, hãy để cho ta xem xem, kiếm thuật của ngươi trong ba năm nay đến tột cùng đã tinh tiến đến trình độ nào rồi!”

Hắc y nam tử đứng lên, lệ nhãn quét qua đám người vây xem, tất cả mọi người bị ánh mắt sâu như màn đêm của hắn dọa sợ tới mức đều lui lại.

Bỗng nhiên, hắn chỉ vào một lão già sắc mặt khô vàng, nói: “Đi ra! Hoàng Thiên Phách, hôm nay ta muốn máu của ngươi nhuộm đỏ Hoàng Sa bình.”

Nghe thấy hắn nhắc đến Hoàng Thiên Phách, mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Hoàng Thiên Phách là võ lâm ma đầu mà người người đều kinh sợ, chẳng những làm nhiều việc ác, mà đạo đức cũng sớm bị chó tha đi; nhưng võ công của gã cao cường, nên không ai dám đối đầu với gã cả. Chỉ là hơn mười năm trước, gã bỗng nhiên tiêu thanh biệt tích, từ đó về sau chẳng biết đã đi đâu.

“Ra đây!” Hắc y nam tử thét gầm, thanh chấn ngàn dặm.

Mọi người chỉ cảm thấy cái lỗ tai run lên một trận. Nam nhân này nội lực kinh người, công lực cao thâm đến độ khiến ai cũng không khỏi hoảng sợ.

“Ta, Độc Cô Phong Thanh từng thề ở trước mặt ngươi, nếu không tìm ngươi báo mối thù hơn ba trăm mạng người của Độc Cô gia, Độc Cô Phong Thanh ta liền đến ngay trước cửa Độc Cô gia huy kiếm tự sát.”

Tên nam tử sắc mặt khô vàng kia tuy rằng theo bản năng bất giác run rẩy, nhưng gã vẫn xoay người đi ra, dùng giọng nói khàn đặc đáp lời: “Thì ra ngươi chính là tên tiểu tử kia, năm đó ngươi cả người đầy máu, ta cứ tưởng ngươi đã sớm chết rồi.”

Khuôn mặt Độc Cô Phong Thanh không hề đổi sắc, chỉ lạnh lùng nói: “Bằng ta mười hai tuổi khi đó đã có thể hủy đi một con mắt của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ chết dễ dàng vậy sao? Cho dù năm đó ngươi rạch thủng bụng ta, muốn làm ta thống khổ mà chết, sau càng hối hận không dùng một đao chém chết ta, cho nên vội vàng quay lại muốn xử lý nốt; khi không tìm được thi thể của ta, ngươi do quá sợ hãi mà từ đó mai danh ẩn tích. Ta đã để ngươi sống nhởn nhơ hơn mười năm rồi, hiện tại ngươi đã chuẩn bị tốt để chịu chết chưa?”

Mười hai tuổi có thể hủy đi một con mắt của Hoàng Thiên Phách – kẻ tàn ác nổi danh khắp thiên hạ thời ấy, có thể thấy công lực của Độc Cô Phong Thanh không thể khinh thường.

Hoàng Thiên Phách hừ một tiếng, định thừa dịp Độc Cô Phong Thanh đang nói mà đánh lén hắn. Chỉ thấy Hoàng Thiên Phách sử xuất chưởng lực đánh về phía Độc Cô Phong Thanh, một đòn kia uy mãnh mà hùng hậu, trong toàn bộ chốn võ lâm, kẻ có thể tránh thoát chỉ sợ chưa đến ba người, mà ngay cả Kỳ lão nhân cũng nhịn không được hô to:

“Cẩn thận!”

Ngay lúc Kỳ lão nhân kinh hô, mọi người không khỏi đều trợn to dõi theo cảnh tượng chưa từng diễn ra trước mắt, bởi vì trong cuộc đời của bọn họ, có lẽ chỉ có một lần này được chứng kiến màn kiếm thuật tinh diệu đến thế.

Chỉ thấy thân mình của Độc Cô Phong Thanh không hề động đậy mảy may, nhưng từ trên người hắn tỏa ra một luồng hàn khí băng lãnh, lấp loáng phản chiếu trên kiếm; trong chớp mắt, một đường kiếm khí phóng ra, như thiểm điện, như quang ảnh, càng giống như mãnh long bay lượn trong liệt hỏa rừng rực, một nhát đâm thẳng vào chính giữa tim Hoàng Thiên Phách, không lệch đi một ly. Đường kiếm này mạnh, chuẩn, độc, trọn vẹn hợp nhất cùng khí thế băng lãnh, mà Hoàng Thiên Phách một chưởng kia thậm chí còn chưa chạm được tới quần áo của Độc Cô Phong Thanh, đã nặng nề ngã xuống trước mặt đối thủ.

Khoái kiếm, hơn nữa là khoái kiếm đến khó tin, nhát kiếm vừa nhanh vừa chuẩn lại đoạt đi tính mệnh của kẻ khác! Chưa ai từng chứng kiến đường kiếm như vậy, cũng không ai có thể luyện thành kiếm pháp như vậy, trách không được Kỳ lão nhân lại phá lệ thu hắn làm đệ tử.

Nếu nói trận tỷ thí vừa rồi của Thủy Tự Hàn cùng Kỳ lão nhân đã là cực hạn của kiếm thuật, vậy một nhát kiếm này của Độc Cô Phong Thanh còn đạt tới cảnh giới không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, bởi nó đã tuyệt diệu đến mức không còn hình dung ra được nữa. Chứng kiến một màn như vậy, toàn bộ mọi người đều chỉ biết ngây tại chỗ sững sờ.

Trước đây, Độc Cô Phong Thanh không hề được ai nghe nói đến, thậm chí cho tới bây giờ đều không có người nào từng thấy qua tên hắn ở đâu, nhưng sau ngày hôm nay, chỉ sợ thanh danh của hắn sẽ biến thành một loại truyền thuyết, vang xa khắp giang hồ.

Hoàng Thiên Phách nằm gục trên bãi Hoàng Sa, Độc Cô Phong Thanh vung vỏ kiếm, thanh kiếm cắm trên ngực Hoàng Thiên Phách lại thần kỳ tự bay trở về, ngay cả người được xưng là ‘Linh diệu chi kiếm’ – Thủy Tự Hàn cũng yên lặng dõi theo Độc Cô Phong Thanh, vẻ khiếp sợ, kinh ngạc không ngừng lần lượt biến đổi trên gương mặt Thủy Tự Hàn, nhưng nhiều hơn cả, chính là biểu lộ kinh hỉ khi gặp được cao thủ cường đại.

Độc Cô Phong Thanh – bốn chữ này ngày hôm nay đã khắc sâu dấu ấn trong lòng Thủy Tự Hàn.

Sau khi giết Hoàng Thiên Phách, Độc Cô Phong Thanh cũng không thèm nhìn tới ai, xoay người quay về trước mặt Kỳ lão nhân, quỳ hai chân xuống đất, tựa như muốn đưa tiễn người thân trước lúc lâm chung mà cúi thấp đầu, khàn khàn nói: “Đa tạ sư phụ đã bồi dưỡng, giúp con có thể báo được đại cừu.”

Kỳ lão nhân xoa xoa đầu của hắn, cười to nói: “Tốt, tốt lắm, ba năm trước đây ngươi đã có thể đả bại ta, ba năm sau kiếm thuật của ngươi lại càng thêm tinh tiến, thật sự là khiến ta vui mừng. Những thanh kiếm bình thường đều bị băng khí trên người ngươi phá hủy, ngay cả kiếm của ta cũng e ngại ngươi mà không muốn theo hầu bên ngươi, chỉ tiếc một thanh hảo kiếm này, nên lo liệu sao mới tốt? Ta cũng không thể để nó hóa thành sắt vụn, càng không thể đưa nó cho kẻ kiếm thuật thấp kém, nếu không chỉ sợ thanh kiếm này sẽ tự hủy mình trước tiên.”

Kỳ lão nhân nhíu mày, một lúc sau chợt giãn ra, ông đột nhiên phóng kiếm đi, chuẩn xác cắm bên chân Thủy Tự Hàn, hỏi: “Tiểu tử, ngươi có thích thanh kiếm này không?”

Mọi người hoảng sợ, Kỳ lão nhân vậy mà không đem thanh kiếm tùy thân truyền cho đệ tử của mình mà lại đưa cho Thủy Tự Hàn, đây rõ ràng là biểu thị: Độc Cô Phong Thanh nếu muốn kiếm, tương lai nhất định phải tới chỗ Thủy Tự Hàn đòi lại, nói cách khác Kỳ lão nhân đã âm thầm thiết định ước hẹn so kiếm giữa Thủy Tự Hàn và Độc Cô Phong Thanh.

Thủy Tự Hàn rút kiếm lên, chỉ thấy thân kiếm hàn khí bức người, là một thanh tuyệt diệu hảo kiếm.

Độc Cô Phong Thanh đứng lên, nhìn về phía Thủy Tự Hàn đứng cách hắn mười bước, đây là sau khi hắn đến Hoàng Sa bình, lần đầu tiên để ý tới người khác ngoại trừ Kỳ lão nhân. Giây phút này đây, toàn bộ đồng tử của hắn mở lớn.

Gió lạnh khẽ lay động tà áo phiêu phiêu của Thủy Tự Hàn, tuyệt sắc tuấn nhan của y ánh dưới quang huy của danh kiếm, hệt như một cánh hoa xinh đẹp, trong khoảng khắc mơ hồ còn cảm nhận được nét êm dịu tựa như tiêu tương yên thủy. Y mỉm cười.

Nụ cười của y như ánh nắng mùa xuân, lại càng giống như thứ báu vật xinh đẹp nhất trên đời mà người ta vẫn hằng khát khao theo đuổi, rực rỡ đến mức đủ để đẩy lùi tất cả bóng đêm hắc ám.

Tư thái thanh cao cùng một thân bạch sam trên người khiến y càng giống như tiên nhân đang tung bay phiêu dật, nhưng lời y thốt ra lại mang đầy khí phách tự tin: “Tấm thịnh tình của tiền bối thật khó mà chối từ, ta xin nhận!”

Thủy Tự Hàn đem ánh mắt hàm tiếu ý liếc về phía Độc Cô Phong Thanh, đó là ánh mắt mời ngày so kiếm.

Chưa từng gặp qua kiếm khách nào cao nhã tự tin như thế, khoánh khắc lúc hai mắt giao nhau, đồng mâu băng lãnh ám trầm của Độc Cô Phong Thanh thoáng chốc co rút lại, nhãn quang rét lạnh như khối băng nhìn thẳng vào Thủy Tự Hàn, đánh giá tất cả vầng sáng quanh thân cùng dung mạo thanh diễm khôn cùng của ‘Linh diệu chi kiếm’, không khí lập tức bị kết đông.

Hàn khí xung quanh thật lâu vẫn không tiêu tan, tựa như bóng tối đang hấp thụ hơi ấm của ánh sáng vậy!

Kỳ lão nhân không nói gì, quần chúng vây xem lại càng không có ai dám mở miệng.

Sau một lúc lâu, Kỳ lão nhân rốt cục mỉm cười nói: “Tâm nguyện cả đời ta rốt cuộc đã hoàn thành, có một cao đồ như thế, lại được so đấu cùng một cao thủ như thế, cho dù bị thua cũng là một loại khoái ý. Thống khoái, thật sự là thống khoái! Cuộc đời này của ta đúng là đã được thỏa mãn, chẳng qua sinh tử trên kiếm đồ thực khó mà làm chủ! Có phải vậy không? Phong Thanh?”

Tơ máu dần dần chảy xuống từ khóe miệng Kỳ lão nhân, mọi người đến lúc này mới biết trận so kiếm vừa rồi thì ra là Thủy Tự Hàn thắng; điều này cũng lý giải tại sao Độc Cô Phong Thanh sau khi báo thù xong, lại như tiễn đưa người sắp chết mà quỳ gối ở trước mặt Kỳ lão, thì ra Độc Cô Phong Thanh đã sớm biết sư phụ bị thương nặng, chỉ là cố gượng đợi hắn đến mà thôi. Mà Kỳ lão nhân chẳng những giúp Độc Cô Phong Thanh báo thù, còn muốn Độc Cô Phong Thanh thừa dịp báo thù này ở trước mặt giang hồ phô trương thực lực.

Đây cũng có thể coi là di vật cuối cùng mà Kỳ lão nhân để lại cho cao đồ mà mình tâm đắc!

Tiếp đó, thân thể của Kỳ lão nhân lả đi, Độc Cô Phong Thanh thu hồi nhãn mâu đang khóa chặt trên người Thủy Tự Hàn, đỡ lấy sư phụ. Kỳ lão nhân mỉm cười khép lại đôi mắt, chứng minh cuộc đời này ông đích xác đã sống không uổng.

Thấy lão nhân nhắm mắt lại, hai hàng lệ mới chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt Độc Cô Phong Thanh, hắn cũng không có cất tiếng khóc lớn, nhưng hàn ý cô lãnh đang tràn ra trên người hắn, có thể làm cho tất cả mọi người cảm nhận được trong lòng hắn đang trào dâng nỗi đau cực hạn.

Nhớ lại lời đối thoại ngắn ngủn giữa hắn và Hoàng Thiên Phách ban nãy, mọi người cũng lờ mờ đoán ra khi hắn mười hai tuổi, hơn ba trăm mạng người trong nhà đều chết hết, bản thân hắn lại bị kẻ thù rạch bụng, thân thế quá sức bất hạnh. May mà có duyên gặp được Kỳ lão nhân ở đâu đó, ông mới thu hắn làm đệ tử, cho nên quan hệ giữa hai người cũng thân thiết chẳng khác gì cha con; nhưng hiện giờ ngay cả Kỳ lão nhân cũng đã chết, nỗi đau trong lòng hắn nhất định bi thống đến mức khó có thể hình dung được.

Không thèm để ý đến ánh mắt soi mói của người khác, Độc Cô Phong Thanh mang theo thi thể của Kỳ lão nhân chậm rãi rời khỏi bãi Hoàng Sa, chỉ để lại thanh lợi kiếm của sư phụ vẫn đang không ngừng rung động trong tay Thủy Tự Hàn, tựa như cũng muốn khóc thương cho chủ nhân vậy.

Nhưng mỗi người đều cho rằng sự rời đi yên bình này chỉ là biểu hiện giả dối, đợi sau khi Độc Cô Phong Thanh an táng Kỳ lão nhân xong, giữa Thủy Tự Hàn và Độc Cô Phong Thanh tất sẽ có một màn quyết đấu sinh tử. Bởi vì thanh kiếm kia của Kỳ lão nhân vẫn đang ở trong tay Thủy Tự Hàn, mà Thủy Tự Hàn cũng đã chấp nhận lời thách đấu Kỳ lão ước hẹn thay cho Độc Cô Phong Thanh.

Người hiểu chuyện đều nghĩ, Độc Cô Phong Thanh sau khi thủ tang cho sư phụ sẽ phát thiếp mời khắp võ lâm, ở trước mặt đồng đạo cùng Thủy Tự Hàn so kiếm. Nhưng không ngờ Độc Cô Phong Thanh lại đột nhiên biến mất, tựa như căn bản chưa từng tồn tại trên đời này, từ đó về sau không thấy xuất hiện nữa. Võ lâm đều đã đặt kiếm thuật của hắn lên hàng huyền thoại, cũng tặng cho Thủy Tự Hàn danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất kiếm”, y nếu đứng ở vị trí thứ hai, liền không có kẻ nào dám xưng thứ nhất.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, vài năm trôi qua, không ai còn nhìn thấy Độc Cô Phong Thanh nữa, nếu không phải ngày đó trên Hoàng Sa bình có nhiều người tận mắt chứng kiến đường kiếm tuyệt diệu kia, có lẽ không ai có thể tin trên thế gian từng tồn tại cái tên Độc Cô Phong Thanh này.

Một thanh vỏ kiếm màu đen thâm trầm cắm sâu trên bãi đất, hắc y nhân cầm kiếm thoáng nhếch lên khóe miệng, tiếu ý lạnh lùng lan tỏa trong bóng đêm lãnh nguyệt thê phong.

Lại là một đêm trăng lạnh giống hệt trên Hoàng Sa bình ngày ấy, quang cảnh như vậy, đúng là rất thích hợp với khí chất băng lãnh cô độc trên người Độc Cô Phong Thanh.

Mà một thân áo trắng, đầu đội bố khăn, ‘Linh diệu chi kiếm’ Thủy Tự Hàn cũng đang đứng đối diện với hắc y nhân, dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt tuấn nhã như nước của y không vì năm tháng trôi qua mà lu mờ ánh sáng, ngược lại càng thêm thanh lệ vô cùng, ngay cả một nữ tử xinh đẹp lại trát thêm bao nhiêu lớp trang điểm diễm sắc, cũng đều không thể so sánh được với y.

“Trong thư ta đã nhắc qua, chỉ muốn một mình ngươi đến gặp mặt luận kiếm!” Độc Cô Phong Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt tràn đầy hàn ý lườm về phía vị tổng quản theo hầu bên cạnh Thủy Tự Hàn.

“Tổng quản, ngươi lui xuống đi, quay về Thủy Hàn sơn trang chờ ta.” Thủy Tự Hàn hiểu ý của Độc Cô Phong Thanh, vì thế chiều theo hắn, đuổi tổng quản về trước. Y cất lời nhã nhặn ôn hòa, trong thong thả nhưng lại ẩn giấu khí phách lãnh ngạo.

“Dạ, chủ nhân.” Tổng quản biết rõ tầm quan trọng của trận chiến này, cũng hiểu được chủ nhân mấy năm nay vẫn luôn nghe ngóng tung tích của Độc Cô Phong Thanh, chính là đang chờ đợi buổi luận kiếm hôm nay, vì thế ông gật đầu, lập tức nhanh chóng rời đi.

Tổng quản đi rồi, Thủy Tự Hàn quay đầu nhìn Độc Cô Phong Thanh diện một thân hắc y, hồi tưởng lại cảm xúc khi lần đầu mới gặp nhau trên Hoàng Sa bình mấy năm trước, hiện giớ y đang đứng ở ngay trước mặt người này, cái loại cảm giác như đao, như kiếm, như băng, như tuyết đó vẫn không hề thay đổi. “Ngươi chẳng thay đổi gì cả, Độc Cô Phong Thanh, năm tháng chưa từng làm dịu đi băng khí trên người ngươi dù chỉ một chút, tin rằng lưỡi kiếm của ngươi cũng chưa cùn!”

“Băng khí không thể mất, kiếm của ta cũng không thể cùn!”

“Ha ha ha, nói hay lắm.”

Trong câu chữ lạnh lùng của Độc Cô Phong Thanh tràn ngập khinh thường, cũng biểu lộ rõ tính cách của hắn trước sau vẫn luôn là một vẻ cuồng lãnh. Thủy Tự Hàn phá lên cười, ngay lúc định rút kiếm, tiếng cười của y bỗng đột nhiên ngưng bặt.

Bởi vì y ngửi thấy một luồng hương thơm lạ lùng đang tràn ngập trong gió, y phát hiện nó bay ra từ trong ống tay áo của Độc Cô Phong Thanh, hắn đứng ở phía ngược gió, mà y lại đứng ở chỗ đón gió, bởi vậy hương khí liền theo gió cuốn về phía y.

Thủy Tự Hàn lúc này mới phát hiện, nơi này thuộc dạng địa hình rất hút gió, mà đây lại là chỗ mà Độc Cô Phong Thanh chỉ định, có thể thấy được Độc Cô Phong Thanh đối với dạng địa hình này nhất định có dụng tâm.

Hương vị kia rất thơm rất ngọt, cũng rất lạ kỳ, y chưa từng ngửi qua loại điềm hương kỳ dị như thế, khoảnh khắc khi mùi hương ấy xộc vào trong mũi y, thấm sâu vào tứ chi bách hải của y, xâm nhập ngũ phủ nội tạng y, tựa như toàn bộ hương khí đều tràn đầy trong da thịt cùng máu, y có cảm giác như mùi hương ấy đang hòa làm một với thân thể mình vậy.

Tuy đã lập tức nhận thấy tình huống khác thường, nhưng chỉ thoáng chốc sau đó, y liền không thể nhúc nhích, tay chân hoàn toàn tê dại.

Thủy Tự Hàn không thể tin được, y kinh ngạc trợn to mắt. Lúc ở Hoàng Sa bình, y liếc mắt một cái đã nhìn ra tính tình của Độc Cô Phong Thanh là cô lãnh mà chính trực, y không tin Độc Cô Phong Thanh lại là kẻ sẽ đi dùng mê hương hạ độc thủ với người khác.

“Ngươi…”

Thủy Tự Hàn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại vô thức hít thêm hương khí vào phổi, khung cảnh trước mắt phút chốc trở nên hỗn loạn, khuấy đảo trái tim đang dồn dập đập mạnh của y. Thủy Tự Hàn đè chặt ngực, muốn lấy hơi nóng nơi lòng bàn tay đến ngăn cản luồng hương khí như thiên binh vạn mã đang cuồng chạy trong đó, nhưng rõ ràng không hề hiệu quả, chỉ có nhiệt khí từ ngực không ngừng bốc lên, len lỏi vào từng huyệt đạo trên toàn thân y.

Xem ra đây cũng không phải loại mê hương bình thường, nếu không, bằng công lực của y, tại sao ngay cả chế ngự đều không thể làm được? Toàn bộ thân thể trừ bỏ cảm giác tê dại ra, hoàn toàn không thể sử xuất bất cứ khí lực gì.

“Độc Cô Phong Thanh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Gắng cầm giữ hơi chân khí cuối cùng, Thủy Tự Hàn mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu đầy đủ, nhưng khi lời vừa dứt, y cũng liền hoàn toàn xụi lơ, quỳ gối thở dốc trên bãi đất vàng.

Độc Cô Phong Thanh lấy từ trong tay áo ra một cái lư hương nhỏ, chứng minh hắn thật sự đã hạ mê dược với y.

Nhìn làn khói mỏng manh vẫn còn lượn lờ trong không khí, Thủy Tự Hàn rốt cuộc cầm cự không nổi nữa, đành yếu ớt gục đầu.

This entry was posted in x and tagged . Bookmark the permalink.

Leave a comment